Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 853: Không dám lái nhanh
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayĐằng sau càng không ngừng có xe ấn còi bíp bíp với cô, còn có người dùng ánh đèn xa không ngừng chiếu cô, Tiểu Thỏ vừa siết chặt tay lái, vừa lạnh nhạt giả vowfw chính mình không có nghe được gì cùng không nhìn thấy gì, vẫn như cũ chậm rãi lái về phía trước.Kể từ sau khi Trình Chi Ngôn lên xe, liền liên tục nhắm mắt lại ngồi ngửa ở trên ghế, nhìn tựa như đang ngủ.Anh không nói lời nào, Tiểu Thỏ đương nhiên sẽ không chủ động tìm đề tài đi chọc anh mất hứng.Cứ như vậy yên tĩnh, sau khi trầm mặc lái trong chốc lát, đôi mắt Trình Chi Ngôn đột nhiên chậm rãi mở ra, nhìn mặt đường trước mắt, thấp giọng hỏi Tiểu Thỏ: "Chạy đến đâu rồi??""Ách... Cầu lớn Cổ Lâu..." Tiểu Thỏ nhìn cầu lớn xanh vàng rực rỡ trước mắt, giọng nói yếu ớt đáp lại Trình Chi Ngôn."Mới đến cầu lớn Cổ Lâu??" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, giọng nói thản nhiên nói: "Em lái, đã mười lăm phút đi??""Ha ha ha... Đúng vậy..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười, vừa nghe được Trình Chi Ngôn nói với bản thân, cô liền không nhịnđược đạp thắng lại, sợ mình lúc lái xe nói chuyện phân tâm, không để ý liền đụng vào xe phía trước.Trình Chi Ngôn tựa hồ cũng cảm giác được xe này gần như là lấy tốc độ rùa bò chạy về phía trước, thật sự là nhịn không được, liền quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đo trước mặt Tiểu Thỏ.A... Tốc độ mười lăm km/h...Không trách được anh nói lúc này mới qua một lúc, đã thấy rất nhiều chiếc xe chạy bằng điện chạy vượt bọn họ."Em có thể lái nhanh hơn một chút không??" Trình Chi Ngôn quay đầu đi, có chút đau đầu đè lên cái trán của mình, thuận miệng nói với cô."Em... Mới vừa rồi là lái đến ba mươi km/h nha... Đây không phải là bởi vì nói chuyện với anh, em mới lái chậm lại ư..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng, tốc độ này của cô ở trên đường xác thực là chậm, vừa rồi cô cũng trông thấy những chiếc xe chạy bằng điện kia vượt xe của bọn họ...Nhưng mà... Nhưng mà... Cô chính là không dám lái nhanh nha...Tiểu Thỏ cảm giác mình có chút khóc không ra nước mắt.
Editor: May
Đằng sau càng không ngừng có xe ấn còi bíp bíp với cô, còn có người dùng ánh đèn xa không ngừng chiếu cô, Tiểu Thỏ vừa siết chặt tay lái, vừa lạnh nhạt giả vowfw chính mình không có nghe được gì cùng không nhìn thấy gì, vẫn như cũ chậm rãi lái về phía trước.
Kể từ sau khi Trình Chi Ngôn lên xe, liền liên tục nhắm mắt lại ngồi ngửa ở trên ghế, nhìn tựa như đang ngủ.
Anh không nói lời nào, Tiểu Thỏ đương nhiên sẽ không chủ động tìm đề tài đi chọc anh mất hứng.
Cứ như vậy yên tĩnh, sau khi trầm mặc lái trong chốc lát, đôi mắt Trình Chi Ngôn đột nhiên chậm rãi mở ra, nhìn mặt đường trước mắt, thấp giọng hỏi Tiểu Thỏ: "Chạy đến đâu rồi??"
"Ách... Cầu lớn Cổ Lâu..." Tiểu Thỏ nhìn cầu lớn xanh vàng rực rỡ trước mắt, giọng nói yếu ớt đáp lại Trình Chi Ngôn.
"Mới đến cầu lớn Cổ Lâu??" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, giọng nói thản nhiên nói: "Em lái, đã mười lăm phút đi??"
