Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 810: Cậu muốn siết chết tôi sao?
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayKhí lực Từ Cảnh Thần ôm cô thật sự là quá lớn, Tiểu Thỏ vừa không để ý, thiếu chút nữa bị anh ta siết chết.Trình Chi Ngôn nhìn Từ Cảnh Thần, một đôi lông mày nhíu chặt lại."Cậu muốn siết chết tôi sao..." Tiểu Thỏ giãy giụa trốn thoát từ trong ngực Cảnh Thần, trừng một mắt to đôi ướt át nhìn anh.Tháng chín năm nay khai giảng Từ Cảnh Thần liền lên sơ tam, tựa hồ chỉ một tháng ngắn ngủi không gặp, vóc dáng liền lại nhảy cao lên không ít, Tiểu Thỏ phát hiện mình muốn ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn thấy mặt anh ta.Mà khuôn mặt vốn êm dịu đáng yêu mới trước đây của anh ta, tựa hồ cũng càng có góc cạnh hơn, một đôi mắt đào hoa mang theo tràn đầy vui vẻ nhìn cô, mũi thẳng, cánh môi khẽ nhếch, lọn tóc nhỏ vụn rơi ở cái trán của anh, vẩy ra trên trán của anh ra một chút bóng râm loang lổ."Em thật giống như lại thấp đi nha." Sau khi Từ Cảnh Thần ôm chầm Tiểu Thỏ, liền buông lỏng tay, quan sát Tiểu Thỏ trên dưới một phen, bỉu môi nói."Cái gì gọi là tôi thấp đi hả!! Rõ ràng là chính cậu cao lên được không!?" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn Từ Cảnh Thần, suy nghĩ một chút, vẫn là ngồi xuống ở ghế sô pha, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: "Lại đây, ngồi, đừng đứng ở đàng kia giống như cái cọc gỗ, tôi còn phải ngẩng đầu nhìn cậu.""A." Từ Cảnh Thần khẽ mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh Tiểu Thỏ."Chao ôi, Thỏ, em thật giống như còn trở nên đen đi a." Sau khi Từ Cảnh Thần ngồi xuống, ánh mắt liền không ngừng lắc lư ở trên mặt Tiểu Thỏ, "Em nhìn, còn đen hơn tay anh.""Nói nhảm, tôi không cần tham gia quân huấn, có bản lĩnh chờ sau khi cậu tựu trường lớp mười, tham gia hết quân huấn còn trắng hơn tôi đi." Tiểu Thỏ nhịn không được liếc mắt về phía anh."A..." Từ Cảnh Thần gật gật đầu, ánh mắt lại tiếp tục xuống theo khuôn mặt màu lúa mạch của cô, "Vậy cổ này của em là như thế nào, có phải phơi nắng phơi đến không đều, phơi nắng ra chấm đỏ không??""..."Vừa nghe được Từ Cảnh Thần nhắc đến cổ của cô, trong lòng Tiểu Thỏ lập tức rùng mình, vội vàng duỗi tay che cái cổ của mình nói: "Không phải, cái đó... Cái này là vì muỗi trong túc xá quá nhiều, cắn..."
Editor: May
Khí lực Từ Cảnh Thần ôm cô thật sự là quá lớn, Tiểu Thỏ vừa không để ý, thiếu chút nữa bị anh ta siết chết.
Trình Chi Ngôn nhìn Từ Cảnh Thần, một đôi lông mày nhíu chặt lại.
"Cậu muốn siết chết tôi sao..." Tiểu Thỏ giãy giụa trốn thoát từ trong ngực Cảnh Thần, trừng một mắt to đôi ướt át nhìn anh.
Tháng chín năm nay khai giảng Từ Cảnh Thần liền lên sơ tam, tựa hồ chỉ một tháng ngắn ngủi không gặp, vóc dáng liền lại nhảy cao lên không ít, Tiểu Thỏ phát hiện mình muốn ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn thấy mặt anh ta.
Mà khuôn mặt vốn êm dịu đáng yêu mới trước đây của anh ta, tựa hồ cũng càng có góc cạnh hơn, một đôi mắt đào hoa mang theo tràn đầy vui vẻ nhìn cô, mũi thẳng, cánh môi khẽ nhếch, lọn tóc nhỏ vụn rơi ở cái trán của anh, vẩy ra trên trán của anh ra một chút bóng râm loang lổ.
"Em thật giống như lại thấp đi nha." Sau khi Từ Cảnh Thần ôm chầm Tiểu Thỏ, liền buông lỏng tay, quan sát Tiểu Thỏ trên dưới một phen, bỉu môi nói.
