Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 713: Địch ý không hiểu 3
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn "Bao dưỡng??" Lông mi thanh tú Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu nhíu, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi, khóe môi cong nói: "Em nếu như muốn bị bao dưỡng mà nói, tốt xấu cũng cần phải có phần lý do có thể làm cho người ta bao dưỡng a, thân mềm mại dễ đẩy ngã, em chiếm hạng nhất?""..."Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu không nói được ra lời."Tới tới tới, mang thức ăn lên a, mang thức ăn lên a." Ở phía sau người phục vụ nhà hàng bưng chén đĩa trong tay đẩy cửa vào.Đúng lúc chỗ ngồi Đinh Tiểu Nhiễm có một cái khe hở với nam sinh bên cạnh cô, người phục vụ kia liền từ chỗ đó đem đồ ăn bưng lên cái bàn.Mắt nhìn rau trộn trên bàn không sai biệt lắm, Trình Chi Ngôn bưng chén rượu lên, động tác tao nhã đứng dậy, hướng tới mọi người đang ngồi nói: "Tới, để ăn mừng công ty chúng ta thứ hai bắt đầu chính thức buôn bán, cạn một ly.""Được rồi!!"Một đám người trên bàn đều đã bưng chén rượu đứng lên.Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua hai bên, bưng trong chén đồ uống trong chén chính mình cũng đứng lên theo.Kỷ Lâm Khải nhìn thoáng qua nước chanh trong chén Tiểu Thỏ, tùy tiện cười nói: "Chị dâu, tất cả mọi người là uống rượu liền một mình chị uống nước chanh, đây không quá thích hợp đi."Tiểu Thỏ quẫn, nhìn Kỷ Lâm Khải xấu hổ nói: "Em... Không uống rượu."" Không nhiều chính là một chút thôi! Nếu không chị dâu cũng tới hai chén! Công ty Lão Đại cuối tuần khai trương, đó là một chuyện đáng chúc mừng a!" Kỷ Lâm Khải vừa ồn ào vừa liền muốn mang theo chai rượu rót cho Tiểu Thỏ.Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, sau đó đưa tay ôm bả vai Tiểu Thỏ nói: "Một lát cô còn lái xe đưa tôi trở về, không thể uống rượu.""A??" Kỷ Lâm Khải hơi hơi ngẩn ra, đưa tay gãi gãi đầu.Cái này...Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu, tất cả mọi người biết đến.Nếu lão Đại nói như vậy, vậy anh cũng không thể ép buộc Tiểu Thỏ tiếp tục uống a."Lão Đại, đây đều đã cái thời đại gì, sau khi uống rượu tìm thay mặt điều khiển a." Đinh Tiểu Nhiễm nhìn Kỷ Lâm Khải một cái, chậm rãi từ từ mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Tôi có điện thoại thay mặt điều khiển, anh cùng chị dâu đều uống một chút lát nữa tôi gọi người điều khiển lái xe trở về giúp các ngươi.""..." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, một đôi mắt trong suốt nhìn Đinh Tiểu Nhiễm một cái, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện Vương Thước cười hì hì pha trò nói: "Vậy không được, chị dâu chúng ta còn chưa đầy mười tám tuổi a, không thể tùy tiện uống rượu!""Ai nói, tôi đã đủ mười tám tuổi!!" Tiểu Thỏ theo bản năng liền hướng tới Vương Thước phản bác một câu."..."Sau đó, cô liền thấy Trình Chi Ngôn vẻ mặt không nói gì nhìn chính mình.Cái này... Cái kia...Cô chính là không muốn bị người làm người chưa đến tuổi trưởng thành..."Vậy nếu đủ mười tám tuổi, càng tốt, uống một chút không việc gì." Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tất cả mọi người là người mình, lại không ép cô uống rượu, nhấp một ngụm!!""Cái này..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, cặp mắt cầu cứu chuyển hướng Trình Chi Ngôn.Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, mở miệng hướng tới bọn họ nói: "Đừng làm cho cô uống rượu, người này uống nhiều phẩm chất không tốt, ở nhà còn chưa tính, đây là nơi công cộng, ngộ nhỡ cô uống nhiều nhất định phải phi lễ tôi ngay tại chỗ làm sao bây giờ? Sau này tôi còn có cái mặt mũi gì gặp các ngươi."
