Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 584: Tiểu Thỏ say rượu 4
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… "Khụ khụ, cái kia, hai người có thể coi chúng ta không tồn tại..." Trình Thi Đồng vội vàng xấu hổ ho khan hai tiếng, hướng tới Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ khoát tay áo nói: "Cái kia, nếu có cần mà nói, cháu cùng Cố Ninh Thư đi ra ngoài trước một phen, cũng là có thể..."Nghe được lời này của cô, Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cô một cái, ngữ khí không vui nói: "Nói loạn cái gì a, ăn cơm.""A......" Trình Thi Đồng vội vàng cúi đầu xuống, hai tay cầm dao nĩa, cố gắng đấu tranh cùng tảng thịt bò trong chén đĩa mình.Chẳng qua cô đồng thời đấu tranh, cặp mắt còn đang lén lút chú ý Tiểu Thỏ." Được, mau ăn." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn chính mình như cũ ngồi ở bên cạnh mình, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, sau đó dùng dĩa ăn xiên một khối bò bí-tết đã cắt đưa tới bên môi Tiểu Thỏ, thản nhiên nói: "Há miệng.""A - -" Tiểu Thỏ ngoan ngoãn mở miệng nhỏ ra, nuốt khối thịt bò trong tay Trình Chi Ngôn vào.Trình Chi Ngôn thấy cô lại không có gì phản ứng khác thường, nhất thời an tâm, tiếp tục cúi đầu cắt tảng thịt bò cho cô.Tiểu Thỏ ăn luôn tảng thịt bò trong miệng kia, đôi mắt tiếp tục chứa ý cười nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay anh vô cùng đẹp trai a...!!""Uh`m..." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng."Rất đẹp trai rất đẹp trai!!" Tiểu Thỏ tiếp tục khen anh."Uh`m." Trình Chi Ngôn cắt một khối thịt bò, bỏ vào trong miệng mình, tiếp tục bình tĩnh lên tiếng."Thật sự là đẹp trai làm cho người ta không thể không muốn ăn a!!" Tiểu Thỏ phát ra từ thành thật khen anh."Phốc - -" một tiếng, Trình Chi Ngôn trực tiếp phun tảng thịt bò ăn vào trong miệng văng ra ngoài."Khụ khụ khụ...Em nói cái gì!?" Anh đưa tay túm giấy ăn trước mặt qua, vừa lau miệng mình vừa hướng tới Tiểu Thỏ hoảng sợ hỏi."Em khen anh a." Tiểu Thỏ cười hì hì nhìn anh."..."Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cúi đầu, kìm nén ý cười mới miễn cưỡng không có cười ra tiếng.Nhưng mà bả vai hai người bọn họ không ngừng run run, đã bán đứng tâm tình bọn họ giờ phút này.Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ một cái, rốt cục không thể nhịn được nữa hướng tới hai người bọn họ nói: "Hai người ăn xong chưa?""Xong rồi, xong rồi!" Trình Thi Đồng vội vàng ném đũa đến trên bàn, sau đó xách cặp sách chính mình lên, túm tay Cố Ninh Thư, vẻ mặt nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Xấu hổ a, chú nhỏ, cháu đột nhiên nhớ tới Cố Ninh Thư nhà cháu hẹn buổi tối phải giúp cháu học bổ túc Anh ngữ một phen, cái kia, chúng cháu liền không tiếp tục quấy rầy hai người a, Tiểu Thỏ, sinh nhật vui vẻ a!! Tớ đi trước!!"Trình Thi Đồng nói xong những lời này, liền túm Cố Ninh Thư giống như bay chạy thoát ra ngoài.Trình Chi Ngôn mắt thấy bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới quay đầu lại, đôi mắt trong suốt tiếp tục đánh giá Tiểu Thỏ, thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, rốt cuộc uống vào bao nhiêu rượu??""A?? Không nhiều a..." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, tiếp tục một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.Thực ra lúc này, những cái rượu Tiểu Thỏ uống này tác dụng chậm mới vừa bắt đầu, ý thức của cô vẫn lại là tỉnh táo, chỉ là có phần khống chế không nổi biểu tình trên mặt mình cùng động tác mà thôi.Thường thường trong đầu cô mới vừa toát ra một cái ý niệm trong đầu, cô còn không có cẩn thận suy nghĩ đúng hay không thân thể đã trực tiếp hành động.
