“Mai hoa nữ? Các ngươi có từng nghe nói chưa, Mai Hoa tiên nữ chuyển thế? Nghe nói, có được nàng thì có thể có được thiên hạ?” “Thiệt hay giả?” Mọi người bàn tán sôi nổi. Tục ngữ nói, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện ban đầu đã được thêm mắm thêm muối đầy đủ. Qua một thời gian, trên giang hồ, trong triều đình, đều bị lời đồn thổi này gây huyên náo cả lên. Hoa Tam Nương cười lạnh, giang hồ chính là giang hồ, lúc nào cũng tin tưởng những điều vô căn cứ. Nhưng mà, để có được hiệu quả như vậy bởi vì mọi người sớm tin tưởng vào câu chuyện Mai Hoa nữ thần. Hách Liên Quốc, tháng ba, mùa xuân Hách Liên năm 362. Trong hoàng cung “Hoàng nhi, con xem việc này nên xử lý như thế nào?” Một người khoảng bốn mươi tuổi nhưng làn da hơi u ám, rõ ràng sức khỏe không được tốt. Hoàng thượng Hách Liên Quốc, sức khỏe trước nay vẫn không tốt, biết bệnh của mình không tiện nói ra, ông ta chỉ lo một ngày mình đột nhiên băng hà, càng lo lắng cho thái tử Hách…
Chương 111: Trước có sói, sau có hổ
Sư Phụ Như PhuTác giả: U NhãTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mai hoa nữ? Các ngươi có từng nghe nói chưa, Mai Hoa tiên nữ chuyển thế? Nghe nói, có được nàng thì có thể có được thiên hạ?” “Thiệt hay giả?” Mọi người bàn tán sôi nổi. Tục ngữ nói, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện ban đầu đã được thêm mắm thêm muối đầy đủ. Qua một thời gian, trên giang hồ, trong triều đình, đều bị lời đồn thổi này gây huyên náo cả lên. Hoa Tam Nương cười lạnh, giang hồ chính là giang hồ, lúc nào cũng tin tưởng những điều vô căn cứ. Nhưng mà, để có được hiệu quả như vậy bởi vì mọi người sớm tin tưởng vào câu chuyện Mai Hoa nữ thần. Hách Liên Quốc, tháng ba, mùa xuân Hách Liên năm 362. Trong hoàng cung “Hoàng nhi, con xem việc này nên xử lý như thế nào?” Một người khoảng bốn mươi tuổi nhưng làn da hơi u ám, rõ ràng sức khỏe không được tốt. Hoàng thượng Hách Liên Quốc, sức khỏe trước nay vẫn không tốt, biết bệnh của mình không tiện nói ra, ông ta chỉ lo một ngày mình đột nhiên băng hà, càng lo lắng cho thái tử Hách… Hoa Tiểu Nhã bởi vì không nhớ rõ đường lắm cho nên bất ngờ lạc đường giữa một nơi sơn dã.Nơi sơn dã, vẫn khắp nơi là hoa mai như trước. Nhìn Hoa Tiểu Nhã có chút nhút nhát.Hoa mai ở đại lục này có phải sẽ gây họa hay không?Nhưng mà, Bạch Trì Hữu không có bỏ quy định bảo vệ hoa mai này, người dân cũng rất tự nhiên bảo vệ hoa mai.Đáp xuống bên bờ một con sông nhỏ, Hoa Tiểu Nhã uống một hớp nước suối. Tốc độ phi hành của nàng không phải là quá nhanh, cộng thêm lạc đường, đã giằng co hồi lâu. Sờ sờ cái bụng đã hơi xẹp lép, nàng lại buồn rầu!Biết vậy đã mang theo chút thức ăn bên người rồi.Nhìn bốn phía trống trải, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về cá trong sông, cười đến có chút âm hiểm.Nướng cá thì sao nhỉ?Cái ý nghĩ này mới vừa lóe lên, bốn phía lại là