Tác giả:

“Mai hoa nữ? Các ngươi có từng nghe nói chưa, Mai Hoa tiên nữ chuyển thế? Nghe nói, có được nàng thì có thể có được thiên hạ?” “Thiệt hay giả?” Mọi người bàn tán sôi nổi. Tục ngữ nói, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện ban đầu đã được thêm mắm thêm muối đầy đủ. Qua một thời gian, trên giang hồ, trong triều đình, đều bị lời đồn thổi này gây huyên náo cả lên. Hoa Tam Nương cười lạnh, giang hồ chính là giang hồ, lúc nào cũng tin tưởng những điều vô căn cứ. Nhưng mà, để có được hiệu quả như vậy bởi vì mọi người sớm tin tưởng vào câu chuyện Mai Hoa nữ thần. Hách Liên Quốc, tháng ba, mùa xuân Hách Liên năm 362. Trong hoàng cung “Hoàng nhi, con xem việc này nên xử lý như thế nào?” Một người khoảng bốn mươi tuổi nhưng làn da hơi u ám, rõ ràng sức khỏe không được tốt. Hoàng thượng Hách Liên Quốc, sức khỏe trước nay vẫn không tốt, biết bệnh của mình không tiện nói ra, ông ta chỉ lo một ngày mình đột nhiên băng hà, càng lo lắng cho thái tử Hách…

