Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 761: Em rất nhớ anh 6
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn . Trình Chi Ngôn vừa đi vừa hướng tới Tiểu Thỏ cười nói: "Cho nên anh liền trực tiếp đến cửa ký túc xá chờ em.""Ai..."Vừa nhắc tới huấn luyện quân sự, Tiểu Thỏ nhịn không được lại là thở dài một hơi.Cả ngày như vậy cô cảm giác chân chính mình đều nhanh muốn chặt đứt."Không có việc gì, kiên trì kiên trì thì tốt rồi." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cười nói: "Vài ngày vừa mới bắt đầu sẽ cảm thấy có chút vất vả, thời gian dài, thói quen thì tốt rồi.""..."Tiểu Thỏ nghe được anh nói những lời này, nhịn không được ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh hỏi: "Năm đó anh lên Đại Nhất, huấn luyện quân sự cũng b**n th** như vậy sao??""Không sai biệt lắm đi." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Huấn luyện quân sự trên cơ bản đều là đại đồng tiểu dị, lăn qua lộn lại là kia mấy thứ, quá hai ngày thì tốt rồi, yên tâm đi.""Được rồi..." Mặc dù Tiểu Thỏ cảm thấy tiếp qua vài ngày chính mình vẫn lại là không cảm mạo với huấn luyện quân sự, nhưng mà có lẽ cho đến lúc này liền đều không cảm giác thống khổ như vậy.Ha ha... Có lẽ là vô cảm cũng không nhất định a...Tiểu Thỏ đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn đi tới đi lui, đột nhiên cảm thấy có chút không quá đúng lắm, "Anh nước chanh, đây là đường đi sân thể dục a...."Bọn họ dọc theo phía trước ký túc xá đường đi một đoạn đường, sau đó tại ngã tư chỗ khúc quanh, hướng tới sân thể dục ban ngày huấn luyện quân sự tập hợp đi qua."Đúng a." Trình Chi Ngôn ôm bả vai Tiểu Thỏ gầy yếu, vừa hướng tới phương hướng sân thể dục đi, vừa cười nói: "Như thế nào, mới một ngày qua đi em đều đã có bóng ma tâm lý với sân thể dục rồi hả?""Xem như là..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến lên tiếng."A...... Có muốn anh giúp em trừ bóng ma một phen hay không?" Trình Chi Ngôn cúi đầu, nắm tay Tiểu Thỏ tiêu sái đi qua cổng vào sân thể dục."Như thế nào trừ bóng mờ??" Tiểu Thỏ vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi." Ví dụ như... Như vậy..."Tay trái Trình Chi Ngôn nắm cổ tay tay phải Tiểu Thỏ, nhưng tay phải nhẹ nhàng nắm ở vòng eo của cô, đem cô hướng tới trong lòng mình, sau đó hơi hơi cúi đầu, cánh môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên môi hồng nhuận của cô.Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận hơi thở trong veo mà lạnh lùng quen thuộc nháy mắt chui đi vào, sau đó trên bờ môi của cô liền tiếp xúc cảm giác ấm áp mà mềm mại.Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt thâm thúy mang theo ý cười nồng đậm nhìn cô, lúc lông mi dài dài nhẹ nhàng nháy động giống như cây quạt nho nhỏ mỏng manh.Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh, sau một lúc lâu rốt cục dùng tay trái không bị cầm khẽ đẩy đẩy ngực của anh, thanh âm hàm hồ nói: "Đừng...Em ở bên ngoài huấn luyện quân sự cả ngày, trên người ra quá nhiều mồ hôi...""Uh`m..." Cánh môi mềm mại của Trình Chi Ngôn lại dán tại môi của cô như cũ, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng, sau đó thừa dịp cô mở miệng nói chuyện đầu lưỡi trắng mịn đã lập tức thăm dò vào trong miệng cô."Ưm... Ưm ưm..." Tiểu Thỏ còn chưa nói xong anh đã quấn lấy lưỡi xinh xắn mà mềm mại của cô, nhẹ nhàng mà m*t.Từng đợt cảm giác tê tê nháy mắt từ đầu lưỡi lan tràn đến toàn thân.Chân Tiểu Thỏ vốn cũng đã đứng một ngày, không có bất kỳ khí lực, lập tức liền mềm xuống, cả người không tự chủ được liền đi xuống.Tay phải Trình Chi Ngôn vòng eo cô hơi chút liền dùng lực, liền đem cả người cô đỡ.