"Khụ khụ, cái kia, hai người có thể coi chúng ta không tồn tại..." Trình Thi Đồng vội vàng xấu hổ ho khan hai tiếng, hướng tới Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ khoát tay áo nói: "Cái kia, nếu có cần mà nói, cháu cùng Cố Ninh Thư đi ra ngoài trước một phen, cũng là có thể..."
Nghe được lời này của cô, Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cô một cái, ngữ khí không vui nói: "Nói loạn cái gì a, ăn cơm."
"A......" Trình Thi Đồng vội vàng cúi đầu xuống, hai tay cầm dao nĩa, cố gắng đấu tranh cùng tảng thịt bò trong chén đĩa mình.
Chẳng qua cô đồng thời đấu tranh, cặp mắt còn đang lén lút chú ý Tiểu Thỏ.
" Được, mau ăn." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn chính mình như cũ ngồi ở bên cạnh mình, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, sau đó dùng dĩa ăn xiên một khối bò bí-tết đã cắt đưa tới bên môi Tiểu Thỏ, thản nhiên nói: "Há miệng."
"A - -" Tiểu Thỏ ngoan ngoãn mở miệng nhỏ ra, nuốt khối thịt bò trong tay Trình Chi Ngôn vào.
Trình Chi Ngôn thấy cô lại không có gì phản ứng khác thường, nhất thời an tâm, tiếp tục cúi đầu cắt tảng thịt bò cho cô.
Tiểu Thỏ ăn luôn tảng thịt bò trong miệng kia, đôi mắt tiếp tục chứa ý cười nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay anh vô cùng đẹp trai a...!!"
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng.
"Rất đẹp trai rất đẹp trai!!" Tiểu Thỏ tiếp tục khen anh.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn cắt một khối thịt bò, bỏ vào trong miệng mình, tiếp tục bình tĩnh lên tiếng.
"Thật sự là đẹp trai làm cho người ta không thể không muốn ăn a!!" Tiểu Thỏ phát ra từ thành thật khen anh.
"Phốc - -" một tiếng, Trình Chi Ngôn trực tiếp phun tảng thịt bò ăn vào trong miệng văng ra ngoài.
"Khụ khụ khụ...Em nói cái gì!?" Anh đưa tay túm giấy ăn trước mặt qua, vừa lau miệng mình vừa hướng tới Tiểu Thỏ hoảng sợ hỏi.
"Em khen anh a." Tiểu Thỏ cười hì hì nhìn anh.
"..."
Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cúi đầu, kìm nén ý cười mới miễn cưỡng không có cười ra tiếng.
Nhưng mà bả vai hai người bọn họ không ngừng run run, đã bán đứng tâm tình bọn họ giờ phút này.
Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ một cái, rốt cục không thể nhịn được nữa hướng tới hai người bọn họ nói: "Hai người ăn xong chưa?"
"Xong rồi, xong rồi!" Trình Thi Đồng vội vàng ném đũa đến trên bàn, sau đó xách cặp sách chính mình lên, túm tay Cố Ninh Thư, vẻ mặt nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Xấu hổ a, chú nhỏ, cháu đột nhiên nhớ tới Cố Ninh Thư nhà cháu hẹn buổi tối phải giúp cháu học bổ túc Anh ngữ một phen, cái kia, chúng cháu liền không tiếp tục quấy rầy hai người a, Tiểu Thỏ, sinh nhật vui vẻ a!! Tớ đi trước!!"
Trình Thi Đồng nói xong những lời này, liền túm Cố Ninh Thư giống như bay chạy thoát ra ngoài.
Trình Chi Ngôn mắt thấy bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới quay đầu lại, đôi mắt trong suốt tiếp tục đánh giá Tiểu Thỏ, thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, rốt cuộc uống vào bao nhiêu rượu??"
"A?? Không nhiều a..." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, tiếp tục một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.
Thực ra lúc này, những cái rượu Tiểu Thỏ uống này tác dụng chậm mới vừa bắt đầu, ý thức của cô vẫn lại là tỉnh táo, chỉ là có phần khống chế không nổi biểu tình trên mặt mình cùng động tác mà thôi.
