Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 188: Cần cậu giúp 3

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn" Vậy không được, thím nhỏ tương lai của tớ chỉ có thể để cho Tiểu Thỏ làm!" Trình Thi Đồng vội vàng xoay người hướng tới Cố Ninh Thư nghiêm túc nói: "Cậu chỉ cần giúp một chút việc thì tốt rồi, dù sao án theo kịch bản, ý tứ với lời nói vừa rồi của cậu cũng không sai biệt lắm.""..." Cố Ninh Thư giang tay, không nói." Tiểu Thỏ một lát nữa cậu tốt với tiểu Cố nhà tớ một chút!"Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ dặn dò: "Bình thường cậu chăm sóc chú nhỏ như thế nào thì chăm sóc tiểu Cố nhà tớ như vậy, tớ cũng không tin chú nhỏ tớ sẽ không ăn giấm!""Tớ cố gắng hết sức..." Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình có chút khẩn trương, tuy nói là đã thương lượng tốt nhưng mà suy nghĩ đến phải diễn trò ở trước mặt Trình Chi Ngôn, cô vẫn cảm thấy có chút không quá tự nhiên." Đừng khẩn trương." Cố Ninh Thư nhìn cô một cái, thản nhiên nói.Bởi vì Trình Chi Ngôn cảm mạo nghiêm trọng hơn so với Tiểu Thỏ một chút, cho nên hôm nay mặc dù Tiểu Thỏ đi học nhưng mà anh lại ở nhà như cũ.Thời điểm Tiểu Thỏ mở cửa Trình Chi Ngôn đang ngồi ở trên ghế sofa vừa làm bài tập vừa xem tivi, toàn tâm toàn ý, không chút phí sức.Nghe được tiếng vang ở cửa, anh quay đầu nhìn thoáng qua hướng tới Tiểu Thỏ cười cười nói: "Trở lại?""Uh`m!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, xoay người để cho Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư sau lưng mình tiến vào, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay Đồng Đồng và bạn học Cố tới nhà của chúng ta chơi."" Đồng Đồng?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu hướng tới Trình Thi Đồng nhìn qua, lại nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư vẻ mặt thanh tú đứng ở sau lưng cô, ý vị thâm trường cười cười nói: "Cháu sẽ không lại là đến báo thù chứ?"" Ai nha, chú nhỏ, chú nói cái gì a!" Trình Thi Đồng lập tức mở miệng giống như súng máy hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cháu keo kiệt như vậy sao, mặc dù nói chú viết mấy phong thư tình kia là lừa gạt cháu không sai, nhưng mà chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu, người ta nếu như không thích cháu, cháu cũng không có biện pháp a, bạn học tiểu Cố cậu nói có phải hay không??"Cố Ninh Thư đột nhiên bị điểm đến hơi run sợ một chút, sau đó không hiểu ra sao gật gật đầu."Chú xem đi, hiện tại chúng ta chính là bạn tốt, bạn tốt, ha ha ha ha..." Trình Thi Đồng cười gượng một tiếng, sau đó đưa tay vụng trộm kéo kéo quần áo Tiểu Thỏ."A.... Bạn học Cố, cậu xỏ đôi dép lê này đi." Tiểu Thỏ cầm một đôi dép lê bằng nhung màu lam bình thường mình thích nhất từ bên trong tủ giày ra, đưa tới trước mặt Cố Ninh Thư cười nói: "Tớ cảm thấy màu lam có vẻ thích hợp với cậu.""Cảm ơn." Cố Ninh Thư yên lặng nhìn kỹ Tiểu Thỏ một chút, sau đó thay cặp dép lê màu lam kia."Ai, Tiểu Thỏ, không phải cậu thích đôi dép lê này nhất sao, lần trước tớ tới nhà cậu chơi, cậu cũng không chịu cho tớ xỏ, vì sao liền cho Cố Ninh Thư đi?" Thời điểm Trình Thi Đồng nói lời này, sợ Trình Chi Ngôn không có nghe thấy, rõ ràng chạy đến bên cạnh anh lớn tiếng nói.Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, sau đó hướng tới hai người Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư đứng ở cửa nhìn qua.Chân Tiểu Thỏ mang một đôi dép lê hồng nhạt, cùng dép lê màu lam trên chân Cố Ninh Thư là cùng một cái kiểu dáng, bởi vì màu sắc cô thích cho nên liền mua hai cặp này, bình thường đều là đi thay đổi, nhưng mà cặp màu lam kia, lần trước Trình Thi Đồng tới, nói cái gì cô cũng không chịu cho cô ấy đi.Giờ phút này hai người bọn họ đi dép lê kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau, giống như... Cảm giác giống như người yêu?"

