Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 497: Được anh đồng ý 2

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"Cái kia... Thầy giáo Trình...Em.. Sau này em muốn gả cho thầy!!" Tiểu Thỏ nhìn dãy số trên di động trước mặt, cắn răng một cái, hướng tới bên kia điện thoại rống lớn nói.Sau khi cô rống xong những lời này, chung quanh nháy mắt trở nên một mảnh im ắng, không ai nói chuyện, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, chờ Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại trả lời.Trình Chi Ngôn cũng là sửng sốt một phen, không nghĩ tới Tiểu Thỏ vậy mà sẽ gọi điện thoại nói cái này.Anh ngẩng đầu lên nhìn Ma Thiên Luân chuyển động chậm rãi bên trong công viên trò chơi, như dung nhập bối cảnh trời xanh, một trận gió thu thổi qua, trong không khí dường như mang theo một chút mùi sữa ngọt ngào.Tiểu Thỏ có chút quẫn bách nhìn màn hình điện thoại di động.Đều đã vài giây trôi qua, như thế nào bên kia điện thoại còn không có trả lời??Anh có biết là chính mình gọi điện thoại hay không?Anh có biết xung quanh chính mình còn có rất nhiều bạn học hay không??Ngộ nhỡ anh nói, Tiểu Thỏ, lời này không phải mới trước đây em đã nói qua sao, cô nên làm cái gì bây giờ?A a a a!Đến lúc này, Tiểu Thỏ mới nhớ tới, bạn học căn bản không biết quan hệ chính mình cùng Trình Chi Ngôn a, ngộ nhỡ anh nước chanh nói lỡ miệng làm sao bây giờ??Nhưng mà Tiểu Thỏ khẩn trương, đám nữ sinh kia càng khẩn trương.Ánh mắt các cô nhìn chăm chú di động, lỗ tai mỗi người đều đã dựng thẳng, sau đó liền nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười từ điện thoại truyền ra nói: "Được, thầy biết rõ.""Ách..." Tiểu Thỏ nghe trả lời của anh, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên tiếp tục nói chút gì." Nhưng mà bây giờ em còn nhỏ, chờ em trưởng thành lại thảo luận vấn đề này, được chứ?" Một bàn tay Trình Chi Ngôn xuyên vào trong túi, một cánh tay kia cầm điện thoại, nhìn áng mây màu trắng trôi nổi trên bầu trời xanh thẳm, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng.Ưm... Như vậy có tính bạn gái nhỏ của anh chủ động hướng anh cầu hôn không a??" Được.... Được." Tiểu Thỏ theo anh nói, vội vàng lên tiếng, sau đó nói "Tạm biệt thầy giáo Trình" liền trực tiếp cúp điện thoại."A a a a a - - "Tiểu Thỏ mới vừa cúp điện thoại, những cái nữ sinh vây quanh ở bên cạnh cô này liền nhịn không được kêu lên."Trời ạ!! Không thể tưởng được thầy giáo Trình ôn nhu như vậy!!"" Đúng vậy a, thanh âm thầy giáo Trình từ trong điện thoại nghe qua nghe thật tốt a!! Có từ tính!!"" Đặc biệt thầy nói, được thầy biết rõ, trời ạ, quá ôn nhu a!!"" Hơn nữa cho dù là từ chối cũng từ chối có như vậy, nể tình như vậy!!"" Đúng a!! Sớm biết thế tớ liền tự mình thổ lộ cùng thầy giáo Trình a a a a a!!!"Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn mấy nữ sinh đứng xung quanh mình kia, trong lòng nhịn không được nói thầm:Ai nói Trình Chi Ngôn từ chối tớ!!Anh rõ ràng đồng ý!!Chẳng qua anh nói hiện tại tớ tuổi còn quá nhỏ, căn bản không thể kết hôn mà thôi!!Nếu như hiện tại tớ đã hai mươi tuổi, tuyệt đối Trình Chi Ngôn sẽ túm tớ đi cục dân chính!!Đương nhiên Tiểu Thỏ cũng chỉ có thể yên lặng oán thầm, căn bản không dám nói những lời này ra.Nhưng mà...Tiểu Thỏ nghĩ một chút, khóe miệng nhịn không được cũng chậm cong lên.Vừa rồi thanh âm anh nước chanh trong điện thoại thật sự vô cùng ôn nhu a.Ôn nhu giống như là gió xuân tháng ba nhẹ nhàng quất vào mặt, lại giống như là lông chim chậm rãi bay xuống, nhẹ nhàng lướt qua đôi má.Chờ em lớn lên...Uh`m, cô sẽ cố gắng lớn lên nhanh một chút.