"Ha ha ha... Đúng vậy..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười, vừa nghe được Trình Chi Ngôn nói với bản thân, cô liền không nhịnđược đạp thắng lại, sợ mình lúc lái xe nói chuyện phân tâm, không để ý liền đụng vào xe phía trước.
Trình Chi Ngôn tựa hồ cũng cảm giác được xe này gần như là lấy tốc độ rùa bò chạy về phía trước, thật sự là nhịn không được, liền quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đo trước mặt Tiểu Thỏ.
A... Tốc độ mười lăm km/h...
Không trách được anh nói lúc này mới qua một lúc, đã thấy rất nhiều chiếc xe chạy bằng điện chạy vượt bọn họ.
"Em có thể lái nhanh hơn một chút không??" Trình Chi Ngôn quay đầu đi, có chút đau đầu đè lên cái trán của mình, thuận miệng nói với cô.
"Em... Mới vừa rồi là lái đến ba mươi km/h nha... Đây không phải là bởi vì nói chuyện với anh, em mới lái chậm lại ư..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng, tốc độ này của cô ở trên đường xác thực là chậm, vừa rồi cô cũng trông thấy những chiếc xe chạy bằng điện kia vượt xe của bọn họ...
Nhưng mà... Nhưng mà... Cô chính là không dám lái nhanh nha...
Tiểu Thỏ cảm giác mình có chút khóc không ra nước mắt.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayĐằng sau càng không ngừng có xe ấn còi bíp bíp với cô, còn có người dùng ánh đèn xa không ngừng chiếu cô, Tiểu Thỏ vừa siết chặt tay lái, vừa lạnh nhạt giả vowfw chính mình không có nghe được gì cùng không nhìn thấy gì, vẫn như cũ chậm rãi lái về phía trước.Kể từ sau khi Trình Chi Ngôn lên xe, liền liên tục nhắm mắt lại ngồi ngửa ở trên ghế, nhìn tựa như đang ngủ.Anh không nói lời nào, Tiểu Thỏ đương nhiên sẽ không chủ động tìm đề tài đi chọc anh mất hứng.Cứ như vậy yên tĩnh, sau khi trầm mặc lái trong chốc lát, đôi mắt Trình Chi Ngôn đột nhiên chậm rãi mở ra, nhìn mặt đường trước mắt, thấp giọng hỏi Tiểu Thỏ: "Chạy đến đâu rồi??""Ách... Cầu lớn Cổ Lâu..." Tiểu Thỏ nhìn cầu lớn xanh vàng rực rỡ trước mắt, giọng nói yếu ớt đáp lại Trình Chi Ngôn."Mới đến cầu lớn Cổ Lâu??" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, giọng nói thản nhiên nói: "Em lái, đã mười lăm phút đi??""Ha ha ha... Đúng vậy..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười, vừa nghe được Trình Chi Ngôn nói với bản thân, cô liền không nhịnđược đạp thắng lại, sợ mình lúc lái xe nói chuyện phân tâm, không để ý liền đụng vào xe phía trước.Trình Chi Ngôn tựa hồ cũng cảm giác được xe này gần như là lấy tốc độ rùa bò chạy về phía trước, thật sự là nhịn không được, liền quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đo trước mặt Tiểu Thỏ.A... Tốc độ mười lăm km/h...Không trách được anh nói lúc này mới qua một lúc, đã thấy rất nhiều chiếc xe chạy bằng điện chạy vượt bọn họ."Em có thể lái nhanh hơn một chút không??" Trình Chi Ngôn quay đầu đi, có chút đau đầu đè lên cái trán của mình, thuận miệng nói với cô."Em... Mới vừa rồi là lái đến ba mươi km/h nha... Đây không phải là bởi vì nói chuyện với anh, em mới lái chậm lại ư..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng, tốc độ này của cô ở trên đường xác thực là chậm, vừa rồi cô cũng trông thấy những chiếc xe chạy bằng điện kia vượt xe của bọn họ...Nhưng mà... Nhưng mà... Cô chính là không dám lái nhanh nha...Tiểu Thỏ cảm giác mình có chút khóc không ra nước mắt.