Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 818: Nổi trận lôi đình
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Đừng nói sang chuyện khác với anh." Trình Chi Ngôn ngước mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó ngoắt ngoắt tay với cô nói: "Lại đây.""Làm gì??" Tiểu Thỏ dè dặt đi đến bên cạnh anh, cổ tay vội vàng không kịp chuẩn bị bị anh nắm lấy, sau đó cả người đều nhào vào anh trong lòng."Đương nhiên là tiếp tục thảo luận vấn đề giữ khoảng cách giữa em và Từ Cảnh Thần..." Đôi mắt Trình Chi Ngôn xem cô, thấp giọng nói."Đây có cái gì để thảo luận, đã nói là ngoài ý muốn ngoài ý muốn ngoài ý muốn!! Anh còn như vậy em liền muốn nhắc lại Đinh Tiểu Nhiễm với anh nha!! Ablum ảnh của người ta ******** đều thả tớitrong ngăn kéo của anh, anh còn muốn thế nào hả!!?"Trình Chi Ngôn nắm chặt cổ tay cô, không nói lời nào.Tiểu Thỏ cũng liền trừng một đôi mắt ướt át nhìn anh, bảo trì trầm mặc.Hai người giằng co trừng nhau lẫn nhau trong chốc lát, Trình Chi Ngôn nhẹ buông tay, lạnh lùng nói một câu: "Ngủ."Sau đó liền xoay người rời đi.Ngủ thì ngủ!! Hung như thế làm gì!!Tiểu Thỏ hung hăng trừng mắt nhìn thân ảnh Trình Chi Ngôn biến mất ở cửa sau ban công, rất không cao hứng nhỏ giọng lầu bầu một tiếng.Sáng ngày hôm sau, Tiểu Thỏ khi tỉnh lại đã là chín giờ rưỡi.Thuận tay liền nắm lấy di động trên tủ đầu giường, nhìn một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của Trình Thi Đồng ở phía trên, trong lòng cô lộp bộp một chút, trong nháy mắt cá chép lộn người một cái nhảy xuống giường, vừa chạy tới buồng vệ sinh, vừa gọi điện thoại cho Trình Thi Đồng.Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia rất nhanh liền tiếp, sau đó chính là giọng nói nổi trận lôi đình của Trình Thi Đồng truyền ra từ trong microphone: "Bạch Tiểu Thỏ!! Có phải cậu muốn chết hay không!? Cậu muốn chết cậu nói thẳng, lão tử tớ sẽ chuyển phát dao phay cho cậu ngay bây giờ!! Cậu tự mình đếm một chút, từ buổi sáng đến bây giờ, tớ gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, hả!? Có phải cậu muốn thả bồ câu tớ không!? Có phải cậu muốn thả bồ câu tớ không!?"Trình Thi Đồng đại khái là quá kích động, câu nói sau cùng liên tục lặp lại hai lần, mới miễn cưỡng ngừng lại.
Editor: May
"Đừng nói sang chuyện khác với anh." Trình Chi Ngôn ngước mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó ngoắt ngoắt tay với cô nói: "Lại đây."
"Làm gì??" Tiểu Thỏ dè dặt đi đến bên cạnh anh, cổ tay vội vàng không kịp chuẩn bị bị anh nắm lấy, sau đó cả người đều nhào vào anh trong lòng.
"Đương nhiên là tiếp tục thảo luận vấn đề giữ khoảng cách giữa em và Từ Cảnh Thần..." Đôi mắt Trình Chi Ngôn xem cô, thấp giọng nói.
"Đây có cái gì để thảo luận, đã nói là ngoài ý muốn ngoài ý muốn ngoài ý muốn!! Anh còn như vậy em liền muốn nhắc lại Đinh Tiểu Nhiễm với anh nha!! Ablum ảnh của người ta ******** đều thả tớitrong ngăn kéo của anh, anh còn muốn thế nào hả!!?"
Trình Chi Ngôn nắm chặt cổ tay cô, không nói lời nào.
Tiểu Thỏ cũng liền trừng một đôi mắt ướt át nhìn anh, bảo trì trầm mặc.
Hai người giằng co trừng nhau lẫn nhau trong chốc lát, Trình Chi Ngôn nhẹ buông tay, lạnh lùng nói một câu: "Ngủ."
Sau đó liền xoay người rời đi.