một trận gió thổi.Hoa Tiểu Nhã toàn thân đều đề cao cảnh giác, “Không phải lại sắp có Mai Hoa yêu tới đó chứ?”Quả nhiên, bão cát qua đi, sáu nữ nhân dáng người yểu điệu, mặc bộ đồ che đi những chỗ quan trọng bỗng nhiên xuất hiện.Hoa Tiểu Nhã vả vả miệng mình, quả nhiên, mỏ quạ đen mà!Nhưng có phải là sự thật hay không?Hoa Tiểu Nhã từ từ lùi về sau một bước, lạnh lùng nhìn sáu nữ nhân, giọng nói mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng cùng sạch sẽ, “Trong Mai Hoa yêu không có nam sao? Tại sao lần nào cũng phái nữ nhân, chẳng lẽ không biết tỷ đây thích nam nhân sao?”Sẽ không phải tất cả những thứ Mai Hoa yêu này đều là đồng tính luyến ái chứ?Sáu nữ nhân cười rộ lên như chuông bạc, “Chúng ta là tiên, cũng không phải là yêu.”“Chúng ta thích nữ nhân hơn ——”…Hoa Tiểu Nhã khóe miệng giật giật, lấy ra chủy thủ Bạch Trì Hữu tặng cho mình, mặc dù hơi ngắn, nhưng cũng là vũ khí duy nhất của nàng.Bạch Trì Hữu chưa cho nàng vũ khí, cũng là không muốn hơi một tí nàng lại tự ý bỏ đi.Để nàng lại trong Trì Gia Sơn, cũng không ngờ nha đầu này sẽ chạy mất!Dĩ nhiên, tất cả mọi việc, người tính không bằng trời tính!Mặc dù cách lần trước chưa lâu nhưng giờ phút này bên cạnh chỉ có bản thân nàng, không có Đông Lạc vướng tay, nàng dĩ nhiên vẫn có thể ứng phó một lúc.Đúng, bạn không nghe lầm, chỉ là ứng phó một lúc, chứ không phải hoàn toàn ứng phó!Nhưng, nơi này trước không đến thôn sau không đến đ**m, ứng phó một lúc thì ích gì?Hoa Tiểu Nhã: Vậy cũng không thể không ứng phó nha!Cho nên, Hoa Tiểu Nhã đầu tiên là thiết lập một vòng phòng hộ, sau đó đang lúc nàng muốn dùng Ngự Hỏa Thuật đối phó những thứ Hoa Yêu này, vừa lúc một tiếng cười rất khó nghe truyền tới.Hoa Tiểu Nhã ngẩng đầu, không khỏi hiện lên mấy vạch đen.“Ôi, hồ ly thối, sao ngươi lại tới đây?!”Dựa nghiêng trên nhánh cây, chính là Hình Hỏa xinh đẹp khêu gợi kia.Được rồi, trước có sói, sau có hổ, nàng đúng là rất rất xui xẻo.Xui xẻo đến mức nàng cũng bật cười, “Ây da, ngươi đường đường là Yêu Vương, không phải muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ, hay là, những thứ Hoa Yêu này là ngươi phái tới? À, đúng, các nàng cũng là yêu, mà ngươi lại là Yêu Vương, quả thật là, há há, đối phó với một mình ta thế này, ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao!”Hình Hỏa vẫn cười xinh đẹp, tiếng nói có phần dễ nghe, “Nhã nhi thật là… đáng yêu khiến bổn tọa muốn cắn một miếng.”Giọng nói dường như mang theo ma lực triền miên mập mờ, khiến Hoa Tiểu Nhã không nhịn được hơi run run. Tà ác!Mấy Mai Hoa Yêu vừa thấy là Yêu Vương yêu tộc Hình Hỏa, đều hơi phát run, hơn nữa nhìn dáng vẻ Yêu vương và cô gái này còn rất thân quen nữa! Nhìn nhau một hồi, không biết có nên tiếp tục hay không.Cuối cùng, mấy Mai Hoa Yêu cũng nhanh chóng bỏ đi ——Sói đi, vẫn còn hổ.Hoa Tiểu Nhã thở ra một hơi, đồng thời híp mắt nhìn về phía Hình Hỏa.
