Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 318: Thư tình của Tiểu Thỏ 3

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"Lại cò kè mặc cả liền làm ba phần bài kiểm tra." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, không chút hoang mang nói."..." Tiểu Thỏ ngoan ngoãn im lặng.Cái gì, đây quả thực chính là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, ngoài miệng nói không thèm để ý xong, thực ra vẫn còn không vụng trộm ghen.Tiểu Thỏ u oán nhìn Trình Chi Ngôn, đành phải vùi đầu giữa một mảnh biển cả bài thi.Bóng đêm càng sâu, Tiểu Thỏ rất không dễ dàng làm xong hai phần bài kiểm tra, chỉ cảm thấy chính mình choáng váng, tứ chi mệt mỏi, sau khi đạt được Trình Chi Ngôn phê chuẩn, rốt cục duỗi thắt lưng đi tắm rửa ngủ.Ánh trăng từ trong cửa sổ an tĩnh tiến vào.Trình Chi Ngôn đứng ở trước giường Tiểu Thỏ, nhìn khuôn mặt cô đã ngủ say, nhịn không được cười cười.Người này, mới làm hai phần bài kiểm tra, liền mệt đến mức đầu kề đến gối đầu liền vù vù trực tiếp ngủ.Nói ra, rõ ràng vẫn lại là đứa bé, nhưng mà không thể tưởng được, cho dù là đứa bé cũng bắt đầu thu được thư tình rồi.Anh quay đầu đi, ánh mắt liếc phong thư tình trên bàn học kia, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, con gái trưởng thành, dường như bắt đầu hấp dẫn ánh mắt nam sinh khác rồi....Mà anh, cũng không có thể vẫn bên cạnh cô.Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, dưới ánh trăng một ý nghĩ dần dần hình thành trong đầu của anh.---Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm.Tiểu Thỏ thỏa mái dễ chịu ngủ một cái giấc ngủ nướng, đang ở trên giường vùng vẫy rốt cuộc muốn dậy hay không, đột nhiên nghe được dưới lầu nhà mình truyền đến một trận thanh âm cãi lộn.Oa, sao lại thế này??Tiểu Thỏ chân không chạy đến cửa sổ phòng mình, mở cửa sổ hướng tới dưới lầu nhìn qua, vậy mà thấy Trình Chi Ngôn và Từ Cảnh Thần đứng ở cửa lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Cảnh Thần không để ý Trình Chi Ngôn ngăn cản muốn vào...Ách..Từ Từ...Từ Cảnh Thần??Tại sao cậu ta đến đây??Tiểu Thỏ vội vàng chạy về trước giường mình xỏ dép lê, cũng liều mạng mặc áo ngủ trực tiếp đi xuống lầu."Két..." Một tiếng, cô đẩy cửa nhà mình ra, hướng tới Trình Chi Ngôn đứng ở cửa nhà cách vách ngăn Từ Cảnh Thần cười cười, sau đó chào hỏi nói: "Từ Cảnh Thần, sớm nha, cậu đứng ở cửa nhà anh nước chanh làm gì?"Từ Cảnh Thần đang tranh luận kịch liệt cùng Trình Chi Ngôn trong nháy mắt nghe thanh âm Tiểu Thỏ đó, cả người đều đã cứng lại rồi.Cậu không dám tin quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở cửa chỉ lộ ra cái đầu, lại nhìn nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt mình, chần chờ thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Bạch Tiểu Thỏ, sao nhà cô ở bên kia?""A?" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, "Nhà tôi vốn là ở bên cạnh a."" Nhưng lần trước cô cho tôi địa chỉ viết số 102 a!" Từ Cảnh Thần hướng tới Tiểu Thỏ quơ quơ tờ giấy trong tay mình."Ách..." Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi đầu chính mình, xấu hổ cười nói: "Ha ha... Viết sai rồi, số 102 là nhà anh nước chanh, 103 mới là nhà chúng ta, nhưng mà cũng không có vấn đề gì a, đôi khi tôi sẽ ở nhà anh nước chanh chơi, cho nên 102 và 103 cũng không có gì khác nhau...""Cái gì kêu không có gì khác nhau?" Từ Cảnh Thần vẻ mặt tức giận nhìn Tiểu Thỏ nói: " Nếu như cô không viết sai địa chỉ, tôi cũng không cần đứng ở chỗ này vô nghĩa cùng người này đã nửa ngày."Trình Chi Ngôn nhíu mày lại, nhìn vóc dáng đứa bé trai trước mắt này còn thấp hơn Tiểu Thỏ, thanh âm trầm giọng nói: "Cái gì vô nghĩa cùng tôi?"

