Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 215: Tớ có bạn gái 10

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"A?? Không thể nào..." Tiểu Thỏ tiến đến trước mặt cửa chính, đưa tay xoay vặn, khóa cửa dường như thật sự xoay vặn không được, "Kỳ quái, tại sao có thể như vậy?""Thôi, dù sao cũng nhiều năm như vậy, khóa hư mất cũng là bình thường." Trình Chi Ngôn thu cái chìa khóa lại, nắm tay Tiểu Thỏ hướng tới phương hướng nhà cô cách vách đi tới nói: "Đi nhà em trước đi, chờ ba mẹ anh trở lại để cho bọn họ tìm người sửa một cái khóa.""Vâng! Được!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, một đôi bàn tay ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, lại chuyển hướng cửa lớn nhà mình.Chỉ là, cô cầm cái chìa khóa mở mở cửa, khóa cửa vẫn chỉ là vang hai tiếng "Cùm cụp cùm cụp" như cũ, sau đó liền bất động rồi."Sao lại thế này??" Tiểu Thỏ dùng lực xoay vặn cái chìa khóa, kỳ quái nói: " Tại sao cửa nhà em cũng rồi?"Trình Chi Ngôn nghe Tiểu Thỏ nói, một đôi lông mi thanh tú hơi hơi nhăn lại, anh híp mắt nhìn cửa chính nhà Tiểu Thỏ một hồi, đột nhiên cúi người tiến đến trước mặt khóa cửa cẩn thận quan sát."Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ bị động tác bất thình lình của anh dọa, vội vàng thật cẩn thận hỏi."Nơi này..." Trình Chi Ngôn đưa tay chỉ chỉ vị trí ổ khóa, quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ nói: "Nơi này bị người cậy qua.""A!?" Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng cúi đầu hướng tới vị trí ngón tay Trình Chi Ngôn nhìn qua.Quả nhiên xung quanh ổ khóa để lại một chút dấu vết thưa thớt."Anh nước chanh, ý của anh là nói.... Khóa cửa nhà em bởi vì bị cậy qua cho nên mới mở không ra??" Tiểu Thỏ nhất thời căng thẳng, cô túm cánh tay Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Khóa cửa nhà anh, có thể hay không?"" Có khả năng." Trình Chi Ngôn cau mày gật gật đầu, nắm tay Tiểu Thỏ lại về tới cửa lớn nhà mình, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu một chút, sau đó thanh âm âm trầm nói: "Cánh cửa nhà hai chúng ta đều bị cậy qua.""Có kẻ trộm!?" Trong đầu Tiểu Thỏ lập tức liền hiện lên ý niệm này."Uh`m..." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn khóa cửa, sau đó quyết đoán lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho lão Trình, nói với ông chuyện này.Cúp điện thoại, Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn anh hỏi: "Trình ba ba nói như thế nào??""Ba nói để cho chúng ta chờ ở cửa, đừng chạy loạn khắp nơi, ông lập tức liền trở lại." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu an ủi cô nói."Được rồi..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần có Trình Chi Ngôn ở bên cạnh mình, trong lòng cô sẽ yên tâm một chút." Hoàn hảo hôm nay anh xin phép nghỉ tự học." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt ỷ lại chính mình, đưa tay ôm ôm bờ vai cô, thấp giọng nói: "Nếu không thì một mình em phỏng chừng còn không biết nên làm cái gì bây giờ.""Uh`m..." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, nhưng là càng nghĩ càng sợ, cửa này cũng không biết là cậy khi nào, ngày hôm qua cô về nhà vẫn tốt, hôm nay liền không có thể mở cửa được, những kẻ trộm này cũng dám giữa ban ngày ban mặt gây án.Ngộ nhỡ cô tan học sớm, đúng lúc gặp được người cậy cửa, hoặc là một mình cô đối mặt với hai cái cửa mở không ra, tình cảnh như vậy cô thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ bị dọa đến trắng bệch, trong lòng nhất thời có chút không đành lòng, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ nhàng nắm chiếc cằm thon của cô nói: "Tiểu Thỏ, nhìn anh."

