Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 345: Thật là chị dâu 6

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"A... A... A..., chào cháu gái nhỏ!" Ba người kia lại vội vàng chữa lại."Ha ha, các anh tốt." Trình Thi Đồng cười tít mắt chào hỏi, sau đó lại quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, giả bộ tức giận: "Chú nhỏ, chú cũng quá bất công thôi, loại chuyện tốt chơi đùa ăn ngon này chú cũng chỉ mang theo Tiểu Thỏ, cũng không mang cháu.""..."" Quả nhiên chú chính là gia hỏa trọng sắc khinh cháu gái!" Trình Thi Đồng vẻ mặt không vừa ý nhìn anh nói: "Từ lúc còn nhỏ trở đi chú liền thiên vị Tiểu Thỏ, bây giờ còn là như thế này.""Sao cháu một mình ở chỗ này?". Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, ngăn đề tài hỏi."Ách... Cái kia, cháu có một bạn học, uh`m... Bạn tốt, lập tức nghỉ đông muốn trở về, cháu đến xem chọn cái quà tặng cho cậu ấy." Trình Thi Đồng vừa nghe Trình Chi Ngôn hỏi như vậy đột nhiên cũng có chút cà lăm trả lời."..." Trình Chi Ngôn nheo mắt lại nhìn cô ấy, ý vị thâm trường nói: "Bạn tốt??""Khụ khụ, cái kia, dù sao chú chính là chỉ mang Tiểu Thỏ ăn cơm, không mang theo cháu!" Trình Thi Đồng mắt thấy tình hình không quá tốt, vội vàng dời đi mục tiêu đến trên người Tiểu Thỏ, giả bộ bộ dáng đau lòng kéo tay áo của cô nói: "Hu hu hu... Thím nhỏ, chú nhỏ khi dễ cháu!"Tiểu Thỏ vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn cô.Thím nhỏ??Ba người phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ kia hoàn toàn ngây ngẩn cả người.Từ từ, bối phận này giống như không đúng a...Nếu Trình Chi Ngôn là chú nhỏ cô bé trước mắt này, vậy Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn, theo bối phận mà nói, không phải hẳn là cô nhỏ sao?Làm sao có thể biến thành thím nhỏ a?Thím nhỏ hẳn là bạn gái chú nhỏ a...Ba người Trương Vũ Phi, Vương Thước, Kỷ Lâm Khải nháy mắt chuyển dời ánh mắt đến trên người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.Không đúng!Hai người kia có vấn đề!!Từ bắt đầu ra ngoài Trình Chi Ngôn liền một đường ôm bả vai Tiểu Thỏ, vốn bọn họ cảm thấy được là anh em, ấp ấp ôm ôm cũng coi như bình thường, nhưng mà trước mắt hai người kia thực ra là mười ngón đan xen đi đường.Mười ngón đan xen a!!Cái khái niệm gì!!Đây rõ ràng là việc làm người yêu mới có thể làm a!!Nào có em gái mười ngón đan xen cùng anh trai? Tối đa cũng là tay trong tay mà thôi!Một khi thu lại giả thiết Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn, người ký túc xá Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện, mẹ -- thì ra hai người kia đã ở dưới mí mắt của bọn họ ân ái thời gian thật dài a!!"Mẹ kiếp..." Kỷ Lâm Khải trong mắt hoảng sợ nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, vươn ra một ngón tay, run rẩy chỉ vào hai người bọn họ nói: "Hai người thật đúng là người yêu a?""..." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta."Thực... Không phải em gái??" Vương Thước kìm nén hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy."Không phải đã sớm nói với các cậu, cô ấy không phải em gái tớ sao?" Trong mắt Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn bọn họ, thanh âm thản nhiên nói." Vậy vì sao em ấy ở tại nhà cậu?" Kỷ Lâm Khải lòng đầy căm phẫn hỏi." Vậy vì sao em ấy gọi cha cậu là ba ba?" Vương Thước không dám tin hỏi." Vậy em...em..." Trương Vũ Phi "Em em" hồi lâu, cuối cùng chỉ xuất hiện một câu: "Vậy em ấy nhỏ như vậy cậu cũng hạ thủ được, cậu có phải quá cầm thú hay không a?"