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Lại cò kè mặc cả liền làm ba phần bài kiểm tra." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, không chút hoang mang nói.

"..." Tiểu Thỏ ngoan ngoãn im lặng.

Cái gì, đây quả thực chính là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, ngoài miệng nói không thèm để ý xong, thực ra vẫn còn không vụng trộm ghen.

Tiểu Thỏ u oán nhìn Trình Chi Ngôn, đành phải vùi đầu giữa một mảnh biển cả bài thi.

Bóng đêm càng sâu, Tiểu Thỏ rất không dễ dàng làm xong hai phần bài kiểm tra, chỉ cảm thấy chính mình choáng váng, tứ chi mệt mỏi, sau khi đạt được Trình Chi Ngôn phê chuẩn, rốt cục duỗi thắt lưng đi tắm rửa ngủ.

Ánh trăng từ trong cửa sổ an tĩnh tiến vào.

Trình Chi Ngôn đứng ở trước giường Tiểu Thỏ, nhìn khuôn mặt cô đã ngủ say, nhịn không được cười cười.

Người này, mới làm hai phần bài kiểm tra, liền mệt đến mức đầu kề đến gối đầu liền vù vù trực tiếp ngủ.

Nói ra, rõ ràng vẫn lại là đứa bé, nhưng mà không thể tưởng được, cho dù là đứa bé cũng bắt đầu thu được thư tình rồi.

Anh quay đầu đi, ánh mắt liếc phong thư tình trên bàn học kia, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, con gái trưởng thành, dường như bắt đầu hấp dẫn ánh mắt nam sinh khác rồi....

Mà anh, cũng không có thể vẫn bên cạnh cô.

Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, dưới ánh trăng một ý nghĩ dần dần hình thành trong đầu của anh.

---

Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm.

Tiểu Thỏ thỏa mái dễ chịu ngủ một cái giấc ngủ nướng, đang ở trên giường vùng vẫy rốt cuộc muốn dậy hay không, đột nhiên nghe được dưới lầu nhà mình truyền đến một trận thanh âm cãi lộn.

Oa, sao lại thế này??

Tiểu Thỏ chân không chạy đến cửa sổ phòng mình, mở cửa sổ hướng tới dưới lầu nhìn qua, vậy mà thấy Trình Chi Ngôn và Từ Cảnh Thần đứng ở cửa lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Cảnh Thần không để ý Trình Chi Ngôn ngăn cản muốn vào...

Ách..

Từ Từ...

Từ Cảnh Thần??

Tại sao cậu ta đến đây??

Tiểu Thỏ vội vàng chạy về trước giường mình xỏ dép lê, cũng liều mạng mặc áo ngủ trực tiếp đi xuống lầu.

"Két..." Một tiếng, cô đẩy cửa nhà mình ra, hướng tới Trình Chi Ngôn đứng ở cửa nhà cách vách ngăn Từ Cảnh Thần cười cười, sau đó chào hỏi nói: "Từ Cảnh Thần, sớm nha, cậu đứng ở cửa nhà anh nước chanh làm gì?"

Từ Cảnh Thần đang tranh luận kịch liệt cùng Trình Chi Ngôn trong nháy mắt nghe thanh âm Tiểu Thỏ đó, cả người đều đã cứng lại rồi.

Cậu không dám tin quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở cửa chỉ lộ ra cái đầu, lại nhìn nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt mình, chần chờ thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Bạch Tiểu Thỏ, sao nhà cô ở bên kia?"

"A?" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, "Nhà tôi vốn là ở bên cạnh a."

" Nhưng lần trước cô cho tôi địa chỉ viết số 102 a!" Từ Cảnh Thần hướng tới Tiểu Thỏ quơ quơ tờ giấy trong tay mình.

"Ách..." Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi đầu chính mình, xấu hổ cười nói: "Ha ha... Viết sai rồi, số 102 là nhà anh nước chanh, 103 mới là nhà chúng ta, nhưng mà cũng không có vấn đề gì a, đôi khi tôi sẽ ở nhà anh nước chanh chơi, cho nên 102 và 103 cũng không có gì khác nhau..."

"Cái gì kêu không có gì khác nhau?" Từ Cảnh Thần vẻ mặt tức giận nhìn Tiểu Thỏ nói: " Nếu như cô không viết sai địa chỉ, tôi cũng không cần đứng ở chỗ này vô nghĩa cùng người này đã nửa ngày."

Trình Chi Ngôn nhíu mày lại, nhìn vóc dáng đứa bé trai trước mắt này còn thấp hơn Tiểu Thỏ, thanh âm trầm giọng nói: "Cái gì vô nghĩa cùng tôi?"

