Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 716: Chị dâu thật dũng mãnh
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"Uh`m, cho nên a??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn cô ta nói mấy câu công phu liền đã lộ ra ý định ban đầu, trong lòng nhịn không được từng đợt cười trộm, nhưng mà cô năm nhiều như vậy đều đã ứng phó cái đại phúc hắc Trình Chi Ngôn này a!! Đối phó loại cấp bậc này, còn có phải một bữa ăn sáng hay không?"Cho nên cô đừng tưởng rằng cô mới vừa lên Đại Nhất liền khá lắm, sau này còn nhiều nữ sinh viên tuổi trẻ hơn so với cô, đến lúc đó cho cô khóc." Đinh Tiểu Nhiễm hướng tới Tiểu Thỏ nói xong câu đó, cầm lấy chén rượu trên bàn liếc cô một cái, sau đó một ngụm uống hết."Uh`m, Đúng vậy a." Tiểu Thỏ có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu nói: "Giang sơn đại có người mới ra sao, cơ hội luôn luôn lưu cho con người mới, giống chị như vậy, hẳn là liền không có cơ hội gì, dù sao Trình tổng cho dù muốn đổi một người vẫn lại là sẽ tìm nữ sinh viên thanh thuần xinh đẹp a.""..."Đinh Tiểu Nhiễm trừng ánh mắt dán lông mi giả, thẳng tắp nhìn Tiểu Thỏ, chỉ cảm thấy lời này cô nói ngực chính mình từng đợt khó chịu."Đúng rồi, chị cùng Trình tổng là cùng học sao?" Vừa rồi Tiểu Thỏ vừa vào cửa tất cả lực chú ý liền đều đã để ở đồ ăn trên bàn, rốt cục đem tất cả đồ ăn trước mắt đều đã ăn, cái bụng no rồi cũng có khí lực liền bắt đầu nhớ lại không thể để cho người khác cho chính mình ngột ngạt, tục ngữ nói là có qua có lại mới toại lòng nhau, tốt xấu cũng muốn cho người khác nếm thử tư vị ngột ngạt này.Đinh Tiểu Nhiễm nhíu nhíu mày, không biết vì sao đột nhiên Tiểu Thỏ hỏi những lời này, sau một lúc lâu gật đầu nói: "Đúng a, bạn học đại học, cùng một lớp.""A......" Tiểu Thỏ gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Tục ngữ nói là gần quan được ban lộc, hoa Hướng Dương Mộc Dịch vi xuân, chị cùng Trình tổng là bạn học nhiều năm, chẳng lẽ liền không phát triển ra chút gì??""..."Đinh Tiểu Nhiễm trừng mắt cô, sau một lúc lâu không nói lời nào."Đáng tiếc a đáng tiếc..." Tiểu Thỏ tiếp tục lắc lắc đầu, mắt thấy sườn lợn mềm trong mâm cũng còn một khối cuối cùng, lập tức vươn ra chiếc đũa, kẹp vào trong chén mình nói: "Nhưng mà dù sao chị lập tức cũng là người phải làm trước sân khấu, đến lúc đó, vẫn lại là so sánh với cái nữ khách hàng khác, vẫn lại là gần quan được ban lộc, chỉ là đáng tiếc, không biết muốn kiên trì mấy năm."Tiểu Thỏ cười tít mắt đem sườn lợn trong chén mình ăn luôn, tiện tay túm một tờ giấy ăn, lau miệng."..."Đinh Tiểu Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, rốt cuộc vẫn lại là cô ta xem nhẹ thực lực cô gái nhỏ này, có thể đem Trình Chi Ngôn từ trước đến nay không hợp với đạo làm người thu vào trong túi khẳng định là cái kẻ không dễ bắt nạt gì.Nghĩ như vậy, vẻ mặt trên mặt Đinh Tiểu Nhiễm thay đổi, cuối cùng lộ ra thân mật hướng tới Tiểu Thỏ cười nói: "Chị dâu nói bậy bạ gì đó a, em không có ý tứ phương diện kia với Trình tổng, chỉ là nhắc nhở chị dâu một phen, thói đời hiểm ác."" Tôi cũng là chỉ đùa một chút thôi." Tiểu Thỏ thấy cô ta giả bộ hồ đồ, tự nhiên cũng giả bộ hồ đồ theo nói: "Tục ngữ nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi cảm thấy được Trình tổng cũng không phải sẽ xuống tay nhân viên chính mình đâu.""Hô hô... khà khà... Chị dâu thật sự là khôi hài." Đinh Tiểu Nhiễm cười khan vài tiếng, liền xoay người sang chỗ khác, không nói chuyện với Tiểu Thỏ rồi.Mắt thấy người vẫn quấn chính mình nói chuyện rốt cục ngừng công kích, Tiểu Thỏ tự nhiên cũng là rơi vào thanh tịnh.Nhưng mà rốt cuộc vẫn lại là ở trong lòng yên lặng cảm khái một câu, quả nhiên người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi a...-------------------------------
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Uh`m, cho nên a??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn cô ta nói mấy câu công phu liền đã lộ ra ý định ban đầu, trong lòng nhịn không được từng đợt cười trộm, nhưng mà cô năm nhiều như vậy đều đã ứng phó cái đại phúc hắc Trình Chi Ngôn này a!! Đối phó loại cấp bậc này, còn có phải một bữa ăn sáng hay không?