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Vậy không được, thím nhỏ tương lai của tớ chỉ có thể để cho Tiểu Thỏ làm!" Trình Thi Đồng vội vàng xoay người hướng tới Cố Ninh Thư nghiêm túc nói: "Cậu chỉ cần giúp một chút việc thì tốt rồi, dù sao án theo kịch bản, ý tứ với lời nói vừa rồi của cậu cũng không sai biệt lắm."

"..." Cố Ninh Thư giang tay, không nói.

" Tiểu Thỏ một lát nữa cậu tốt với tiểu Cố nhà tớ một chút!"

Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ dặn dò: "Bình thường cậu chăm sóc chú nhỏ như thế nào thì chăm sóc tiểu Cố nhà tớ như vậy, tớ cũng không tin chú nhỏ tớ sẽ không ăn giấm!"

"Tớ cố gắng hết sức..." Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình có chút khẩn trương, tuy nói là đã thương lượng tốt nhưng mà suy nghĩ đến phải diễn trò ở trước mặt Trình Chi Ngôn, cô vẫn cảm thấy có chút không quá tự nhiên.

" Đừng khẩn trương." Cố Ninh Thư nhìn cô một cái, thản nhiên nói.

Bởi vì Trình Chi Ngôn cảm mạo nghiêm trọng hơn so với Tiểu Thỏ một chút, cho nên hôm nay mặc dù Tiểu Thỏ đi học nhưng mà anh lại ở nhà như cũ.

Thời điểm Tiểu Thỏ mở cửa Trình Chi Ngôn đang ngồi ở trên ghế sofa vừa làm bài tập vừa xem tivi, toàn tâm toàn ý, không chút phí sức.

Nghe được tiếng vang ở cửa, anh quay đầu nhìn thoáng qua hướng tới Tiểu Thỏ cười cười nói: "Trở lại?"

"Uh`m!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, xoay người để cho Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư sau lưng mình tiến vào, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay Đồng Đồng và bạn học Cố tới nhà của chúng ta chơi."

" Đồng Đồng?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu hướng tới Trình Thi Đồng nhìn qua, lại nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư vẻ mặt thanh tú đứng ở sau lưng cô, ý vị thâm trường cười cười nói: "Cháu sẽ không lại là đến báo thù chứ?"

" Ai nha, chú nhỏ, chú nói cái gì a!" Trình Thi Đồng lập tức mở miệng giống như súng máy hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cháu keo kiệt như vậy sao, mặc dù nói chú viết mấy phong thư tình kia là lừa gạt cháu không sai, nhưng mà chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu, người ta nếu như không thích cháu, cháu cũng không có biện pháp a, bạn học tiểu Cố cậu nói có phải hay không??"

Cố Ninh Thư đột nhiên bị điểm đến hơi run sợ một chút, sau đó không hiểu ra sao gật gật đầu.

"Chú xem đi, hiện tại chúng ta chính là bạn tốt, bạn tốt, ha ha ha ha..." Trình Thi Đồng cười gượng một tiếng, sau đó đưa tay vụng trộm kéo kéo quần áo Tiểu Thỏ.

"A.... Bạn học Cố, cậu xỏ đôi dép lê này đi." Tiểu Thỏ cầm một đôi dép lê bằng nhung màu lam bình thường mình thích nhất từ bên trong tủ giày ra, đưa tới trước mặt Cố Ninh Thư cười nói: "Tớ cảm thấy màu lam có vẻ thích hợp với cậu."

"Cảm ơn." Cố Ninh Thư yên lặng nhìn kỹ Tiểu Thỏ một chút, sau đó thay cặp dép lê màu lam kia.

"Ai, Tiểu Thỏ, không phải cậu thích đôi dép lê này nhất sao, lần trước tớ tới nhà cậu chơi, cậu cũng không chịu cho tớ xỏ, vì sao liền cho Cố Ninh Thư đi?" Thời điểm Trình Thi Đồng nói lời này, sợ Trình Chi Ngôn không có nghe thấy, rõ ràng chạy đến bên cạnh anh lớn tiếng nói.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, sau đó hướng tới hai người Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư đứng ở cửa nhìn qua.

Chân Tiểu Thỏ mang một đôi dép lê hồng nhạt, cùng dép lê màu lam trên chân Cố Ninh Thư là cùng một cái kiểu dáng, bởi vì màu sắc cô thích cho nên liền mua hai cặp này, bình thường đều là đi thay đổi, nhưng mà cặp màu lam kia, lần trước Trình Thi Đồng tới, nói cái gì cô cũng không chịu cho cô ấy đi.

Giờ phút này hai người bọn họ đi dép lê kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau, giống như... Cảm giác giống như người yêu?"