Thường thường trong đầu cô mới vừa toát ra một cái ý niệm trong đầu, cô còn không có cẩn thận suy nghĩ đúng hay không thân thể đã trực tiếp hành động.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… "Khụ khụ, cái kia, hai người có thể coi chúng ta không tồn tại..." Trình Thi Đồng vội vàng xấu hổ ho khan hai tiếng, hướng tới Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ khoát tay áo nói: "Cái kia, nếu có cần mà nói, cháu cùng Cố Ninh Thư đi ra ngoài trước một phen, cũng là có thể..."Nghe được lời này của cô, Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cô một cái, ngữ khí không vui nói: "Nói loạn cái gì a, ăn cơm.""A......" Trình Thi Đồng vội vàng cúi đầu xuống, hai tay cầm dao nĩa, cố gắng đấu tranh cùng tảng thịt bò trong chén đĩa mình.Chẳng qua cô đồng thời đấu tranh, cặp mắt còn đang lén lút chú ý Tiểu Thỏ." Được, mau ăn." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn chính mình như cũ ngồi ở bên cạnh mình, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, sau đó dùng dĩa ăn xiên một khối bò bí-tết đã cắt đưa tới bên môi Tiểu Thỏ, thản nhiên nói: "Há miệng.""A - -" Tiểu Thỏ ngoan ngoãn mở miệng nhỏ ra, nuốt khối thịt bò trong tay Trình Chi Ngôn vào.Trình Chi Ngôn thấy cô lại không có gì phản ứng khác thường, nhất thời an tâm, tiếp tục cúi đầu cắt tảng thịt bò cho cô.Tiểu Thỏ ăn luôn tảng thịt bò trong miệng kia, đôi mắt tiếp tục chứa ý cười nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay anh vô cùng đẹp trai a...!!""Uh`m..." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng."Rất đẹp trai rất đẹp trai!!" Tiểu Thỏ tiếp tục khen anh."Uh`m." Trình Chi Ngôn cắt một khối thịt bò, bỏ vào trong miệng mình, tiếp tục bình tĩnh lên tiếng."Thật sự là đẹp trai làm cho người ta không thể không muốn ăn a!!" Tiểu Thỏ phát ra từ thành thật khen anh."Phốc - -" một tiếng, Trình Chi Ngôn trực tiếp phun tảng thịt bò ăn vào trong miệng văng ra ngoài."Khụ khụ khụ...Em nói cái gì!?" Anh đưa tay túm giấy ăn trước mặt qua, vừa lau miệng mình vừa hướng tới Tiểu Thỏ hoảng sợ hỏi."Em khen anh a." Tiểu Thỏ cười hì hì nhìn anh."..."Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cúi đầu, kìm nén ý cười mới miễn cưỡng không có cười ra tiếng.Nhưng mà bả vai hai người bọn họ không ngừng run run, đã bán đứng tâm tình bọn họ giờ phút này.Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ một cái, rốt cục không thể nhịn được nữa hướng tới hai người bọn họ nói: "Hai người ăn xong chưa?""Xong rồi, xong rồi!" Trình Thi Đồng vội vàng ném đũa đến trên bàn, sau đó xách cặp sách chính mình lên, túm tay Cố Ninh Thư, vẻ mặt nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Xấu hổ a, chú nhỏ, cháu đột nhiên nhớ tới Cố Ninh Thư nhà cháu hẹn buổi tối phải giúp cháu học bổ túc Anh ngữ một phen, cái kia, chúng cháu liền không tiếp tục quấy rầy hai người a, Tiểu Thỏ, sinh nhật vui vẻ a!! Tớ đi trước!!"Trình Thi Đồng nói xong những lời này, liền túm Cố Ninh Thư giống như bay chạy thoát ra ngoài.Trình Chi Ngôn mắt thấy bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới quay đầu lại, đôi mắt trong suốt tiếp tục đánh giá Tiểu Thỏ, thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, rốt cuộc uống vào bao nhiêu rượu??""A?? Không nhiều a..." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, tiếp tục một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.Thực ra lúc này, những cái rượu Tiểu Thỏ uống này tác dụng chậm mới vừa bắt đầu, ý thức của cô vẫn lại là tỉnh táo, chỉ là có phần khống chế không nổi biểu tình trên mặt mình cùng động tác mà thôi.Thường thường trong đầu cô mới vừa toát ra một cái ý niệm trong đầu, cô còn không có cẩn thận suy nghĩ đúng hay không thân thể đã trực tiếp hành động.