Chương 15: Mai hoa nữ

Sư Phụ Như PhuTác giả: U NhãTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mai hoa nữ? Các ngươi có từng nghe nói chưa, Mai Hoa tiên nữ chuyển thế? Nghe nói, có được nàng thì có thể có được thiên hạ?” “Thiệt hay giả?” Mọi người bàn tán sôi nổi. Tục ngữ nói, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện ban đầu đã được thêm mắm thêm muối đầy đủ. Qua một thời gian, trên giang hồ, trong triều đình, đều bị lời đồn thổi này gây huyên náo cả lên. Hoa Tam Nương cười lạnh, giang hồ chính là giang hồ, lúc nào cũng tin tưởng những điều vô căn cứ. Nhưng mà, để có được hiệu quả như vậy bởi vì mọi người sớm tin tưởng vào câu chuyện Mai Hoa nữ thần. Hách Liên Quốc, tháng ba, mùa xuân Hách Liên năm 362. Trong hoàng cung “Hoàng nhi, con xem việc này nên xử lý như thế nào?” Một người khoảng bốn mươi tuổi nhưng làn da hơi u ám, rõ ràng sức khỏe không được tốt. Hoàng thượng Hách Liên Quốc, sức khỏe trước nay vẫn không tốt, biết bệnh của mình không tiện nói ra, ông ta chỉ lo một ngày mình đột nhiên băng hà, càng lo lắng cho thái tử Hách… Nhị hoàng tử đương triều? Tối hôm đó mình vậy mà đã đạp Nhị hoàng tử đương triều?Hoa Tiểu Nhã cố hết sức cười dịu dàng, trong lòng lại suy nghĩ, hắn đã nhận ra mình chưa!Ngàn vạn lần không nên nhận ra mình mới phải a!Nhẹ nhàng cúi đầu, “Dân nữ Hoa Tiểu Nhã bái kiến Thái tử cùng Nhị hoàng tử!”Hách Liên Kình Thiên gật đầu liên tục, “Ngươi chính là Hoa Tiểu Nhã? Không tệ ——” đôi mắt ôn hòa mang theo vài phần thưởng thức, “Có thể được cả thiên sư đại nhân cứu trợ, chứng tỏ không phải là người bình thường.”Trong lòng Hoa Tiểu Nhã hơi hiểu vài phần, chẳng lẽ cũng là bởi vì mình được thiên sư cứu, cho nên đáng để Thái tử tới đây gặp mặt?Hoa Tam Nương lập tức gật đầu, “Đúng vậy a,Tiểu Nhã nhà ta nhờ có thiên sư trị liệu, bây giờ mới có thể không hề ngu dại nữa, trở nên nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt đại phong hoa, thông minh linh xảo như vậy ——”“Mẹ.” Hoa Tiểu Nhã kéo tay áo bà, im lặng một chút, chớ thổi phồng mình được không! Một khi mình được Thái tử coi trọng, vậy thì đã sao? Mặc dù nhìn Thái tử so với Nhị hoàng tử kia ôn nhu hơn nhiều, nhưng nàng cũng không muốn có liên hệ gì với hoàng cung.Một bên Hách Liên Kình Thương cười như không cười, trong mắt mang theo vài phần mỉa mai cùng cười nhạo, mặc dù nàng đã mặc trang phục, nhưng, hắn vừa nhìn một cái đã nhận ra, nàng chính là cô gái trong nước hôm đó! Vừa suy nghĩ vừa đoán, thác nước này cách Hoa phủ cũng không xa, cộng thêm khả năng gặp ai một lần sẽ không quên của hắn ——Chẳng qua là, không nghĩ tới, nàng vậy mà cũng là một mai hoa nữ, còn là mai hoa nữ đã được thiên sư cứu!Hách Liên Kình Thiên hiểu rõ cười một tiếng, “Hoa phu nhân nói rất phải, mà nay bổn điện hạ vừa thấy quả nhiên không giống bình thường. Thu Nương ——”“Có nô tỳ.” Một cô gái hơn ba mươi tuổi mặc một thân tử sắc sau lưng Hách Liên Kình Thiên đi ra, “Thu Nương nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Hoa cô nương!”Hoa cô nương, ngươi mới gọi Hoa cô nương! Ngươi một nhà đều là Hoa cô nương. Hoa Tiểu Nhã trong lòng âm thầm phẫn nộ!“Chuyện này, ý Thái tử điện hạ là?” Hoa Tam Nương ánh mắt sáng lên, mang theo vài phần đắc ý ——“Ý Thái tử điện hạ dĩ nhiên là đưa nàng hồi cung!” Hách Liên Kình Thương tiếp lời, liếc mắt nhìn Hách Liên Kình Thiên, hắn nhíu mày một cái.Hách Liên Kình Thiên gật đầu một cái, “Nhị đệ, những mai hoa nữ này tạm thời Nhị đệ đưa đi trước đi.”“Được, Thái tử.” Hách Liên Kình Thương lãnh ngạnh trên mặt không nhìn ra hỉ nộ ——Chỉ là, Hoa Tiểu Nhã lại cảm thấy, hắn đảo mắt liếc nhìn qua mình, đôi mắt lãnh ngạnh kia, mang theo vài phần không khí nguy hiểm ——Không phải chứ? trong lòng Hoa Tiểu Nhã run lên, mình sẽ bị đưa đi sao? Có cơ may nào để không phải đi không?Nhưng, so với mọi người, riêng việc nàng được thiên sư cứu đã cao hơn những mai hoa nữ khác!Hoa Tiểu Nhã hiểu, giờ phút này nàng tranh cãi, trái lại sẽ làm cho người ta thêm chán ghét, nàng quyết định, đợi đúng thời cơ hãy nói ——Nhưng trong lòng âm thầm nguyền rủa, rốt cục là người nào, gây nên lời đồn đãi mai hoa nữ nhảm nhí này a!Dĩ nhiên, nếu như biết là mẫu thân hẹp hòi thích chiếm tiện nghi kia của mình, không biết nàng có ngất đi vì tức hay không ——“Thưởng Hoa gia ——” Thái tử đi trước, chỉ để lại ba chữ này ——Ánh mắt Hoa Tam Nương kia nhất thời kim quang xán lạn, tựa hồ có cảm giác bị vàng đập vào!Thu Nương thật tự nhiên đỡ Hoa Tiểu Nhã đi ra phía ngoài ——Xe ngựa hào hoa, vài con tuấn mã ——Đỉnh xe ngựa là ánh vàng rực rỡ, thoạt nhìn giống như một loại vàng khiến cho người ta chói mắt, đồng thời, màu vàng cũng tượng trưng cho sự tôn quý! Lọng che xe ngựa đều khảm trân châu màu trắng bốn phía xung quanh.Hai con tuấn mã màu trắng kéo xe ngựa, thấy Hách Liên Kình Thiên ra ngoài, đã có người nằm trên mặt đất, chờ Thái tử lên xe.Hách Liên Kình Thương phi thân lên ngựa, Hách Liên Kình Thiên sau khi lên xe, tự nhiên, bây giờ Hoa Tiểu Nhã cũng nên ngồi xe ngựa! Bởi vì, nàng dường như đã được chỉ định là người của Thái tử!

Nhị hoàng tử đương triều? Tối hôm đó mình vậy mà đã đạp Nhị hoàng tử đương triều?