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Bao dưỡng??" Lông mi thanh tú Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu nhíu, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi, khóe môi cong nói: "Em nếu như muốn bị bao dưỡng mà nói, tốt xấu cũng cần phải có phần lý do có thể làm cho người ta bao dưỡng a, thân mềm mại dễ đẩy ngã, em chiếm hạng nhất?"
"..."
Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu không nói được ra lời.
"Tới tới tới, mang thức ăn lên a, mang thức ăn lên a." Ở phía sau người phục vụ nhà hàng bưng chén đĩa trong tay đẩy cửa vào.
Đúng lúc chỗ ngồi Đinh Tiểu Nhiễm có một cái khe hở với nam sinh bên cạnh cô, người phục vụ kia liền từ chỗ đó đem đồ ăn bưng lên cái bàn.
Mắt nhìn rau trộn trên bàn không sai biệt lắm, Trình Chi Ngôn bưng chén rượu lên, động tác tao nhã đứng dậy, hướng tới mọi người đang ngồi nói: "Tới, để ăn mừng công ty chúng ta thứ hai bắt đầu chính thức buôn bán, cạn một ly."
"Được rồi!!"
Một đám người trên bàn đều đã bưng chén rượu đứng lên.
Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua hai bên, bưng trong chén đồ uống trong chén chính mình cũng đứng lên theo.
Kỷ Lâm Khải nhìn thoáng qua nước chanh trong chén Tiểu Thỏ, tùy tiện cười nói: "Chị dâu, tất cả mọi người là uống rượu liền một mình chị uống nước chanh, đây không quá thích hợp đi."
Tiểu Thỏ quẫn, nhìn Kỷ Lâm Khải xấu hổ nói: "Em... Không uống rượu."
" Không nhiều chính là một chút thôi! Nếu không chị dâu cũng tới hai chén! Công ty Lão Đại cuối tuần khai trương, đó là một chuyện đáng chúc mừng a!" Kỷ Lâm Khải vừa ồn ào vừa liền muốn mang theo chai rượu rót cho Tiểu Thỏ.
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, sau đó đưa tay ôm bả vai Tiểu Thỏ nói: "Một lát cô còn lái xe đưa tôi trở về, không thể uống rượu."
"A??" Kỷ Lâm Khải hơi hơi ngẩn ra, đưa tay gãi gãi đầu.
Cái này...
Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu, tất cả mọi người biết đến.
Nếu lão Đại nói như vậy, vậy anh cũng không thể ép buộc Tiểu Thỏ tiếp tục uống a.
"Lão Đại, đây đều đã cái thời đại gì, sau khi uống rượu tìm thay mặt điều khiển a." Đinh Tiểu Nhiễm nhìn Kỷ Lâm Khải một cái, chậm rãi từ từ mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Tôi có điện thoại thay mặt điều khiển, anh cùng chị dâu đều uống một chút lát nữa tôi gọi người điều khiển lái xe trở về giúp các ngươi."
"..." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, một đôi mắt trong suốt nhìn Đinh Tiểu Nhiễm một cái, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện Vương Thước cười hì hì pha trò nói: "Vậy không được, chị dâu chúng ta còn chưa đầy mười tám tuổi a, không thể tùy tiện uống rượu!"
"Ai nói, tôi đã đủ mười tám tuổi!!" Tiểu Thỏ theo bản năng liền hướng tới Vương Thước phản bác một câu.
"..."
Sau đó, cô liền thấy Trình Chi Ngôn vẻ mặt không nói gì nhìn chính mình.
Cái này... Cái kia...
Cô chính là không muốn bị người làm người chưa đến tuổi trưởng thành...
"Vậy nếu đủ mười tám tuổi, càng tốt, uống một chút không việc gì." Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tất cả mọi người là người mình, lại không ép cô uống rượu, nhấp một ngụm!!"
"Cái này..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, cặp mắt cầu cứu chuyển hướng Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, mở miệng hướng tới bọn họ nói: "Đừng làm cho cô uống rượu, người này uống nhiều phẩm chất không tốt, ở nhà còn chưa tính, đây là nơi công cộng, ngộ nhỡ cô uống nhiều nhất định phải phi lễ tôi ngay tại chỗ làm sao bây giờ? Sau này tôi còn có cái mặt mũi gì gặp các ngươi."