Editor: Quỳnh Nguyễn

"A... A... A..., chào cháu gái nhỏ!" Ba người kia lại vội vàng chữa lại.

"Ha ha, các anh tốt." Trình Thi Đồng cười tít mắt chào hỏi, sau đó lại quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, giả bộ tức giận: "Chú nhỏ, chú cũng quá bất công thôi, loại chuyện tốt chơi đùa ăn ngon này chú cũng chỉ mang theo Tiểu Thỏ, cũng không mang cháu."

"..."

" Quả nhiên chú chính là gia hỏa trọng sắc khinh cháu gái!" Trình Thi Đồng vẻ mặt không vừa ý nhìn anh nói: "Từ lúc còn nhỏ trở đi chú liền thiên vị Tiểu Thỏ, bây giờ còn là như thế này."

"Sao cháu một mình ở chỗ này?". Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, ngăn đề tài hỏi.

"Ách... Cái kia, cháu có một bạn học, uh`m... Bạn tốt, lập tức nghỉ đông muốn trở về, cháu đến xem chọn cái quà tặng cho cậu ấy." Trình Thi Đồng vừa nghe Trình Chi Ngôn hỏi như vậy đột nhiên cũng có chút cà lăm trả lời.

"..." Trình Chi Ngôn nheo mắt lại nhìn cô ấy, ý vị thâm trường nói: "Bạn tốt??"

"Khụ khụ, cái kia, dù sao chú chính là chỉ mang Tiểu Thỏ ăn cơm, không mang theo cháu!" Trình Thi Đồng mắt thấy tình hình không quá tốt, vội vàng dời đi mục tiêu đến trên người Tiểu Thỏ, giả bộ bộ dáng đau lòng kéo tay áo của cô nói: "Hu hu hu... Thím nhỏ, chú nhỏ khi dễ cháu!"

Tiểu Thỏ vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn cô.

Thím nhỏ??

Ba người phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ kia hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Từ từ, bối phận này giống như không đúng a...

Nếu Trình Chi Ngôn là chú nhỏ cô bé trước mắt này, vậy Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn, theo bối phận mà nói, không phải hẳn là cô nhỏ sao?

Làm sao có thể biến thành thím nhỏ a?

Thím nhỏ hẳn là bạn gái chú nhỏ a...

Ba người Trương Vũ Phi, Vương Thước, Kỷ Lâm Khải nháy mắt chuyển dời ánh mắt đến trên người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.

Không đúng!

Hai người kia có vấn đề!!

Từ bắt đầu ra ngoài Trình Chi Ngôn liền một đường ôm bả vai Tiểu Thỏ, vốn bọn họ cảm thấy được là anh em, ấp ấp ôm ôm cũng coi như bình thường, nhưng mà trước mắt hai người kia thực ra là mười ngón đan xen đi đường.

Mười ngón đan xen a!!

Cái khái niệm gì!!

Đây rõ ràng là việc làm người yêu mới có thể làm a!!

Nào có em gái mười ngón đan xen cùng anh trai? Tối đa cũng là tay trong tay mà thôi!

Một khi thu lại giả thiết Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn, người ký túc xá Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện, mẹ -- thì ra hai người kia đã ở dưới mí mắt của bọn họ ân ái thời gian thật dài a!!

"Mẹ kiếp..." Kỷ Lâm Khải trong mắt hoảng sợ nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, vươn ra một ngón tay, run rẩy chỉ vào hai người bọn họ nói: "Hai người thật đúng là người yêu a?"

"..." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta.

"Thực... Không phải em gái??" Vương Thước kìm nén hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.

"Không phải đã sớm nói với các cậu, cô ấy không phải em gái tớ sao?" Trong mắt Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn bọn họ, thanh âm thản nhiên nói.

" Vậy vì sao em ấy ở tại nhà cậu?" Kỷ Lâm Khải lòng đầy căm phẫn hỏi.

" Vậy vì sao em ấy gọi cha cậu là ba ba?" Vương Thước không dám tin hỏi.

" Vậy em...em..." Trương Vũ Phi "Em em" hồi lâu, cuối cùng chỉ xuất hiện một câu: "Vậy em ấy nhỏ như vậy cậu cũng hạ thủ được, cậu có phải quá cầm thú hay không a?"

