Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 302: Em không phải là trẻ con 2

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor Quỳnh Nguyễn."Vì lẽ đó mẹ không trách con?" Tiểu Thỏ nghe mẹ nói như vậy, nhất thời nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc."A....." Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:"Với một điều kiện là con không được để chuyện này ảnh hưởng việc học tập.""Con biết..... Con chỉ dành thời gian rảnh để đọc sau khi đã làm xong bài tập." Tiểu Thỏ rầu rĩ nói.Không khí trong phòng khách yên tĩnh một lát, Tiểu Thỏ lại mở miệng ra hỏi:"Trước đây mẹ cũng đọc tiểu thuyết sao?""Nha...... Những năm đó, phần lớn đều là xem sách của Quỳnh Dao hoặc Tịch Quyên......" Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút hướng Tiểu Thỏ tiếp tục nói:" nói về thời điểm trước đây, cha con mua cho mẹ không ít tiểu thuyết ngôn tình đấy.""Cha?" Tiểu Thỏ hiếm khi thấy mẹ chủ động nhắc tới cha, nhất thời hứng thú nói:"Cha không ngăn cản mẹ xem sách sao? Cha thấy mẹ xem tiểu thuyết, sẽ không tức giận gì sao?""Tại sao lại phải tức giận đây?" Mẹ Tiểu Thỏ cười cười lắc đầu nói:" Tuy lúc đó mẹ cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, dù sao cũng coi như người lớn rồi.""Vậy tại sao anh lại cho rằng con vẫn là một đứa bé....." Tiểu Thỏ ngẩn người ra, nhất thời nghĩ lại buổi chiều hôm nay."Nha..... có lẽ nguyên nhân là vì cậu ấy lớn hơn con một chút." Mẹ Tiểu Thỏ nghiêm túc nhìn cô nói:"Dù sao cậu ấy nhìn con từ lúc còn nhỏ đến lúc con trưởng thành như bây giờ.""Không lẽ con trong mắt anh, cả đời chỉ là đứa trẻ hay sao......" Tiểu Thỏ bĩu môi, nhìn bát cơm trước mặt có chút buồn bực."Chờ con lớn lên một chút nữa." Mẹ Tiểu Thỏ cười cợt, xoa xoa đầu cô nói:"Thật sự không đi tìm Trình Chi Ngôn đi chơi sao?""Không đi....." Tiểu Thỏ buồn buồn đáp một tiếng.Cô vẫn còn đang phiền muộn mình bị mắng vì đọc ngôn tình.Ăn cơm tối xong, Tiểu Thỏ trở về phòng tắm rửa.Sau khi rửa mặt xong xuôi, cô tiện tay cầm một quyển tạp chí nằm trên giường xem, nhìn một lúc cảm thấy tẻ nhạt, liền đem cuốn tạp chí đặt ở trên mặt mình, dự định nhắm mắt một lúc.Chỉ có điều khi mắt cô vừa khép lại, liền nghe được một tiếng "xẹt xẹt" của cửa phòng trên ban công được kéo ra.Ồ?? Sẽ không có tên trộm vào chứ??Tiểu Thỏ đang chuẩn bị lấy cuốn tạp chí ở trên mặt xuông, liền nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên:"Tiểu Thỏ?"Là Trình Chi Ngôn?Tiểu Thỏ ngẩn ra, nhất thời nằm bất động.Lúc này, anh tìm cô làm gì?Lại là từ ban công đi vào.....Tiểu Thỏ trong lòng đang còn tức giận, liền giả vờ làm bộ mình đã ngủ thiếp đi, không thèm để ý đến anh.Trình Chi Nguyên lúc mở cửa nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, thấy không ai đáp lại, cậu ta liền đi vào trong phòng, liếc nhìn Tiểu Thỏ đang nằm trên giường, trên mặt còn đắp một cuốn tạp chí, tựa hồ là đã ngủ rồi."Tiểu Thỏ?" Trình Chi Ngôn đi bên cạnh cô, thấp giọng gọi một tiếng.Tiểu Thỏ vẫn nằm yên bất động.Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, đưa tay lấy cuốn tạp chí trên mặt cô lấy xuống, Tiểu Thỏ nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ hô hấp đều đều lâu dài như đã ngủ say."Thật sự đã ngủ thiếp đi......" Trình Chi Ngôn thấy cô mắt nhắm yên tính, không nhịn được lắc lắc đầu, đem cuốn tạp chí đặt trên tủ bên cạnh giường, lấy chăn đắp kín cho cô, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cô.