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn "Bao dưỡng??" Lông mi thanh tú Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu nhíu, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi, khóe môi cong nói: "Em nếu như muốn bị bao dưỡng mà nói, tốt xấu cũng cần phải có phần lý do có thể làm cho người ta bao dưỡng a, thân mềm mại dễ đẩy ngã, em chiếm hạng nhất?""..."Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu không nói được ra lời."Tới tới tới, mang thức ăn lên a, mang thức ăn lên a." Ở phía sau người phục vụ nhà hàng bưng chén đĩa trong tay đẩy cửa vào.Đúng lúc chỗ ngồi Đinh Tiểu Nhiễm có một cái khe hở với nam sinh bên cạnh cô, người phục vụ kia liền từ chỗ đó đem đồ ăn bưng lên cái bàn.Mắt nhìn rau trộn trên bàn không sai biệt lắm, Trình Chi Ngôn bưng chén rượu lên, động tác tao nhã đứng dậy, hướng tới mọi người đang ngồi nói: "Tới, để ăn mừng công ty chúng ta thứ hai bắt đầu chính thức buôn bán, cạn một ly.""Được rồi!!"Một đám người trên bàn đều đã bưng chén rượu đứng lên.Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua hai bên, bưng trong chén đồ uống trong chén chính mình cũng đứng lên theo.Kỷ Lâm Khải nhìn thoáng qua nước chanh trong chén Tiểu Thỏ, tùy tiện cười nói: "Chị dâu, tất cả mọi người là uống rượu liền một mình chị uống nước chanh, đây không quá thích hợp đi."Tiểu Thỏ quẫn, nhìn Kỷ Lâm Khải xấu hổ nói: "Em... Không uống rượu."" Không nhiều chính là một chút thôi! Nếu không chị dâu cũng tới hai chén! Công ty Lão Đại cuối tuần khai trương, đó là một chuyện đáng chúc mừng a!" Kỷ Lâm Khải vừa ồn ào vừa liền muốn mang theo chai rượu rót cho Tiểu Thỏ.Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, sau đó đưa tay ôm bả vai Tiểu Thỏ nói: "Một lát cô còn lái xe đưa tôi trở về, không thể uống rượu.""A??" Kỷ Lâm Khải hơi hơi ngẩn ra, đưa tay gãi gãi đầu.Cái này...Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu, tất cả mọi người biết đến.Nếu lão Đại nói như vậy, vậy anh cũng không thể ép buộc Tiểu Thỏ tiếp tục uống a."Lão Đại, đây đều đã cái thời đại gì, sau khi uống rượu tìm thay mặt điều khiển a." Đinh Tiểu Nhiễm nhìn Kỷ Lâm Khải một cái, chậm rãi từ từ mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Tôi có điện thoại thay mặt điều khiển, anh cùng chị dâu đều uống một chút lát nữa tôi gọi người điều khiển lái xe trở về giúp các ngươi.""..." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, một đôi mắt trong suốt nhìn Đinh Tiểu Nhiễm một cái, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện Vương Thước cười hì hì pha trò nói: "Vậy không được, chị dâu chúng ta còn chưa đầy mười tám tuổi a, không thể tùy tiện uống rượu!""Ai nói, tôi đã đủ mười tám tuổi!!" Tiểu Thỏ theo bản năng liền hướng tới Vương Thước phản bác một câu."..."Sau đó, cô liền thấy Trình Chi Ngôn vẻ mặt không nói gì nhìn chính mình.Cái này... Cái kia...Cô chính là không muốn bị người làm người chưa đến tuổi trưởng thành..."Vậy nếu đủ mười tám tuổi, càng tốt, uống một chút không việc gì." Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tất cả mọi người là người mình, lại không ép cô uống rượu, nhấp một ngụm!!""Cái này..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, cặp mắt cầu cứu chuyển hướng Trình Chi Ngôn.Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, mở miệng hướng tới bọn họ nói: "Đừng làm cho cô uống rượu, người này uống nhiều phẩm chất không tốt, ở nhà còn chưa tính, đây là nơi công cộng, ngộ nhỡ cô uống nhiều nhất định phải phi lễ tôi ngay tại chỗ làm sao bây giờ? Sau này tôi còn có cái mặt mũi gì gặp các ngươi."