Editor: Quỳnh Nguyễn
. Trình Chi Ngôn vừa đi vừa hướng tới Tiểu Thỏ cười nói: "Cho nên anh liền trực tiếp đến cửa ký túc xá chờ em."
"Ai..."
Vừa nhắc tới huấn luyện quân sự, Tiểu Thỏ nhịn không được lại là thở dài một hơi.
Cả ngày như vậy cô cảm giác chân chính mình đều nhanh muốn chặt đứt.
"Không có việc gì, kiên trì kiên trì thì tốt rồi." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cười nói: "Vài ngày vừa mới bắt đầu sẽ cảm thấy có chút vất vả, thời gian dài, thói quen thì tốt rồi."
"..."
Tiểu Thỏ nghe được anh nói những lời này, nhịn không được ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh hỏi: "Năm đó anh lên Đại Nhất, huấn luyện quân sự cũng b**n th** như vậy sao??"
"Không sai biệt lắm đi." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Huấn luyện quân sự trên cơ bản đều là đại đồng tiểu dị, lăn qua lộn lại là kia mấy thứ, quá hai ngày thì tốt rồi, yên tâm đi."
"Được rồi..." Mặc dù Tiểu Thỏ cảm thấy tiếp qua vài ngày chính mình vẫn lại là không cảm mạo với huấn luyện quân sự, nhưng mà có lẽ cho đến lúc này liền đều không cảm giác thống khổ như vậy.
Ha ha... Có lẽ là vô cảm cũng không nhất định a...
Tiểu Thỏ đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn đi tới đi lui, đột nhiên cảm thấy có chút không quá đúng lắm, "Anh nước chanh, đây là đường đi sân thể dục a...."
Bọn họ dọc theo phía trước ký túc xá đường đi một đoạn đường, sau đó tại ngã tư chỗ khúc quanh, hướng tới sân thể dục ban ngày huấn luyện quân sự tập hợp đi qua.
"Đúng a." Trình Chi Ngôn ôm bả vai Tiểu Thỏ gầy yếu, vừa hướng tới phương hướng sân thể dục đi, vừa cười nói: "Như thế nào, mới một ngày qua đi em đều đã có bóng ma tâm lý với sân thể dục rồi hả?"
"Xem như là..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến lên tiếng.
"A...... Có muốn anh giúp em trừ bóng ma một phen hay không?" Trình Chi Ngôn cúi đầu, nắm tay Tiểu Thỏ tiêu sái đi qua cổng vào sân thể dục.
"Như thế nào trừ bóng mờ??" Tiểu Thỏ vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
" Ví dụ như... Như vậy..."
Tay trái Trình Chi Ngôn nắm cổ tay tay phải Tiểu Thỏ, nhưng tay phải nhẹ nhàng nắm ở vòng eo của cô, đem cô hướng tới trong lòng mình, sau đó hơi hơi cúi đầu, cánh môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên môi hồng nhuận của cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận hơi thở trong veo mà lạnh lùng quen thuộc nháy mắt chui đi vào, sau đó trên bờ môi của cô liền tiếp xúc cảm giác ấm áp mà mềm mại.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt thâm thúy mang theo ý cười nồng đậm nhìn cô, lúc lông mi dài dài nhẹ nhàng nháy động giống như cây quạt nho nhỏ mỏng manh.
Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh, sau một lúc lâu rốt cục dùng tay trái không bị cầm khẽ đẩy đẩy ngực của anh, thanh âm hàm hồ nói: "Đừng...Em ở bên ngoài huấn luyện quân sự cả ngày, trên người ra quá nhiều mồ hôi..."
"Uh`m..." Cánh môi mềm mại của Trình Chi Ngôn lại dán tại môi của cô như cũ, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng, sau đó thừa dịp cô mở miệng nói chuyện đầu lưỡi trắng mịn đã lập tức thăm dò vào trong miệng cô.
"Ưm... Ưm ưm..." Tiểu Thỏ còn chưa nói xong anh đã quấn lấy lưỡi xinh xắn mà mềm mại của cô, nhẹ nhàng mà m*t.
Từng đợt cảm giác tê tê nháy mắt từ đầu lưỡi lan tràn đến toàn thân.
Chân Tiểu Thỏ vốn cũng đã đứng một ngày, không có bất kỳ khí lực, lập tức liền mềm xuống, cả người không tự chủ được liền đi xuống.