Hoa Tiểu Nhã cố hết sức cười dịu dàng, trong lòng lại suy nghĩ, hắn đã nhận ra mình chưa!

Ngàn vạn lần không nên nhận ra mình mới phải a!

Nhẹ nhàng cúi đầu, “Dân nữ Hoa Tiểu Nhã bái kiến Thái tử cùng Nhị hoàng tử!”

Hách Liên Kình Thiên gật đầu liên tục, “Ngươi chính là Hoa Tiểu Nhã? Không tệ ——” đôi mắt ôn hòa mang theo vài phần thưởng thức, “Có thể được cả thiên sư đại nhân cứu trợ, chứng tỏ không phải là người bình thường.”

Trong lòng Hoa Tiểu Nhã hơi hiểu vài phần, chẳng lẽ cũng là bởi vì mình được thiên sư cứu, cho nên đáng để Thái tử tới đây gặp mặt?

Hoa Tam Nương lập tức gật đầu, “Đúng vậy a,Tiểu Nhã nhà ta nhờ có thiên sư trị liệu, bây giờ mới có thể không hề ngu dại nữa, trở nên nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt đại phong hoa, thông minh linh xảo như vậy ——”

“Mẹ.” Hoa Tiểu Nhã kéo tay áo bà, im lặng một chút, chớ thổi phồng mình được không! Một khi mình được Thái tử coi trọng, vậy thì đã sao? Mặc dù nhìn Thái tử so với Nhị hoàng tử kia ôn nhu hơn nhiều, nhưng nàng cũng không muốn có liên hệ gì với hoàng cung.

Một bên Hách Liên Kình Thương cười như không cười, trong mắt mang theo vài phần mỉa mai cùng cười nhạo, mặc dù nàng đã mặc trang phục, nhưng, hắn vừa nhìn một cái đã nhận ra, nàng chính là cô gái trong nước hôm đó! Vừa suy nghĩ vừa đoán, thác nước này cách Hoa phủ cũng không xa, cộng thêm khả năng gặp ai một lần sẽ không quên của hắn ——

Chẳng qua là, không nghĩ tới, nàng vậy mà cũng là một mai hoa nữ, còn là mai hoa nữ đã được thiên sư cứu!

Hách Liên Kình Thiên hiểu rõ cười một tiếng, “Hoa phu nhân nói rất phải, mà nay bổn điện hạ vừa thấy quả nhiên không giống bình thường. Thu Nương ——”

“Có nô tỳ.” Một cô gái hơn ba mươi tuổi mặc một thân tử sắc sau lưng Hách Liên Kình Thiên đi ra, “Thu Nương nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Hoa cô nương!”

Hoa cô nương, ngươi mới gọi Hoa cô nương! Ngươi một nhà đều là Hoa cô nương. Hoa Tiểu Nhã trong lòng âm thầm phẫn nộ!

“Chuyện này, ý Thái tử điện hạ là?” Hoa Tam Nương ánh mắt sáng lên, mang theo vài phần đắc ý ——

“Ý Thái tử điện hạ dĩ nhiên là đưa nàng hồi cung!” Hách Liên Kình Thương tiếp lời, liếc mắt nhìn Hách Liên Kình Thiên, hắn nhíu mày một cái.

Hách Liên Kình Thiên gật đầu một cái, “Nhị đệ, những mai hoa nữ này tạm thời Nhị đệ đưa đi trước đi.”

“Được, Thái tử.” Hách Liên Kình Thương lãnh ngạnh trên mặt không nhìn ra hỉ nộ ——

Chỉ là, Hoa Tiểu Nhã lại cảm thấy, hắn đảo mắt liếc nhìn qua mình, đôi mắt lãnh ngạnh kia, mang theo vài phần không khí nguy hiểm ——

Không phải chứ? trong lòng Hoa Tiểu Nhã run lên, mình sẽ bị đưa đi sao? Có cơ may nào để không phải đi không?

Nhưng, so với mọi người, riêng việc nàng được thiên sư cứu đã cao hơn những mai hoa nữ khác!

Hoa Tiểu Nhã hiểu, giờ phút này nàng tranh cãi, trái lại sẽ làm cho người ta thêm chán ghét, nàng quyết định, đợi đúng thời cơ hãy nói ——

Nhưng trong lòng âm thầm nguyền rủa, rốt cục là người nào, gây nên lời đồn đãi mai hoa nữ nhảm nhí này a!