"Cái gì gọi là tôi thấp đi hả!! Rõ ràng là chính cậu cao lên được không!?" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn Từ Cảnh Thần, suy nghĩ một chút, vẫn là ngồi xuống ở ghế sô pha, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: "Lại đây, ngồi, đừng đứng ở đàng kia giống như cái cọc gỗ, tôi còn phải ngẩng đầu nhìn cậu."
"A." Từ Cảnh Thần khẽ mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh Tiểu Thỏ.
"Chao ôi, Thỏ, em thật giống như còn trở nên đen đi a." Sau khi Từ Cảnh Thần ngồi xuống, ánh mắt liền không ngừng lắc lư ở trên mặt Tiểu Thỏ, "Em nhìn, còn đen hơn tay anh."
"Nói nhảm, tôi không cần tham gia quân huấn, có bản lĩnh chờ sau khi cậu tựu trường lớp mười, tham gia hết quân huấn còn trắng hơn tôi đi." Tiểu Thỏ nhịn không được liếc mắt về phía anh.
"A..." Từ Cảnh Thần gật gật đầu, ánh mắt lại tiếp tục xuống theo khuôn mặt màu lúa mạch của cô, "Vậy cổ này của em là như thế nào, có phải phơi nắng phơi đến không đều, phơi nắng ra chấm đỏ không??"
"..."
Vừa nghe được Từ Cảnh Thần nhắc đến cổ của cô, trong lòng Tiểu Thỏ lập tức rùng mình, vội vàng duỗi tay che cái cổ của mình nói: "Không phải, cái đó... Cái này là vì muỗi trong túc xá quá nhiều, cắn..."
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayKhí lực Từ Cảnh Thần ôm cô thật sự là quá lớn, Tiểu Thỏ vừa không để ý, thiếu chút nữa bị anh ta siết chết.Trình Chi Ngôn nhìn Từ Cảnh Thần, một đôi lông mày nhíu chặt lại."Cậu muốn siết chết tôi sao..." Tiểu Thỏ giãy giụa trốn thoát từ trong ngực Cảnh Thần, trừng một mắt to đôi ướt át nhìn anh.Tháng chín năm nay khai giảng Từ Cảnh Thần liền lên sơ tam, tựa hồ chỉ một tháng ngắn ngủi không gặp, vóc dáng liền lại nhảy cao lên không ít, Tiểu Thỏ phát hiện mình muốn ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn thấy mặt anh ta.Mà khuôn mặt vốn êm dịu đáng yêu mới trước đây của anh ta, tựa hồ cũng càng có góc cạnh hơn, một đôi mắt đào hoa mang theo tràn đầy vui vẻ nhìn cô, mũi thẳng, cánh môi khẽ nhếch, lọn tóc nhỏ vụn rơi ở cái trán của anh, vẩy ra trên trán của anh ra một chút bóng râm loang lổ."Em thật giống như lại thấp đi nha." Sau khi Từ Cảnh Thần ôm chầm Tiểu Thỏ, liền buông lỏng tay, quan sát Tiểu Thỏ trên dưới một phen, bỉu môi nói."Cái gì gọi là tôi thấp đi hả!! Rõ ràng là chính cậu cao lên được không!?" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn Từ Cảnh Thần, suy nghĩ một chút, vẫn là ngồi xuống ở ghế sô pha, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: "Lại đây, ngồi, đừng đứng ở đàng kia giống như cái cọc gỗ, tôi còn phải ngẩng đầu nhìn cậu.""A." Từ Cảnh Thần khẽ mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh Tiểu Thỏ."Chao ôi, Thỏ, em thật giống như còn trở nên đen đi a." Sau khi Từ Cảnh Thần ngồi xuống, ánh mắt liền không ngừng lắc lư ở trên mặt Tiểu Thỏ, "Em nhìn, còn đen hơn tay anh.""Nói nhảm, tôi không cần tham gia quân huấn, có bản lĩnh chờ sau khi cậu tựu trường lớp mười, tham gia hết quân huấn còn trắng hơn tôi đi." Tiểu Thỏ nhịn không được liếc mắt về phía anh."A..." Từ Cảnh Thần gật gật đầu, ánh mắt lại tiếp tục xuống theo khuôn mặt màu lúa mạch của cô, "Vậy cổ này của em là như thế nào, có phải phơi nắng phơi đến không đều, phơi nắng ra chấm đỏ không??""..."Vừa nghe được Từ Cảnh Thần nhắc đến cổ của cô, trong lòng Tiểu Thỏ lập tức rùng mình, vội vàng duỗi tay che cái cổ của mình nói: "Không phải, cái đó... Cái này là vì muỗi trong túc xá quá nhiều, cắn..."