"Cho nên cô đừng tưởng rằng cô mới vừa lên Đại Nhất liền khá lắm, sau này còn nhiều nữ sinh viên tuổi trẻ hơn so với cô, đến lúc đó cho cô khóc." Đinh Tiểu Nhiễm hướng tới Tiểu Thỏ nói xong câu đó, cầm lấy chén rượu trên bàn liếc cô một cái, sau đó một ngụm uống hết.
"Uh`m, Đúng vậy a." Tiểu Thỏ có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu nói: "Giang sơn đại có người mới ra sao, cơ hội luôn luôn lưu cho con người mới, giống chị như vậy, hẳn là liền không có cơ hội gì, dù sao Trình tổng cho dù muốn đổi một người vẫn lại là sẽ tìm nữ sinh viên thanh thuần xinh đẹp a."
"..."
Đinh Tiểu Nhiễm trừng ánh mắt dán lông mi giả, thẳng tắp nhìn Tiểu Thỏ, chỉ cảm thấy lời này cô nói ngực chính mình từng đợt khó chịu.
"Đúng rồi, chị cùng Trình tổng là cùng học sao?" Vừa rồi Tiểu Thỏ vừa vào cửa tất cả lực chú ý liền đều đã để ở đồ ăn trên bàn, rốt cục đem tất cả đồ ăn trước mắt đều đã ăn, cái bụng no rồi cũng có khí lực liền bắt đầu nhớ lại không thể để cho người khác cho chính mình ngột ngạt, tục ngữ nói là có qua có lại mới toại lòng nhau, tốt xấu cũng muốn cho người khác nếm thử tư vị ngột ngạt này.
Đinh Tiểu Nhiễm nhíu nhíu mày, không biết vì sao đột nhiên Tiểu Thỏ hỏi những lời này, sau một lúc lâu gật đầu nói: "Đúng a, bạn học đại học, cùng một lớp."
"A......" Tiểu Thỏ gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Tục ngữ nói là gần quan được ban lộc, hoa Hướng Dương Mộc Dịch vi xuân, chị cùng Trình tổng là bạn học nhiều năm, chẳng lẽ liền không phát triển ra chút gì??"
"..."
Đinh Tiểu Nhiễm trừng mắt cô, sau một lúc lâu không nói lời nào.
"Đáng tiếc a đáng tiếc..." Tiểu Thỏ tiếp tục lắc lắc đầu, mắt thấy sườn lợn mềm trong mâm cũng còn một khối cuối cùng, lập tức vươn ra chiếc đũa, kẹp vào trong chén mình nói: "Nhưng mà dù sao chị lập tức cũng là người phải làm trước sân khấu, đến lúc đó, vẫn lại là so sánh với cái nữ khách hàng khác, vẫn lại là gần quan được ban lộc, chỉ là đáng tiếc, không biết muốn kiên trì mấy năm."
Tiểu Thỏ cười tít mắt đem sườn lợn trong chén mình ăn luôn, tiện tay túm một tờ giấy ăn, lau miệng.
"..."
Đinh Tiểu Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, rốt cuộc vẫn lại là cô ta xem nhẹ thực lực cô gái nhỏ này, có thể đem Trình Chi Ngôn từ trước đến nay không hợp với đạo làm người thu vào trong túi khẳng định là cái kẻ không dễ bắt nạt gì.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt trên mặt Đinh Tiểu Nhiễm thay đổi, cuối cùng lộ ra thân mật hướng tới Tiểu Thỏ cười nói: "Chị dâu nói bậy bạ gì đó a, em không có ý tứ phương diện kia với Trình tổng, chỉ là nhắc nhở chị dâu một phen, thói đời hiểm ác."
" Tôi cũng là chỉ đùa một chút thôi." Tiểu Thỏ thấy cô ta giả bộ hồ đồ, tự nhiên cũng giả bộ hồ đồ theo nói: "Tục ngữ nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi cảm thấy được Trình tổng cũng không phải sẽ xuống tay nhân viên chính mình đâu."
"Hô hô... khà khà... Chị dâu thật sự là khôi hài." Đinh Tiểu Nhiễm cười khan vài tiếng, liền xoay người sang chỗ khác, không nói chuyện với Tiểu Thỏ rồi.
Mắt thấy người vẫn quấn chính mình nói chuyện rốt cục ngừng công kích, Tiểu Thỏ tự nhiên cũng là rơi vào thanh tịnh.
Nhưng mà rốt cuộc vẫn lại là ở trong lòng yên lặng cảm khái một câu, quả nhiên người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi a...