Dĩ nhiên, nếu như biết là mẫu thân hẹp hòi thích chiếm tiện nghi kia của mình, không biết nàng có ngất đi vì tức hay không ——

“Thưởng Hoa gia ——” Thái tử đi trước, chỉ để lại ba chữ này ——

Ánh mắt Hoa Tam Nương kia nhất thời kim quang xán lạn, tựa hồ có cảm giác bị vàng đập vào!

Thu Nương thật tự nhiên đỡ Hoa Tiểu Nhã đi ra phía ngoài ——

Xe ngựa hào hoa, vài con tuấn mã ——

Đỉnh xe ngựa là ánh vàng rực rỡ, thoạt nhìn giống như một loại vàng khiến cho người ta chói mắt, đồng thời, màu vàng cũng tượng trưng cho sự tôn quý! Lọng che xe ngựa đều khảm trân châu màu trắng bốn phía xung quanh.

Hai con tuấn mã màu trắng kéo xe ngựa, thấy Hách Liên Kình Thiên ra ngoài, đã có người nằm trên mặt đất, chờ Thái tử lên xe.

Hách Liên Kình Thương phi thân lên ngựa, Hách Liên Kình Thiên sau khi lên xe, tự nhiên, bây giờ Hoa Tiểu Nhã cũng nên ngồi xe ngựa! Bởi vì, nàng dường như đã được chỉ định là người của Thái tử!