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"Lại cò kè mặc cả liền làm ba phần bài kiểm tra." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, không chút hoang mang nói."..." Tiểu Thỏ ngoan ngoãn im lặng.Cái gì, đây quả thực chính là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, ngoài miệng nói không thèm để ý xong, thực ra vẫn còn không vụng trộm ghen.Tiểu Thỏ u oán nhìn Trình Chi Ngôn, đành phải vùi đầu giữa một mảnh biển cả bài thi.Bóng đêm càng sâu, Tiểu Thỏ rất không dễ dàng làm xong hai phần bài kiểm tra, chỉ cảm thấy chính mình choáng váng, tứ chi mệt mỏi, sau khi đạt được Trình Chi Ngôn phê chuẩn, rốt cục duỗi thắt lưng đi tắm rửa ngủ.Ánh trăng từ trong cửa sổ an tĩnh tiến vào.Trình Chi Ngôn đứng ở trước giường Tiểu Thỏ, nhìn khuôn mặt cô đã ngủ say, nhịn không được cười cười.Người này, mới làm hai phần bài kiểm tra, liền mệt đến mức đầu kề đến gối đầu liền vù vù trực tiếp ngủ.Nói ra, rõ ràng vẫn lại là đứa bé, nhưng mà không thể tưởng được, cho dù là đứa bé cũng bắt đầu thu được thư tình rồi.Anh quay đầu đi, ánh mắt liếc phong thư tình trên bàn học kia, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, con gái trưởng thành, dường như bắt đầu hấp dẫn ánh mắt nam sinh khác rồi....Mà anh, cũng không có thể vẫn bên cạnh cô.Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, dưới ánh trăng một ý nghĩ dần dần hình thành trong đầu của anh.---Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm.Tiểu Thỏ thỏa mái dễ chịu ngủ một cái giấc ngủ nướng, đang ở trên giường vùng vẫy rốt cuộc muốn dậy hay không, đột nhiên nghe được dưới lầu nhà mình truyền đến một trận thanh âm cãi lộn.Oa, sao lại thế này??Tiểu Thỏ chân không chạy đến cửa sổ phòng mình, mở cửa sổ hướng tới dưới lầu nhìn qua, vậy mà thấy Trình Chi Ngôn và Từ Cảnh Thần đứng ở cửa lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Cảnh Thần không để ý Trình Chi Ngôn ngăn cản muốn vào...Ách..Từ Từ...Từ Cảnh Thần??Tại sao cậu ta đến đây??Tiểu Thỏ vội vàng chạy về trước giường mình xỏ dép lê, cũng liều mạng mặc áo ngủ trực tiếp đi xuống lầu."Két..." Một tiếng, cô đẩy cửa nhà mình ra, hướng tới Trình Chi Ngôn đứng ở cửa nhà cách vách ngăn Từ Cảnh Thần cười cười, sau đó chào hỏi nói: "Từ Cảnh Thần, sớm nha, cậu đứng ở cửa nhà anh nước chanh làm gì?"Từ Cảnh Thần đang tranh luận kịch liệt cùng Trình Chi Ngôn trong nháy mắt nghe thanh âm Tiểu Thỏ đó, cả người đều đã cứng lại rồi.Cậu không dám tin quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở cửa chỉ lộ ra cái đầu, lại nhìn nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt mình, chần chờ thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Bạch Tiểu Thỏ, sao nhà cô ở bên kia?""A?" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, "Nhà tôi vốn là ở bên cạnh a."" Nhưng lần trước cô cho tôi địa chỉ viết số 102 a!" Từ Cảnh Thần hướng tới Tiểu Thỏ quơ quơ tờ giấy trong tay mình."Ách..." Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi đầu chính mình, xấu hổ cười nói: "Ha ha... Viết sai rồi, số 102 là nhà anh nước chanh, 103 mới là nhà chúng ta, nhưng mà cũng không có vấn đề gì a, đôi khi tôi sẽ ở nhà anh nước chanh chơi, cho nên 102 và 103 cũng không có gì khác nhau...""Cái gì kêu không có gì khác nhau?" Từ Cảnh Thần vẻ mặt tức giận nhìn Tiểu Thỏ nói: " Nếu như cô không viết sai địa chỉ, tôi cũng không cần đứng ở chỗ này vô nghĩa cùng người này đã nửa ngày."Trình Chi Ngôn nhíu mày lại, nhìn vóc dáng đứa bé trai trước mắt này còn thấp hơn Tiểu Thỏ, thanh âm trầm giọng nói: "Cái gì vô nghĩa cùng tôi?"

Chương 318: Thư tình của Tiểu Thỏ 3