Tay phải Trình Chi Ngôn vòng eo cô hơi chút liền dùng lực, liền đem cả người cô đỡ.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Quỳnh Nguyễn . Trình Chi Ngôn vừa đi vừa hướng tới Tiểu Thỏ cười nói: "Cho nên anh liền trực tiếp đến cửa ký túc xá chờ em.""Ai..."Vừa nhắc tới huấn luyện quân sự, Tiểu Thỏ nhịn không được lại là thở dài một hơi.Cả ngày như vậy cô cảm giác chân chính mình đều nhanh muốn chặt đứt."Không có việc gì, kiên trì kiên trì thì tốt rồi." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cười nói: "Vài ngày vừa mới bắt đầu sẽ cảm thấy có chút vất vả, thời gian dài, thói quen thì tốt rồi.""..."Tiểu Thỏ nghe được anh nói những lời này, nhịn không được ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh hỏi: "Năm đó anh lên Đại Nhất, huấn luyện quân sự cũng b**n th** như vậy sao??""Không sai biệt lắm đi." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Huấn luyện quân sự trên cơ bản đều là đại đồng tiểu dị, lăn qua lộn lại là kia mấy thứ, quá hai ngày thì tốt rồi, yên tâm đi.""Được rồi..." Mặc dù Tiểu Thỏ cảm thấy tiếp qua vài ngày chính mình vẫn lại là không cảm mạo với huấn luyện quân sự, nhưng mà có lẽ cho đến lúc này liền đều không cảm giác thống khổ như vậy.Ha ha... Có lẽ là vô cảm cũng không nhất định a...Tiểu Thỏ đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn đi tới đi lui, đột nhiên cảm thấy có chút không quá đúng lắm, "Anh nước chanh, đây là đường đi sân thể dục a...."Bọn họ dọc theo phía trước ký túc xá đường đi một đoạn đường, sau đó tại ngã tư chỗ khúc quanh, hướng tới sân thể dục ban ngày huấn luyện quân sự tập hợp đi qua."Đúng a." Trình Chi Ngôn ôm bả vai Tiểu Thỏ gầy yếu, vừa hướng tới phương hướng sân thể dục đi, vừa cười nói: "Như thế nào, mới một ngày qua đi em đều đã có bóng ma tâm lý với sân thể dục rồi hả?""Xem như là..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến lên tiếng."A...... Có muốn anh giúp em trừ bóng ma một phen hay không?" Trình Chi Ngôn cúi đầu, nắm tay Tiểu Thỏ tiêu sái đi qua cổng vào sân thể dục."Như thế nào trừ bóng mờ??" Tiểu Thỏ vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi." Ví dụ như... Như vậy..."Tay trái Trình Chi Ngôn nắm cổ tay tay phải Tiểu Thỏ, nhưng tay phải nhẹ nhàng nắm ở vòng eo của cô, đem cô hướng tới trong lòng mình, sau đó hơi hơi cúi đầu, cánh môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên môi hồng nhuận của cô.Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận hơi thở trong veo mà lạnh lùng quen thuộc nháy mắt chui đi vào, sau đó trên bờ môi của cô liền tiếp xúc cảm giác ấm áp mà mềm mại.Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt thâm thúy mang theo ý cười nồng đậm nhìn cô, lúc lông mi dài dài nhẹ nhàng nháy động giống như cây quạt nho nhỏ mỏng manh.Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh, sau một lúc lâu rốt cục dùng tay trái không bị cầm khẽ đẩy đẩy ngực của anh, thanh âm hàm hồ nói: "Đừng...Em ở bên ngoài huấn luyện quân sự cả ngày, trên người ra quá nhiều mồ hôi...""Uh`m..." Cánh môi mềm mại của Trình Chi Ngôn lại dán tại môi của cô như cũ, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng, sau đó thừa dịp cô mở miệng nói chuyện đầu lưỡi trắng mịn đã lập tức thăm dò vào trong miệng cô."Ưm... Ưm ưm..." Tiểu Thỏ còn chưa nói xong anh đã quấn lấy lưỡi xinh xắn mà mềm mại của cô, nhẹ nhàng mà m*t.Từng đợt cảm giác tê tê nháy mắt từ đầu lưỡi lan tràn đến toàn thân.Chân Tiểu Thỏ vốn cũng đã đứng một ngày, không có bất kỳ khí lực, lập tức liền mềm xuống, cả người không tự chủ được liền đi xuống.Tay phải Trình Chi Ngôn vòng eo cô hơi chút liền dùng lực, liền đem cả người cô đỡ.