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn" Vậy không được, thím nhỏ tương lai của tớ chỉ có thể để cho Tiểu Thỏ làm!" Trình Thi Đồng vội vàng xoay người hướng tới Cố Ninh Thư nghiêm túc nói: "Cậu chỉ cần giúp một chút việc thì tốt rồi, dù sao án theo kịch bản, ý tứ với lời nói vừa rồi của cậu cũng không sai biệt lắm.""..." Cố Ninh Thư giang tay, không nói." Tiểu Thỏ một lát nữa cậu tốt với tiểu Cố nhà tớ một chút!"Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ dặn dò: "Bình thường cậu chăm sóc chú nhỏ như thế nào thì chăm sóc tiểu Cố nhà tớ như vậy, tớ cũng không tin chú nhỏ tớ sẽ không ăn giấm!""Tớ cố gắng hết sức..." Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình có chút khẩn trương, tuy nói là đã thương lượng tốt nhưng mà suy nghĩ đến phải diễn trò ở trước mặt Trình Chi Ngôn, cô vẫn cảm thấy có chút không quá tự nhiên." Đừng khẩn trương." Cố Ninh Thư nhìn cô một cái, thản nhiên nói.Bởi vì Trình Chi Ngôn cảm mạo nghiêm trọng hơn so với Tiểu Thỏ một chút, cho nên hôm nay mặc dù Tiểu Thỏ đi học nhưng mà anh lại ở nhà như cũ.Thời điểm Tiểu Thỏ mở cửa Trình Chi Ngôn đang ngồi ở trên ghế sofa vừa làm bài tập vừa xem tivi, toàn tâm toàn ý, không chút phí sức.Nghe được tiếng vang ở cửa, anh quay đầu nhìn thoáng qua hướng tới Tiểu Thỏ cười cười nói: "Trở lại?""Uh`m!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, xoay người để cho Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư sau lưng mình tiến vào, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay Đồng Đồng và bạn học Cố tới nhà của chúng ta chơi."" Đồng Đồng?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu hướng tới Trình Thi Đồng nhìn qua, lại nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư vẻ mặt thanh tú đứng ở sau lưng cô, ý vị thâm trường cười cười nói: "Cháu sẽ không lại là đến báo thù chứ?"" Ai nha, chú nhỏ, chú nói cái gì a!" Trình Thi Đồng lập tức mở miệng giống như súng máy hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cháu keo kiệt như vậy sao, mặc dù nói chú viết mấy phong thư tình kia là lừa gạt cháu không sai, nhưng mà chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu, người ta nếu như không thích cháu, cháu cũng không có biện pháp a, bạn học tiểu Cố cậu nói có phải hay không??"Cố Ninh Thư đột nhiên bị điểm đến hơi run sợ một chút, sau đó không hiểu ra sao gật gật đầu."Chú xem đi, hiện tại chúng ta chính là bạn tốt, bạn tốt, ha ha ha ha..." Trình Thi Đồng cười gượng một tiếng, sau đó đưa tay vụng trộm kéo kéo quần áo Tiểu Thỏ."A.... Bạn học Cố, cậu xỏ đôi dép lê này đi." Tiểu Thỏ cầm một đôi dép lê bằng nhung màu lam bình thường mình thích nhất từ bên trong tủ giày ra, đưa tới trước mặt Cố Ninh Thư cười nói: "Tớ cảm thấy màu lam có vẻ thích hợp với cậu.""Cảm ơn." Cố Ninh Thư yên lặng nhìn kỹ Tiểu Thỏ một chút, sau đó thay cặp dép lê màu lam kia."Ai, Tiểu Thỏ, không phải cậu thích đôi dép lê này nhất sao, lần trước tớ tới nhà cậu chơi, cậu cũng không chịu cho tớ xỏ, vì sao liền cho Cố Ninh Thư đi?" Thời điểm Trình Thi Đồng nói lời này, sợ Trình Chi Ngôn không có nghe thấy, rõ ràng chạy đến bên cạnh anh lớn tiếng nói.Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, sau đó hướng tới hai người Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư đứng ở cửa nhìn qua.Chân Tiểu Thỏ mang một đôi dép lê hồng nhạt, cùng dép lê màu lam trên chân Cố Ninh Thư là cùng một cái kiểu dáng, bởi vì màu sắc cô thích cho nên liền mua hai cặp này, bình thường đều là đi thay đổi, nhưng mà cặp màu lam kia, lần trước Trình Thi Đồng tới, nói cái gì cô cũng không chịu cho cô ấy đi.Giờ phút này hai người bọn họ đi dép lê kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau, giống như... Cảm giác giống như người yêu?"

Chương 188: Cần cậu giúp 3