-------------------------------
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn"Uh`m, cho nên a??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn cô ta nói mấy câu công phu liền đã lộ ra ý định ban đầu, trong lòng nhịn không được từng đợt cười trộm, nhưng mà cô năm nhiều như vậy đều đã ứng phó cái đại phúc hắc Trình Chi Ngôn này a!! Đối phó loại cấp bậc này, còn có phải một bữa ăn sáng hay không?"Cho nên cô đừng tưởng rằng cô mới vừa lên Đại Nhất liền khá lắm, sau này còn nhiều nữ sinh viên tuổi trẻ hơn so với cô, đến lúc đó cho cô khóc." Đinh Tiểu Nhiễm hướng tới Tiểu Thỏ nói xong câu đó, cầm lấy chén rượu trên bàn liếc cô một cái, sau đó một ngụm uống hết."Uh`m, Đúng vậy a." Tiểu Thỏ có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu nói: "Giang sơn đại có người mới ra sao, cơ hội luôn luôn lưu cho con người mới, giống chị như vậy, hẳn là liền không có cơ hội gì, dù sao Trình tổng cho dù muốn đổi một người vẫn lại là sẽ tìm nữ sinh viên thanh thuần xinh đẹp a.""..."Đinh Tiểu Nhiễm trừng ánh mắt dán lông mi giả, thẳng tắp nhìn Tiểu Thỏ, chỉ cảm thấy lời này cô nói ngực chính mình từng đợt khó chịu."Đúng rồi, chị cùng Trình tổng là cùng học sao?" Vừa rồi Tiểu Thỏ vừa vào cửa tất cả lực chú ý liền đều đã để ở đồ ăn trên bàn, rốt cục đem tất cả đồ ăn trước mắt đều đã ăn, cái bụng no rồi cũng có khí lực liền bắt đầu nhớ lại không thể để cho người khác cho chính mình ngột ngạt, tục ngữ nói là có qua có lại mới toại lòng nhau, tốt xấu cũng muốn cho người khác nếm thử tư vị ngột ngạt này.Đinh Tiểu Nhiễm nhíu nhíu mày, không biết vì sao đột nhiên Tiểu Thỏ hỏi những lời này, sau một lúc lâu gật đầu nói: "Đúng a, bạn học đại học, cùng một lớp.""A......" Tiểu Thỏ gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Tục ngữ nói là gần quan được ban lộc, hoa Hướng Dương Mộc Dịch vi xuân, chị cùng Trình tổng là bạn học nhiều năm, chẳng lẽ liền không phát triển ra chút gì??""..."Đinh Tiểu Nhiễm trừng mắt cô, sau một lúc lâu không nói lời nào."Đáng tiếc a đáng tiếc..." Tiểu Thỏ tiếp tục lắc lắc đầu, mắt thấy sườn lợn mềm trong mâm cũng còn một khối cuối cùng, lập tức vươn ra chiếc đũa, kẹp vào trong chén mình nói: "Nhưng mà dù sao chị lập tức cũng là người phải làm trước sân khấu, đến lúc đó, vẫn lại là so sánh với cái nữ khách hàng khác, vẫn lại là gần quan được ban lộc, chỉ là đáng tiếc, không biết muốn kiên trì mấy năm."Tiểu Thỏ cười tít mắt đem sườn lợn trong chén mình ăn luôn, tiện tay túm một tờ giấy ăn, lau miệng."..."Đinh Tiểu Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, rốt cuộc vẫn lại là cô ta xem nhẹ thực lực cô gái nhỏ này, có thể đem Trình Chi Ngôn từ trước đến nay không hợp với đạo làm người thu vào trong túi khẳng định là cái kẻ không dễ bắt nạt gì.Nghĩ như vậy, vẻ mặt trên mặt Đinh Tiểu Nhiễm thay đổi, cuối cùng lộ ra thân mật hướng tới Tiểu Thỏ cười nói: "Chị dâu nói bậy bạ gì đó a, em không có ý tứ phương diện kia với Trình tổng, chỉ là nhắc nhở chị dâu một phen, thói đời hiểm ác."" Tôi cũng là chỉ đùa một chút thôi." Tiểu Thỏ thấy cô ta giả bộ hồ đồ, tự nhiên cũng giả bộ hồ đồ theo nói: "Tục ngữ nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi cảm thấy được Trình tổng cũng không phải sẽ xuống tay nhân viên chính mình đâu.""Hô hô... khà khà... Chị dâu thật sự là khôi hài." Đinh Tiểu Nhiễm cười khan vài tiếng, liền xoay người sang chỗ khác, không nói chuyện với Tiểu Thỏ rồi.Mắt thấy người vẫn quấn chính mình nói chuyện rốt cục ngừng công kích, Tiểu Thỏ tự nhiên cũng là rơi vào thanh tịnh.Nhưng mà rốt cuộc vẫn lại là ở trong lòng yên lặng cảm khái một câu, quả nhiên người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi a...-------------------------------