Editor: Quỳnh Nguyễn

"A?? Không thể nào..." Tiểu Thỏ tiến đến trước mặt cửa chính, đưa tay xoay vặn, khóa cửa dường như thật sự xoay vặn không được, "Kỳ quái, tại sao có thể như vậy?"

"Thôi, dù sao cũng nhiều năm như vậy, khóa hư mất cũng là bình thường." Trình Chi Ngôn thu cái chìa khóa lại, nắm tay Tiểu Thỏ hướng tới phương hướng nhà cô cách vách đi tới nói: "Đi nhà em trước đi, chờ ba mẹ anh trở lại để cho bọn họ tìm người sửa một cái khóa."

"Vâng! Được!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, một đôi bàn tay ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, lại chuyển hướng cửa lớn nhà mình.

Chỉ là, cô cầm cái chìa khóa mở mở cửa, khóa cửa vẫn chỉ là vang hai tiếng "Cùm cụp cùm cụp" như cũ, sau đó liền bất động rồi.

"Sao lại thế này??" Tiểu Thỏ dùng lực xoay vặn cái chìa khóa, kỳ quái nói: " Tại sao cửa nhà em cũng rồi?"

Trình Chi Ngôn nghe Tiểu Thỏ nói, một đôi lông mi thanh tú hơi hơi nhăn lại, anh híp mắt nhìn cửa chính nhà Tiểu Thỏ một hồi, đột nhiên cúi người tiến đến trước mặt khóa cửa cẩn thận quan sát.

"Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ bị động tác bất thình lình của anh dọa, vội vàng thật cẩn thận hỏi.

"Nơi này..." Trình Chi Ngôn đưa tay chỉ chỉ vị trí ổ khóa, quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ nói: "Nơi này bị người cậy qua."

"A!?" Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng cúi đầu hướng tới vị trí ngón tay Trình Chi Ngôn nhìn qua.

Quả nhiên xung quanh ổ khóa để lại một chút dấu vết thưa thớt.

"Anh nước chanh, ý của anh là nói.... Khóa cửa nhà em bởi vì bị cậy qua cho nên mới mở không ra??" Tiểu Thỏ nhất thời căng thẳng, cô túm cánh tay Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Khóa cửa nhà anh, có thể hay không?"

" Có khả năng." Trình Chi Ngôn cau mày gật gật đầu, nắm tay Tiểu Thỏ lại về tới cửa lớn nhà mình, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu một chút, sau đó thanh âm âm trầm nói: "Cánh cửa nhà hai chúng ta đều bị cậy qua."

"Có kẻ trộm!?" Trong đầu Tiểu Thỏ lập tức liền hiện lên ý niệm này.

"Uh`m..." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn khóa cửa, sau đó quyết đoán lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho lão Trình, nói với ông chuyện này.

Cúp điện thoại, Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn anh hỏi: "Trình ba ba nói như thế nào??"

"Ba nói để cho chúng ta chờ ở cửa, đừng chạy loạn khắp nơi, ông lập tức liền trở lại." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu an ủi cô nói.

"Được rồi..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần có Trình Chi Ngôn ở bên cạnh mình, trong lòng cô sẽ yên tâm một chút.

" Hoàn hảo hôm nay anh xin phép nghỉ tự học." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt ỷ lại chính mình, đưa tay ôm ôm bờ vai cô, thấp giọng nói: "Nếu không thì một mình em phỏng chừng còn không biết nên làm cái gì bây giờ."

"Uh`m..." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, nhưng là càng nghĩ càng sợ, cửa này cũng không biết là cậy khi nào, ngày hôm qua cô về nhà vẫn tốt, hôm nay liền không có thể mở cửa được, những kẻ trộm này cũng dám giữa ban ngày ban mặt gây án.

Ngộ nhỡ cô tan học sớm, đúng lúc gặp được người cậy cửa, hoặc là một mình cô đối mặt với hai cái cửa mở không ra, tình cảnh như vậy cô thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ bị dọa đến trắng bệch, trong lòng nhất thời có chút không đành lòng, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ nhàng nắm chiếc cằm thon của cô nói: "Tiểu Thỏ, nhìn anh."