Ngủ thì ngủ!! Hung như thế làm gì!!
Tiểu Thỏ hung hăng trừng mắt nhìn thân ảnh Trình Chi Ngôn biến mất ở cửa sau ban công, rất không cao hứng nhỏ giọng lầu bầu một tiếng.
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Thỏ khi tỉnh lại đã là chín giờ rưỡi.
Thuận tay liền nắm lấy di động trên tủ đầu giường, nhìn một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của Trình Thi Đồng ở phía trên, trong lòng cô lộp bộp một chút, trong nháy mắt cá chép lộn người một cái nhảy xuống giường, vừa chạy tới buồng vệ sinh, vừa gọi điện thoại cho Trình Thi Đồng.
Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia rất nhanh liền tiếp, sau đó chính là giọng nói nổi trận lôi đình của Trình Thi Đồng truyền ra từ trong microphone: "Bạch Tiểu Thỏ!! Có phải cậu muốn chết hay không!? Cậu muốn chết cậu nói thẳng, lão tử tớ sẽ chuyển phát dao phay cho cậu ngay bây giờ!! Cậu tự mình đếm một chút, từ buổi sáng đến bây giờ, tớ gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, hả!? Có phải cậu muốn thả bồ câu tớ không!? Có phải cậu muốn thả bồ câu tớ không!?"
Trình Thi Đồng đại khái là quá kích động, câu nói sau cùng liên tục lặp lại hai lần, mới miễn cưỡng ngừng lại.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Đừng nói sang chuyện khác với anh." Trình Chi Ngôn ngước mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó ngoắt ngoắt tay với cô nói: "Lại đây.""Làm gì??" Tiểu Thỏ dè dặt đi đến bên cạnh anh, cổ tay vội vàng không kịp chuẩn bị bị anh nắm lấy, sau đó cả người đều nhào vào anh trong lòng."Đương nhiên là tiếp tục thảo luận vấn đề giữ khoảng cách giữa em và Từ Cảnh Thần..." Đôi mắt Trình Chi Ngôn xem cô, thấp giọng nói."Đây có cái gì để thảo luận, đã nói là ngoài ý muốn ngoài ý muốn ngoài ý muốn!! Anh còn như vậy em liền muốn nhắc lại Đinh Tiểu Nhiễm với anh nha!! Ablum ảnh của người ta ******** đều thả tớitrong ngăn kéo của anh, anh còn muốn thế nào hả!!?"Trình Chi Ngôn nắm chặt cổ tay cô, không nói lời nào.Tiểu Thỏ cũng liền trừng một đôi mắt ướt át nhìn anh, bảo trì trầm mặc.Hai người giằng co trừng nhau lẫn nhau trong chốc lát, Trình Chi Ngôn nhẹ buông tay, lạnh lùng nói một câu: "Ngủ."Sau đó liền xoay người rời đi.Ngủ thì ngủ!! Hung như thế làm gì!!Tiểu Thỏ hung hăng trừng mắt nhìn thân ảnh Trình Chi Ngôn biến mất ở cửa sau ban công, rất không cao hứng nhỏ giọng lầu bầu một tiếng.Sáng ngày hôm sau, Tiểu Thỏ khi tỉnh lại đã là chín giờ rưỡi.Thuận tay liền nắm lấy di động trên tủ đầu giường, nhìn một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của Trình Thi Đồng ở phía trên, trong lòng cô lộp bộp một chút, trong nháy mắt cá chép lộn người một cái nhảy xuống giường, vừa chạy tới buồng vệ sinh, vừa gọi điện thoại cho Trình Thi Đồng.Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia rất nhanh liền tiếp, sau đó chính là giọng nói nổi trận lôi đình của Trình Thi Đồng truyền ra từ trong microphone: "Bạch Tiểu Thỏ!! Có phải cậu muốn chết hay không!? Cậu muốn chết cậu nói thẳng, lão tử tớ sẽ chuyển phát dao phay cho cậu ngay bây giờ!! Cậu tự mình đếm một chút, từ buổi sáng đến bây giờ, tớ gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, hả!? Có phải cậu muốn thả bồ câu tớ không!? Có phải cậu muốn thả bồ câu tớ không!?"Trình Thi Đồng đại khái là quá kích động, câu nói sau cùng liên tục lặp lại hai lần, mới miễn cưỡng ngừng lại.