Hoa Tiểu Nhã bởi vì không nhớ rõ đường lắm cho nên bất ngờ lạc đường giữa một nơi sơn dã.
Nơi sơn dã, vẫn khắp nơi là hoa mai như trước. Nhìn Hoa Tiểu Nhã có chút nhút nhát.
Hoa mai ở đại lục này có phải sẽ gây họa hay không?
Nhưng mà, Bạch Trì Hữu không có bỏ quy định bảo vệ hoa mai này, người dân cũng rất tự nhiên bảo vệ hoa mai.
Đáp xuống bên bờ một con sông nhỏ, Hoa Tiểu Nhã uống một hớp nước suối. Tốc độ phi hành của nàng không phải là quá nhanh, cộng thêm lạc đường, đã
giằng co hồi lâu. Sờ sờ cái bụng đã hơi xẹp lép, nàng lại buồn rầu!
Biết vậy đã mang theo chút thức ăn bên người rồi.
Nhìn bốn phía trống trải, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về cá trong sông, cười đến có chút âm hiểm.
Nướng cá thì sao nhỉ?
Cái ý nghĩ này mới vừa lóe lên, bốn phía lại là một trận gió thổi.
Hoa Tiểu Nhã toàn thân đều đề cao cảnh giác, “Không phải lại sắp có Mai Hoa yêu tới đó chứ?”
Quả nhiên, bão cát qua đi, sáu nữ nhân dáng người yểu điệu, mặc bộ đồ che đi những chỗ quan trọng bỗng nhiên xuất hiện.
Hoa Tiểu Nhã vả vả miệng mình, quả nhiên, mỏ quạ đen mà!
Nhưng có phải là sự thật hay không?
Hoa Tiểu Nhã từ từ lùi về sau một bước, lạnh lùng nhìn sáu nữ nhân, giọng
nói mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng cùng sạch sẽ, “Trong Mai Hoa yêu không có nam sao? Tại sao lần nào cũng phái nữ nhân, chẳng lẽ không biết tỷ đây thích nam nhân sao?”
Sẽ không phải tất cả những thứ Mai Hoa yêu này đều là đồng tính luyến ái chứ?
Sáu nữ nhân cười rộ lên như chuông bạc, “Chúng ta là tiên, cũng không phải là yêu.”
“Chúng ta thích nữ nhân hơn ——”
…
Hoa Tiểu Nhã khóe miệng giật giật, lấy ra chủy thủ Bạch Trì Hữu tặng cho
mình, mặc dù hơi ngắn, nhưng cũng là vũ khí duy nhất của nàng.
Bạch Trì Hữu chưa cho nàng vũ khí, cũng là không muốn hơi một tí nàng lại tự ý bỏ đi.
Để nàng lại trong Trì Gia Sơn, cũng không ngờ nha đầu này sẽ chạy mất!
Dĩ nhiên, tất cả mọi việc, người tính không bằng trời tính!
Mặc dù cách lần trước chưa lâu nhưng giờ phút này bên cạnh chỉ có bản thân
nàng, không có Đông Lạc vướng tay, nàng dĩ nhiên vẫn có thể ứng phó một
lúc.
Đúng, bạn không nghe lầm, chỉ là ứng phó một lúc, chứ không phải hoàn toàn ứng phó!
Nhưng, nơi này trước không đến thôn sau không đến đ**m, ứng phó một lúc thì ích gì?
Hoa Tiểu Nhã: Vậy cũng không thể không ứng phó nha!
Cho nên, Hoa Tiểu Nhã đầu tiên là thiết lập một vòng phòng hộ, sau đó đang
lúc nàng muốn dùng Ngự Hỏa Thuật đối phó những thứ Hoa Yêu này, vừa lúc
một tiếng cười rất khó nghe truyền tới.
Hoa Tiểu Nhã ngẩng đầu, không khỏi hiện lên mấy vạch đen.
“Ôi, hồ ly thối, sao ngươi lại tới đây?!”
Dựa nghiêng trên nhánh cây, chính là Hình Hỏa xinh đẹp khêu gợi kia.