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"A?? Không thể nào..." Tiểu Thỏ tiến đến trước mặt cửa chính, đưa tay xoay vặn, khóa cửa dường như thật sự xoay vặn không được, "Kỳ quái, tại sao có thể như vậy?""Thôi, dù sao cũng nhiều năm như vậy, khóa hư mất cũng là bình thường." Trình Chi Ngôn thu cái chìa khóa lại, nắm tay Tiểu Thỏ hướng tới phương hướng nhà cô cách vách đi tới nói: "Đi nhà em trước đi, chờ ba mẹ anh trở lại để cho bọn họ tìm người sửa một cái khóa.""Vâng! Được!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, một đôi bàn tay ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, lại chuyển hướng cửa lớn nhà mình.Chỉ là, cô cầm cái chìa khóa mở mở cửa, khóa cửa vẫn chỉ là vang hai tiếng "Cùm cụp cùm cụp" như cũ, sau đó liền bất động rồi."Sao lại thế này??" Tiểu Thỏ dùng lực xoay vặn cái chìa khóa, kỳ quái nói: " Tại sao cửa nhà em cũng rồi?"Trình Chi Ngôn nghe Tiểu Thỏ nói, một đôi lông mi thanh tú hơi hơi nhăn lại, anh híp mắt nhìn cửa chính nhà Tiểu Thỏ một hồi, đột nhiên cúi người tiến đến trước mặt khóa cửa cẩn thận quan sát."Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ bị động tác bất thình lình của anh dọa, vội vàng thật cẩn thận hỏi."Nơi này..." Trình Chi Ngôn đưa tay chỉ chỉ vị trí ổ khóa, quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ nói: "Nơi này bị người cậy qua.""A!?" Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng cúi đầu hướng tới vị trí ngón tay Trình Chi Ngôn nhìn qua.Quả nhiên xung quanh ổ khóa để lại một chút dấu vết thưa thớt."Anh nước chanh, ý của anh là nói.... Khóa cửa nhà em bởi vì bị cậy qua cho nên mới mở không ra??" Tiểu Thỏ nhất thời căng thẳng, cô túm cánh tay Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Khóa cửa nhà anh, có thể hay không?"" Có khả năng." Trình Chi Ngôn cau mày gật gật đầu, nắm tay Tiểu Thỏ lại về tới cửa lớn nhà mình, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu một chút, sau đó thanh âm âm trầm nói: "Cánh cửa nhà hai chúng ta đều bị cậy qua.""Có kẻ trộm!?" Trong đầu Tiểu Thỏ lập tức liền hiện lên ý niệm này."Uh`m..." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn khóa cửa, sau đó quyết đoán lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho lão Trình, nói với ông chuyện này.Cúp điện thoại, Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn anh hỏi: "Trình ba ba nói như thế nào??""Ba nói để cho chúng ta chờ ở cửa, đừng chạy loạn khắp nơi, ông lập tức liền trở lại." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu an ủi cô nói."Được rồi..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần có Trình Chi Ngôn ở bên cạnh mình, trong lòng cô sẽ yên tâm một chút." Hoàn hảo hôm nay anh xin phép nghỉ tự học." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt ỷ lại chính mình, đưa tay ôm ôm bờ vai cô, thấp giọng nói: "Nếu không thì một mình em phỏng chừng còn không biết nên làm cái gì bây giờ.""Uh`m..." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, nhưng là càng nghĩ càng sợ, cửa này cũng không biết là cậy khi nào, ngày hôm qua cô về nhà vẫn tốt, hôm nay liền không có thể mở cửa được, những kẻ trộm này cũng dám giữa ban ngày ban mặt gây án.Ngộ nhỡ cô tan học sớm, đúng lúc gặp được người cậy cửa, hoặc là một mình cô đối mặt với hai cái cửa mở không ra, tình cảnh như vậy cô thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ bị dọa đến trắng bệch, trong lòng nhất thời có chút không đành lòng, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ nhàng nắm chiếc cằm thon của cô nói: "Tiểu Thỏ, nhìn anh."

Chương 215: Tớ có bạn gái 10