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"A... A... A..., chào cháu gái nhỏ!" Ba người kia lại vội vàng chữa lại."Ha ha, các anh tốt." Trình Thi Đồng cười tít mắt chào hỏi, sau đó lại quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, giả bộ tức giận: "Chú nhỏ, chú cũng quá bất công thôi, loại chuyện tốt chơi đùa ăn ngon này chú cũng chỉ mang theo Tiểu Thỏ, cũng không mang cháu.""..."" Quả nhiên chú chính là gia hỏa trọng sắc khinh cháu gái!" Trình Thi Đồng vẻ mặt không vừa ý nhìn anh nói: "Từ lúc còn nhỏ trở đi chú liền thiên vị Tiểu Thỏ, bây giờ còn là như thế này.""Sao cháu một mình ở chỗ này?". Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, ngăn đề tài hỏi."Ách... Cái kia, cháu có một bạn học, uh`m... Bạn tốt, lập tức nghỉ đông muốn trở về, cháu đến xem chọn cái quà tặng cho cậu ấy." Trình Thi Đồng vừa nghe Trình Chi Ngôn hỏi như vậy đột nhiên cũng có chút cà lăm trả lời."..." Trình Chi Ngôn nheo mắt lại nhìn cô ấy, ý vị thâm trường nói: "Bạn tốt??""Khụ khụ, cái kia, dù sao chú chính là chỉ mang Tiểu Thỏ ăn cơm, không mang theo cháu!" Trình Thi Đồng mắt thấy tình hình không quá tốt, vội vàng dời đi mục tiêu đến trên người Tiểu Thỏ, giả bộ bộ dáng đau lòng kéo tay áo của cô nói: "Hu hu hu... Thím nhỏ, chú nhỏ khi dễ cháu!"Tiểu Thỏ vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn cô.Thím nhỏ??Ba người phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ kia hoàn toàn ngây ngẩn cả người.Từ từ, bối phận này giống như không đúng a...Nếu Trình Chi Ngôn là chú nhỏ cô bé trước mắt này, vậy Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn, theo bối phận mà nói, không phải hẳn là cô nhỏ sao?Làm sao có thể biến thành thím nhỏ a?Thím nhỏ hẳn là bạn gái chú nhỏ a...Ba người Trương Vũ Phi, Vương Thước, Kỷ Lâm Khải nháy mắt chuyển dời ánh mắt đến trên người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.Không đúng!Hai người kia có vấn đề!!Từ bắt đầu ra ngoài Trình Chi Ngôn liền một đường ôm bả vai Tiểu Thỏ, vốn bọn họ cảm thấy được là anh em, ấp ấp ôm ôm cũng coi như bình thường, nhưng mà trước mắt hai người kia thực ra là mười ngón đan xen đi đường.Mười ngón đan xen a!!Cái khái niệm gì!!Đây rõ ràng là việc làm người yêu mới có thể làm a!!Nào có em gái mười ngón đan xen cùng anh trai? Tối đa cũng là tay trong tay mà thôi!Một khi thu lại giả thiết Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn, người ký túc xá Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện, mẹ -- thì ra hai người kia đã ở dưới mí mắt của bọn họ ân ái thời gian thật dài a!!"Mẹ kiếp..." Kỷ Lâm Khải trong mắt hoảng sợ nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, vươn ra một ngón tay, run rẩy chỉ vào hai người bọn họ nói: "Hai người thật đúng là người yêu a?""..." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta."Thực... Không phải em gái??" Vương Thước kìm nén hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy."Không phải đã sớm nói với các cậu, cô ấy không phải em gái tớ sao?" Trong mắt Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn bọn họ, thanh âm thản nhiên nói." Vậy vì sao em ấy ở tại nhà cậu?" Kỷ Lâm Khải lòng đầy căm phẫn hỏi." Vậy vì sao em ấy gọi cha cậu là ba ba?" Vương Thước không dám tin hỏi." Vậy em...em..." Trương Vũ Phi "Em em" hồi lâu, cuối cùng chỉ xuất hiện một câu: "Vậy em ấy nhỏ như vậy cậu cũng hạ thủ được, cậu có phải quá cầm thú hay không a?"

Chương 345: Thật là chị dâu 6