Được rồi, trước có sói, sau có hổ, nàng đúng là rất rất xui xẻo.
Xui xẻo đến mức nàng cũng bật cười, “Ây da, ngươi đường đường là Yêu Vương, không phải muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ, hay là, những
thứ Hoa Yêu này là ngươi phái tới? À, đúng, các nàng cũng là yêu, mà
ngươi lại là Yêu Vương, quả thật là, há há, đối phó với một mình ta thế
này, ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao!”
Hình Hỏa vẫn cười xinh đẹp, tiếng nói có phần dễ nghe, “Nhã nhi thật là… đáng yêu khiến bổn tọa muốn cắn một miếng.”
Giọng nói dường như mang theo ma lực triền miên mập mờ, khiến Hoa Tiểu Nhã không nhịn được hơi run run. Tà ác!
Mấy Mai Hoa Yêu vừa thấy là Yêu Vương yêu tộc Hình Hỏa, đều hơi phát run,
hơn nữa nhìn dáng vẻ Yêu vương và cô gái này còn rất thân quen nữa! Nhìn nhau một hồi, không biết có nên tiếp tục hay không.
Cuối cùng, mấy Mai Hoa Yêu cũng nhanh chóng bỏ đi ——
Sói đi, vẫn còn hổ.
Hoa Tiểu Nhã thở ra một hơi, đồng thời híp mắt nhìn về phía Hình Hỏa.
Sư Phụ Như PhuTác giả: U NhãTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mai hoa nữ? Các ngươi có từng nghe nói chưa, Mai Hoa tiên nữ chuyển thế? Nghe nói, có được nàng thì có thể có được thiên hạ?” “Thiệt hay giả?” Mọi người bàn tán sôi nổi. Tục ngữ nói, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện ban đầu đã được thêm mắm thêm muối đầy đủ. Qua một thời gian, trên giang hồ, trong triều đình, đều bị lời đồn thổi này gây huyên náo cả lên. Hoa Tam Nương cười lạnh, giang hồ chính là giang hồ, lúc nào cũng tin tưởng những điều vô căn cứ. Nhưng mà, để có được hiệu quả như vậy bởi vì mọi người sớm tin tưởng vào câu chuyện Mai Hoa nữ thần. Hách Liên Quốc, tháng ba, mùa xuân Hách Liên năm 362. Trong hoàng cung “Hoàng nhi, con xem việc này nên xử lý như thế nào?” Một người khoảng bốn mươi tuổi nhưng làn da hơi u ám, rõ ràng sức khỏe không được tốt. Hoàng thượng Hách Liên Quốc, sức khỏe trước nay vẫn không tốt, biết bệnh của mình không tiện nói ra, ông ta chỉ lo một ngày mình đột nhiên băng hà, càng lo lắng cho thái tử Hách… Hoa Tiểu Nhã bởi vì không nhớ rõ đường lắm cho nên bất ngờ lạc đường giữa một nơi sơn dã.Nơi sơn dã, vẫn khắp nơi là hoa mai như trước. Nhìn Hoa Tiểu Nhã có chút nhút nhát.Hoa mai ở đại lục này có phải sẽ gây họa hay không?Nhưng mà, Bạch Trì Hữu không có bỏ quy định bảo vệ hoa mai này, người dân cũng rất tự nhiên bảo vệ hoa mai.Đáp xuống bên bờ một con sông nhỏ, Hoa Tiểu Nhã uống một hớp nước suối. Tốc độ phi hành của nàng không phải là quá nhanh, cộng thêm lạc đường, đã giằng co hồi lâu. Sờ sờ cái bụng đã hơi xẹp lép, nàng lại buồn rầu!Biết vậy đã mang theo chút thức ăn bên người rồi.Nhìn bốn phía trống trải, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về cá trong sông, cười đến có chút âm hiểm.Nướng cá thì sao nhỉ?Cái ý nghĩ này mới vừa lóe lên, bốn phía lại là một