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Cái kia... Thầy giáo Trình...Em.. Sau này em muốn gả cho thầy!!" Tiểu Thỏ nhìn dãy số trên di động trước mặt, cắn răng một cái, hướng tới bên kia điện thoại rống lớn nói.

Sau khi cô rống xong những lời này, chung quanh nháy mắt trở nên một mảnh im ắng, không ai nói chuyện, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, chờ Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại trả lời.

Trình Chi Ngôn cũng là sửng sốt một phen, không nghĩ tới Tiểu Thỏ vậy mà sẽ gọi điện thoại nói cái này.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Ma Thiên Luân chuyển động chậm rãi bên trong công viên trò chơi, như dung nhập bối cảnh trời xanh, một trận gió thu thổi qua, trong không khí dường như mang theo một chút mùi sữa ngọt ngào.

Tiểu Thỏ có chút quẫn bách nhìn màn hình điện thoại di động.

Đều đã vài giây trôi qua, như thế nào bên kia điện thoại còn không có trả lời??

Anh có biết là chính mình gọi điện thoại hay không?

Anh có biết xung quanh chính mình còn có rất nhiều bạn học hay không??

Ngộ nhỡ anh nói, Tiểu Thỏ, lời này không phải mới trước đây em đã nói qua sao, cô nên làm cái gì bây giờ?

A a a a!

Đến lúc này, Tiểu Thỏ mới nhớ tới, bạn học căn bản không biết quan hệ chính mình cùng Trình Chi Ngôn a, ngộ nhỡ anh nước chanh nói lỡ miệng làm sao bây giờ??

Nhưng mà Tiểu Thỏ khẩn trương, đám nữ sinh kia càng khẩn trương.

Ánh mắt các cô nhìn chăm chú di động, lỗ tai mỗi người đều đã dựng thẳng, sau đó liền nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười từ điện thoại truyền ra nói: "Được, thầy biết rõ."

"Ách..." Tiểu Thỏ nghe trả lời của anh, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên tiếp tục nói chút gì.

" Nhưng mà bây giờ em còn nhỏ, chờ em trưởng thành lại thảo luận vấn đề này, được chứ?" Một bàn tay Trình Chi Ngôn xuyên vào trong túi, một cánh tay kia cầm điện thoại, nhìn áng mây màu trắng trôi nổi trên bầu trời xanh thẳm, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng.

Ưm... Như vậy có tính bạn gái nhỏ của anh chủ động hướng anh cầu hôn không a??

" Được.... Được." Tiểu Thỏ theo anh nói, vội vàng lên tiếng, sau đó nói "Tạm biệt thầy giáo Trình" liền trực tiếp cúp điện thoại.

"A a a a a - - "

Tiểu Thỏ mới vừa cúp điện thoại, những cái nữ sinh vây quanh ở bên cạnh cô này liền nhịn không được kêu lên.

"Trời ạ!! Không thể tưởng được thầy giáo Trình ôn nhu như vậy!!"

" Đúng vậy a, thanh âm thầy giáo Trình từ trong điện thoại nghe qua nghe thật tốt a!! Có từ tính!!"

" Đặc biệt thầy nói, được thầy biết rõ, trời ạ, quá ôn nhu a!!"

" Hơn nữa cho dù là từ chối cũng từ chối có như vậy, nể tình như vậy!!"

" Đúng a!! Sớm biết thế tớ liền tự mình thổ lộ cùng thầy giáo Trình a a a a a!!!"

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn mấy nữ sinh đứng xung quanh mình kia, trong lòng nhịn không được nói thầm:

Ai nói Trình Chi Ngôn từ chối tớ!!

Anh rõ ràng đồng ý!!

Chẳng qua anh nói hiện tại tớ tuổi còn quá nhỏ, căn bản không thể kết hôn mà thôi!!

Nếu như hiện tại tớ đã hai mươi tuổi, tuyệt đối Trình Chi Ngôn sẽ túm tớ đi cục dân chính!!

Đương nhiên Tiểu Thỏ cũng chỉ có thể yên lặng oán thầm, căn bản không dám nói những lời này ra.

Nhưng mà...

Tiểu Thỏ nghĩ một chút, khóe miệng nhịn không được cũng chậm cong lên.

Vừa rồi thanh âm anh nước chanh trong điện thoại thật sự vô cùng ôn nhu a.

Ôn nhu giống như là gió xuân tháng ba nhẹ nhàng quất vào mặt, lại giống như là lông chim chậm rãi bay xuống, nhẹ nhàng lướt qua đôi má.

Chờ em lớn lên...