Editor Quỳnh Nguyễn.

"Vì lẽ đó mẹ không trách con?" Tiểu Thỏ nghe mẹ nói như vậy, nhất thời nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc.

"A....." Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:"Với một điều kiện là con không được để chuyện này ảnh hưởng việc học tập."

"Con biết..... Con chỉ dành thời gian rảnh để đọc sau khi đã làm xong bài tập." Tiểu Thỏ rầu rĩ nói.

Không khí trong phòng khách yên tĩnh một lát, Tiểu Thỏ lại mở miệng ra hỏi:"Trước đây mẹ cũng đọc tiểu thuyết sao?"

"Nha...... Những năm đó, phần lớn đều là xem sách của Quỳnh Dao hoặc Tịch Quyên......" Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút hướng Tiểu Thỏ tiếp tục nói:" nói về thời điểm trước đây, cha con mua cho mẹ không ít tiểu thuyết ngôn tình đấy."

"Cha?" Tiểu Thỏ hiếm khi thấy mẹ chủ động nhắc tới cha, nhất thời hứng thú nói:"Cha không ngăn cản mẹ xem sách sao? Cha thấy mẹ xem tiểu thuyết, sẽ không tức giận gì sao?"

"Tại sao lại phải tức giận đây?" Mẹ Tiểu Thỏ cười cười lắc đầu nói:" Tuy lúc đó mẹ cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, dù sao cũng coi như người lớn rồi."

"Vậy tại sao anh lại cho rằng con vẫn là một đứa bé....." Tiểu Thỏ ngẩn người ra, nhất thời nghĩ lại buổi chiều hôm nay.

"Nha..... có lẽ nguyên nhân là vì cậu ấy lớn hơn con một chút." Mẹ Tiểu Thỏ nghiêm túc nhìn cô nói:"Dù sao cậu ấy nhìn con từ lúc còn nhỏ đến lúc con trưởng thành như bây giờ."

"Không lẽ con trong mắt anh, cả đời chỉ là đứa trẻ hay sao......" Tiểu Thỏ bĩu môi, nhìn bát cơm trước mặt có chút buồn bực.

"Chờ con lớn lên một chút nữa." Mẹ Tiểu Thỏ cười cợt, xoa xoa đầu cô nói:"Thật sự không đi tìm Trình Chi Ngôn đi chơi sao?"

"Không đi....." Tiểu Thỏ buồn buồn đáp một tiếng.

Cô vẫn còn đang phiền muộn mình bị mắng vì đọc ngôn tình.

Ăn cơm tối xong, Tiểu Thỏ trở về phòng tắm rửa.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, cô tiện tay cầm một quyển tạp chí nằm trên giường xem, nhìn một lúc cảm thấy tẻ nhạt, liền đem cuốn tạp chí đặt ở trên mặt mình, dự định nhắm mắt một lúc.

Chỉ có điều khi mắt cô vừa khép lại, liền nghe được một tiếng "xẹt xẹt" của cửa phòng trên ban công được kéo ra.

Ồ?? Sẽ không có tên trộm vào chứ??

Tiểu Thỏ đang chuẩn bị lấy cuốn tạp chí ở trên mặt xuông, liền nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên:"Tiểu Thỏ?"

Là Trình Chi Ngôn?

Tiểu Thỏ ngẩn ra, nhất thời nằm bất động.

Lúc này, anh tìm cô làm gì?

Lại là từ ban công đi vào.....

Tiểu Thỏ trong lòng đang còn tức giận, liền giả vờ làm bộ mình đã ngủ thiếp đi, không thèm để ý đến anh.

Trình Chi Nguyên lúc mở cửa nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, thấy không ai đáp lại, cậu ta liền đi vào trong phòng, liếc nhìn Tiểu Thỏ đang nằm trên giường, trên mặt còn đắp một cuốn tạp chí, tựa hồ là đã ngủ rồi.

"Tiểu Thỏ?" Trình Chi Ngôn đi bên cạnh cô, thấp giọng gọi một tiếng.

Tiểu Thỏ vẫn nằm yên bất động.

Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, đưa tay lấy cuốn tạp chí trên mặt cô lấy xuống, Tiểu Thỏ nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ hô hấp đều đều lâu dài như đã ngủ say.