trận gió thổi.Hoa Tiểu Nhã toàn thân đều đề cao cảnh giác, “Không phải lại sắp có Mai Hoa yêu tới đó chứ?”Quả nhiên, bão cát qua đi, sáu nữ nhân dáng người yểu điệu, mặc bộ đồ che đi những chỗ quan trọng bỗng nhiên xuất hiện.Hoa Tiểu Nhã vả vả miệng mình, quả nhiên, mỏ quạ đen mà!Nhưng có phải là sự thật hay không?Hoa Tiểu Nhã từ từ lùi về sau một bước, lạnh lùng nhìn sáu nữ nhân, giọng nói mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng cùng sạch sẽ, “Trong Mai Hoa yêu không có nam sao? Tại sao lần nào cũng phái nữ nhân, chẳng lẽ không biết tỷ đây thích nam nhân sao?”Sẽ không phải tất cả những thứ Mai Hoa yêu này đều là đồng tính luyến ái chứ?Sáu nữ nhân cười rộ lên như chuông bạc, “Chúng ta là tiên, cũng không phải là yêu.”“Chúng ta thích nữ nhân hơn ——”…Hoa Tiểu Nhã khóe miệng giật giật, lấy ra chủy thủ Bạch Trì Hữu tặng cho mình, mặc dù hơi ngắn, nhưng cũng là vũ khí duy nhất của nàng.Bạch Trì Hữu chưa cho nàng vũ khí, cũng là không muốn hơi một tí nàng lại tự ý bỏ đi.Để nàng lại trong Trì Gia Sơn, cũng không ngờ nha đầu này sẽ chạy mất!Dĩ nhiên, tất cả mọi việc, người tính không bằng trời tính!Mặc dù cách lần trước chưa lâu nhưng giờ phút này bên cạnh chỉ có bản thân nàng, không có Đông Lạc vướng tay, nàng dĩ nhiên vẫn có thể ứng phó một lúc.Đúng, bạn không nghe lầm, chỉ là ứng phó một lúc, chứ không phải hoàn toàn ứng phó!Nhưng, nơi này trước không đến thôn sau không đến đ**m, ứng phó một lúc thì ích gì?Hoa Tiểu Nhã: Vậy cũng không thể không ứng phó nha!Cho nên, Hoa Tiểu Nhã đầu tiên là thiết lập một vòng phòng hộ, sau đó đang lúc nàng muốn dùng Ngự Hỏa Thuật đối phó những thứ Hoa Yêu này, vừa lúc một tiếng cười rất khó nghe truyền tới.Hoa Tiểu Nhã ngẩng đầu, không khỏi hiện lên mấy vạch đen.“Ôi, hồ ly thối, sao ngươi lại tới đây?!”Dựa nghiêng trên nhánh cây, chính là Hình Hỏa xinh đẹp khêu gợi kia.Được rồi, trước có sói, sau có hổ, nàng đúng là rất rất xui xẻo.Xui xẻo đến mức nàng cũng bật cười, “Ây da, ngươi đường đường là Yêu Vương, không phải muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ, hay là, những thứ Hoa Yêu này là ngươi phái tới? À, đúng, các nàng cũng là yêu, mà ngươi lại là Yêu Vương, quả thật là, há há, đối phó với một mình ta thế này, ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao!”Hình Hỏa vẫn cười xinh đẹp, tiếng nói có phần dễ nghe, “Nhã nhi thật là… đáng yêu khiến bổn tọa muốn cắn một miếng.”Giọng nói dường như mang theo ma lực triền miên mập mờ, khiến Hoa Tiểu Nhã không nhịn được hơi run run. Tà ác!Mấy Mai Hoa Yêu vừa thấy là Yêu Vương yêu tộc Hình Hỏa, đều hơi phát run, hơn nữa nhìn dáng vẻ Yêu vương và cô gái này còn rất thân quen nữa! Nhìn nhau một hồi, không biết có nên tiếp tục hay không.Cuối cùng, mấy Mai Hoa Yêu cũng nhanh chóng bỏ đi ——Sói đi, vẫn còn hổ.Hoa Tiểu Nhã thở ra một hơi, đồng thời híp mắt nhìn về phía Hình Hỏa.