Uh`m, cô sẽ cố gắng lớn lên nhanh một chút.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"Cái kia... Thầy giáo Trình...Em.. Sau này em muốn gả cho thầy!!" Tiểu Thỏ nhìn dãy số trên di động trước mặt, cắn răng một cái, hướng tới bên kia điện thoại rống lớn nói.Sau khi cô rống xong những lời này, chung quanh nháy mắt trở nên một mảnh im ắng, không ai nói chuyện, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, chờ Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại trả lời.Trình Chi Ngôn cũng là sửng sốt một phen, không nghĩ tới Tiểu Thỏ vậy mà sẽ gọi điện thoại nói cái này.Anh ngẩng đầu lên nhìn Ma Thiên Luân chuyển động chậm rãi bên trong công viên trò chơi, như dung nhập bối cảnh trời xanh, một trận gió thu thổi qua, trong không khí dường như mang theo một chút mùi sữa ngọt ngào.Tiểu Thỏ có chút quẫn bách nhìn màn hình điện thoại di động.Đều đã vài giây trôi qua, như thế nào bên kia điện thoại còn không có trả lời??Anh có biết là chính mình gọi điện thoại hay không?Anh có biết xung quanh chính mình còn có rất nhiều bạn học hay không??Ngộ nhỡ anh nói, Tiểu Thỏ, lời này không phải mới trước đây em đã nói qua sao, cô nên làm cái gì bây giờ?A a a a!Đến lúc này, Tiểu Thỏ mới nhớ tới, bạn học căn bản không biết quan hệ chính mình cùng Trình Chi Ngôn a, ngộ nhỡ anh nước chanh nói lỡ miệng làm sao bây giờ??Nhưng mà Tiểu Thỏ khẩn trương, đám nữ sinh kia càng khẩn trương.Ánh mắt các cô nhìn chăm chú di động, lỗ tai mỗi người đều đã dựng thẳng, sau đó liền nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười từ điện thoại truyền ra nói: "Được, thầy biết rõ.""Ách..." Tiểu Thỏ nghe trả lời của anh, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên tiếp tục nói chút gì." Nhưng mà bây giờ em còn nhỏ, chờ em trưởng thành lại thảo luận vấn đề này, được chứ?" Một bàn tay Trình Chi Ngôn xuyên vào trong túi, một cánh tay kia cầm điện thoại, nhìn áng mây màu trắng trôi nổi trên bầu trời xanh thẳm, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng.Ưm... Như vậy có tính bạn gái nhỏ của anh chủ động hướng anh cầu hôn không a??" Được.... Được." Tiểu Thỏ theo anh nói, vội vàng lên tiếng, sau đó nói "Tạm biệt thầy giáo Trình" liền trực tiếp cúp điện thoại."A a a a a - - "Tiểu Thỏ mới vừa cúp điện thoại, những cái nữ sinh vây quanh ở bên cạnh cô này liền nhịn không được kêu lên."Trời ạ!! Không thể tưởng được thầy giáo Trình ôn nhu như vậy!!"" Đúng vậy a, thanh âm thầy giáo Trình từ trong điện thoại nghe qua nghe thật tốt a!! Có từ tính!!"" Đặc biệt thầy nói, được thầy biết rõ, trời ạ, quá ôn nhu a!!"" Hơn nữa cho dù là từ chối cũng từ chối có như vậy, nể tình như vậy!!"" Đúng a!! Sớm biết thế tớ liền tự mình thổ lộ cùng thầy giáo Trình a a a a a!!!"Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn mấy nữ sinh đứng xung quanh mình kia, trong lòng nhịn không được nói thầm:Ai nói Trình Chi Ngôn từ chối tớ!!Anh rõ ràng đồng ý!!Chẳng qua anh nói hiện tại tớ tuổi còn quá nhỏ, căn bản không thể kết hôn mà thôi!!Nếu như hiện tại tớ đã hai mươi tuổi, tuyệt đối Trình Chi Ngôn sẽ túm tớ đi cục dân chính!!Đương nhiên Tiểu Thỏ cũng chỉ có thể yên lặng oán thầm, căn bản không dám nói những lời này ra.Nhưng mà...Tiểu Thỏ nghĩ một chút, khóe miệng nhịn không được cũng chậm cong lên.Vừa rồi thanh âm anh nước chanh trong điện thoại thật sự vô cùng ôn nhu a.Ôn nhu giống như là gió xuân tháng ba nhẹ nhàng quất vào mặt, lại giống như là lông chim chậm rãi bay xuống, nhẹ nhàng lướt qua đôi má.Chờ em lớn lên...Uh`m, cô sẽ cố gắng lớn lên nhanh một chút.

Chương 497: Được anh đồng ý 2