"Thật sự đã ngủ thiếp đi......" Trình Chi Ngôn thấy cô mắt nhắm yên tính, không nhịn được lắc lắc đầu, đem cuốn tạp chí đặt trên tủ bên cạnh giường, lấy chăn đắp kín cho cô, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor Quỳnh Nguyễn."Vì lẽ đó mẹ không trách con?" Tiểu Thỏ nghe mẹ nói như vậy, nhất thời nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc."A....." Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:"Với một điều kiện là con không được để chuyện này ảnh hưởng việc học tập.""Con biết..... Con chỉ dành thời gian rảnh để đọc sau khi đã làm xong bài tập." Tiểu Thỏ rầu rĩ nói.Không khí trong phòng khách yên tĩnh một lát, Tiểu Thỏ lại mở miệng ra hỏi:"Trước đây mẹ cũng đọc tiểu thuyết sao?""Nha...... Những năm đó, phần lớn đều là xem sách của Quỳnh Dao hoặc Tịch Quyên......" Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút hướng Tiểu Thỏ tiếp tục nói:" nói về thời điểm trước đây, cha con mua cho mẹ không ít tiểu thuyết ngôn tình đấy.""Cha?" Tiểu Thỏ hiếm khi thấy mẹ chủ động nhắc tới cha, nhất thời hứng thú nói:"Cha không ngăn cản mẹ xem sách sao? Cha thấy mẹ xem tiểu thuyết, sẽ không tức giận gì sao?""Tại sao lại phải tức giận đây?" Mẹ Tiểu Thỏ cười cười lắc đầu nói:" Tuy lúc đó mẹ cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, dù sao cũng coi như người lớn rồi.""Vậy tại sao anh lại cho rằng con vẫn là một đứa bé....." Tiểu Thỏ ngẩn người ra, nhất thời nghĩ lại buổi chiều hôm nay."Nha..... có lẽ nguyên nhân là vì cậu ấy lớn hơn con một chút." Mẹ Tiểu Thỏ nghiêm túc nhìn cô nói:"Dù sao cậu ấy nhìn con từ lúc còn nhỏ đến lúc con trưởng thành như bây giờ.""Không lẽ con trong mắt anh, cả đời chỉ là đứa trẻ hay sao......" Tiểu Thỏ bĩu môi, nhìn bát cơm trước mặt có chút buồn bực."Chờ con lớn lên một chút nữa." Mẹ Tiểu Thỏ cười cợt, xoa xoa đầu cô nói:"Thật sự không đi tìm Trình Chi Ngôn đi chơi sao?""Không đi....." Tiểu Thỏ buồn buồn đáp một tiếng.Cô vẫn còn đang phiền muộn mình bị mắng vì đọc ngôn tình.Ăn cơm tối xong, Tiểu Thỏ trở về phòng tắm rửa.Sau khi rửa mặt xong xuôi, cô tiện tay cầm một quyển tạp chí nằm trên giường xem, nhìn một lúc cảm thấy tẻ nhạt, liền đem cuốn tạp chí đặt ở trên mặt mình, dự định nhắm mắt một lúc.Chỉ có điều khi mắt cô vừa khép lại, liền nghe được một tiếng "xẹt xẹt" của cửa phòng trên ban công được kéo ra.Ồ?? Sẽ không có tên trộm vào chứ??Tiểu Thỏ đang chuẩn bị lấy cuốn tạp chí ở trên mặt xuông, liền nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên:"Tiểu Thỏ?"Là Trình Chi Ngôn?Tiểu Thỏ ngẩn ra, nhất thời nằm bất động.Lúc này, anh tìm cô làm gì?Lại là từ ban công đi vào.....Tiểu Thỏ trong lòng đang còn tức giận, liền giả vờ làm bộ mình đã ngủ thiếp đi, không thèm để ý đến anh.Trình Chi Nguyên lúc mở cửa nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, thấy không ai đáp lại, cậu ta liền đi vào trong phòng, liếc nhìn Tiểu Thỏ đang nằm trên giường, trên mặt còn đắp một cuốn tạp chí, tựa hồ là đã ngủ rồi."Tiểu Thỏ?" Trình Chi Ngôn đi bên cạnh cô, thấp giọng gọi một tiếng.Tiểu Thỏ vẫn nằm yên bất động.Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, đưa tay lấy cuốn tạp chí trên mặt cô lấy xuống, Tiểu Thỏ nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ hô hấp đều đều lâu dài như đã ngủ say."Thật sự đã ngủ thiếp đi......" Trình Chi Ngôn thấy cô mắt nhắm yên tính, không nhịn được lắc lắc đầu, đem cuốn tạp chí đặt trên tủ bên cạnh giường, lấy chăn đắp kín cho cô, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cô.

Chương 302: Em không phải là trẻ con 2