Sư Phụ Như PhuTác giả: U NhãTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mai hoa nữ? Các ngươi có từng nghe nói chưa, Mai Hoa tiên nữ chuyển thế? Nghe nói, có được nàng thì có thể có được thiên hạ?” “Thiệt hay giả?” Mọi người bàn tán sôi nổi. Tục ngữ nói, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện ban đầu đã được thêm mắm thêm muối đầy đủ. Qua một thời gian, trên giang hồ, trong triều đình, đều bị lời đồn thổi này gây huyên náo cả lên. Hoa Tam Nương cười lạnh, giang hồ chính là giang hồ, lúc nào cũng tin tưởng những điều vô căn cứ. Nhưng mà, để có được hiệu quả như vậy bởi vì mọi người sớm tin tưởng vào câu chuyện Mai Hoa nữ thần. Hách Liên Quốc, tháng ba, mùa xuân Hách Liên năm 362. Trong hoàng cung “Hoàng nhi, con xem việc này nên xử lý như thế nào?” Một người khoảng bốn mươi tuổi nhưng làn da hơi u ám, rõ ràng sức khỏe không được tốt. Hoàng thượng Hách Liên Quốc, sức khỏe trước nay vẫn không tốt, biết bệnh của mình không tiện nói ra, ông ta chỉ lo một ngày mình đột nhiên băng hà, càng lo lắng cho thái tử Hách… Nhị hoàng tử đương triều? Tối hôm đó mình vậy mà đã đạp Nhị hoàng tử đương triều?Hoa Tiểu Nhã cố hết sức cười dịu dàng, trong lòng lại suy nghĩ, hắn đã nhận ra mình chưa!Ngàn vạn lần không nên nhận ra mình mới phải a!Nhẹ nhàng cúi đầu, “Dân nữ Hoa Tiểu Nhã bái kiến Thái tử cùng Nhị hoàng tử!”Hách Liên Kình Thiên gật đầu liên tục, “Ngươi chính là Hoa Tiểu Nhã? Không tệ ——” đôi mắt ôn hòa mang theo vài phần thưởng thức, “Có thể được cả thiên sư đại nhân cứu trợ, chứng tỏ không phải là người bình thường.”Trong lòng Hoa Tiểu Nhã hơi hiểu vài phần, chẳng lẽ cũng là bởi vì mình được thiên sư cứu, cho nên đáng để Thái tử tới đây gặp mặt?Hoa Tam Nương lập tức gật đầu, “Đúng vậy a,Tiểu Nhã nhà ta nhờ có thiên sư trị liệu, bây giờ mới có thể không hề ngu dại nữa, trở nên nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt đại phong hoa, thông minh linh xảo như vậy ——”“Mẹ.” Hoa Tiểu Nhã kéo tay áo bà, im lặng một chút, chớ thổi phồng mình được không! Một khi mình được Thái tử coi trọng, vậy thì đã sao? Mặc dù nhìn Thái tử so với Nhị hoàng tử kia ôn nhu hơn nhiều, nhưng nàng cũng không muốn có liên hệ gì với hoàng cung.Một bên Hách Liên Kình Thương cười như không cười, trong mắt mang theo vài phần mỉa mai cùng cười nhạo, mặc dù nàng đã mặc trang phục, nhưng, hắn vừa nhìn một cái đã nhận ra, nàng chính là cô gái trong nước hôm đó! Vừa suy nghĩ vừa đoán, thác nước này cách Hoa phủ cũng không xa, cộng thêm khả năng gặp ai một lần sẽ không quên của hắn ——Chẳng qua là, không nghĩ tới, nàng vậy mà cũng là một mai hoa nữ, còn là mai hoa nữ đã được thiên sư cứu!Hách Liên Kình Thiên hiểu rõ cười một tiếng, “Hoa phu nhân nói rất phải, mà nay bổn điện hạ vừa thấy quả nhiên không giống bình thường. Thu Nương ——”“Có nô tỳ.” Một cô gái hơn ba mươi tuổi mặc một thân tử sắc sau lưng Hách Liên Kình Thiên đi ra, “Thu Nương nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Hoa cô nương!”Hoa cô nương, ngươi mới gọi Hoa cô nương! Ngươi một nhà đều là Hoa cô nương. Hoa Tiểu Nhã trong lòng âm thầm phẫn nộ!“Chuyện này, ý Thái tử điện hạ là?” Hoa Tam Nương ánh mắt sáng lên, mang theo vài phần đắc ý ——“Ý Thái tử điện hạ dĩ nhiên là đưa nàng hồi cung!” Hách Liên Kình Thương tiếp lời, liếc mắt nhìn Hách Liên Kình Thiên, hắn nhíu mày một cái.Hách Liên Kình Thiên gật đầu một cái, “Nhị đệ, những mai hoa nữ này tạm thời Nhị đệ đưa đi trước đi.”“Được, Thái tử.” Hách Liên Kình Thương lãnh ngạnh trên mặt không nhìn ra hỉ nộ ——Chỉ là, Hoa Tiểu Nhã lại cảm thấy, hắn đảo mắt liếc nhìn qua mình, đôi mắt lãnh ngạnh kia, mang theo vài phần không khí nguy hiểm ——Không phải chứ? trong lòng Hoa Tiểu Nhã run lên, mình sẽ bị đưa đi sao? Có cơ may nào để không phải đi không?Nhưng, so với mọi người, riêng việc nàng được thiên sư cứu đã cao hơn những mai hoa nữ khác!Hoa Tiểu Nhã hiểu, giờ phút này nàng tranh cãi, trái lại sẽ làm cho người ta thêm chán ghét, nàng quyết định, đợi đúng thời cơ hãy nói ——Nhưng trong lòng âm thầm nguyền rủa, rốt cục là người nào, gây nên lời đồn đãi mai hoa nữ nhảm nhí này a!Dĩ nhiên, nếu như biết là mẫu thân hẹp hòi thích chiếm tiện nghi kia của mình, không biết nàng có ngất đi vì tức hay không ——“Thưởng Hoa gia ——” Thái tử đi trước, chỉ để lại ba chữ này ——Ánh mắt Hoa Tam Nương kia nhất thời kim quang xán lạn, tựa hồ có cảm giác bị vàng đập vào!Thu Nương thật tự nhiên đỡ Hoa Tiểu Nhã đi ra phía ngoài ——Xe ngựa hào hoa, vài con tuấn mã ——Đỉnh xe ngựa là ánh vàng rực rỡ, thoạt nhìn giống như một loại vàng khiến cho người ta chói mắt, đồng thời, màu vàng cũng tượng trưng cho sự tôn quý! Lọng che xe ngựa đều khảm trân châu màu trắng bốn phía xung quanh.Hai con tuấn mã màu trắng kéo xe ngựa, thấy Hách Liên Kình Thiên ra ngoài, đã có người nằm trên mặt đất, chờ Thái tử lên xe.Hách Liên Kình Thương phi thân lên ngựa, Hách Liên Kình Thiên sau khi lên xe, tự nhiên, bây giờ Hoa Tiểu Nhã cũng nên ngồi xe ngựa! Bởi vì, nàng dường như đã được chỉ định là người của Thái tử!

Chương 15: Mai hoa nữ