Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 864: Còn đang giận anh?
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrong sân, xe Trình Chi Ngôn cũng đã sớm chờ ở nơi đó, bên cạnh cửa xe, anh đứng thẳng người, ánh mắt ôn nhu, trên mặt vui vẻ nhìn cô.Mặt Tiểu Thỏ nhịn không được có chút đỏ, lập tức lại vẻ mặt lạnh nhạt kéo va ly hành lý đi đến bên cạnh anh, nhét tay kéo va ly hành lý vào trong tay anh, liền xoay người chui vào trong chỗ ngồi tay lái phụ.Mẹ Tiểu Thỏ đứng ở cửa nhà, nhìn thấy Trình Chi Ngôn đang nhét va ly hành lý Tiểu Thỏ mang theo trong tay vào cóp sau, phất phất tay nói: "Ngôn Ngôn, trên đường chú ý an toàn.""Vâng." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, cười cười với mẹ Tiểu Thỏ, đóng nắp cóp sau lại, đi qua ngồi vào chỗ tài xế.Mở cửa xe, chui vào, anh quay đầu nhìn Tiểu Thỏ đã ngoan ngoãn ngồi ở trên vị trí kế bên tài xế cũng buộc chặt dây an toàn, cười nói: "Anh lái xe??"Tiểu Thỏ quay đầu đi, yên lặng nhìn anh một cái, lại tiếp tục quay đầu trở lại, không để ý tới anh."Còn đang giận anh??" Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu cô, tiến đến trước mặt cô nhẹ nhàng mổ một ngụm trên mặt trắng mịn của cô nói: "Đã nhiều ngày như vậy, tức giận cũng nên tiêu mất đi?? Anh chỉ giận em một ngày, em cũng đừng trả đũa lợi hại như vậy chứ??""Em chính là trả đũa anh!!" Tiểu Thỏ liếc Trình Chi Ngôn một cái, mất hứng nói: "Dựa vào cái gì chỉ anh có thể giận em, không được để em giận anh hả, lại nói, phụ nữ vốn là lòng dạ hẹp hòi, không tức giận thì thôi, tức giận, không có mười ngày nửa tháng là không được!!""Đó chính là nói, tối thiểu nhất còn thêm một tuần lễ, em mới có thể không giận anh nữa??" Trình Chi Ngôn nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu lên, bộ dáng mất hứng của cô, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhịn không được liền lại muốn trêu chọc cô."Bàn sau!!" Tiểu Thỏ xoay đầu lại, hung ác nói với anh."Nhưng ngày mai em liền chính thức khai giảng, sau khi khai giảng chúng ta lại phải thời gian rất lâu không gặp mặt nhau, em xác định không muốn tha thứ cho anh ư?" Vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn nhìn đến có chút ủy khuất nhìn Tiểu Thỏ hỏi."..." Tiểu Thỏ cắn môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, không nói lời nào."Được rồi, dù sao chạy đến Nam Kinh còn có gần hai tiếng, em suy nghĩ thật kỹ, đợi đến Nam Kinh, chúng ta lại tiếp tục thảo luận đề tài này." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười với cô, duỗi tay thuần thục ấn hộp số, sau đó dẫm chân ga xuống, lái xe ra ngoài tiểu khu.
Editor: May
Trong sân, xe Trình Chi Ngôn cũng đã sớm chờ ở nơi đó, bên cạnh cửa xe, anh đứng thẳng người, ánh mắt ôn nhu, trên mặt vui vẻ nhìn cô.
Mặt Tiểu Thỏ nhịn không được có chút đỏ, lập tức lại vẻ mặt lạnh nhạt kéo va ly hành lý đi đến bên cạnh anh, nhét tay kéo va ly hành lý vào trong tay anh, liền xoay người chui vào trong chỗ ngồi tay lái phụ.
Mẹ Tiểu Thỏ đứng ở cửa nhà, nhìn thấy Trình Chi Ngôn đang nhét va ly hành lý Tiểu Thỏ mang theo trong tay vào cóp sau, phất phất tay nói: "Ngôn Ngôn, trên đường chú ý an toàn."
"Vâng." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, cười cười với mẹ Tiểu Thỏ, đóng nắp cóp sau lại, đi qua ngồi vào chỗ tài xế.
Mở cửa xe, chui vào, anh quay đầu nhìn Tiểu Thỏ đã ngoan ngoãn ngồi ở trên vị trí kế bên tài xế cũng buộc chặt dây an toàn, cười nói: "Anh lái xe??"
Tiểu Thỏ quay đầu đi, yên lặng nhìn anh một cái, lại tiếp tục quay đầu trở lại, không để ý tới anh.
"Còn đang giận anh??" Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu cô, tiến đến trước mặt cô nhẹ nhàng mổ một ngụm trên mặt trắng mịn của cô nói: "Đã nhiều ngày như vậy, tức giận cũng nên tiêu mất đi?? Anh chỉ giận em một ngày, em cũng đừng trả đũa lợi hại như vậy chứ??"
"Em chính là trả đũa anh!!" Tiểu Thỏ liếc Trình Chi Ngôn một cái, mất hứng nói: "Dựa vào cái gì chỉ anh có thể giận em, không được để em giận anh hả, lại nói, phụ nữ vốn là lòng dạ hẹp hòi, không tức giận thì thôi, tức giận, không có mười ngày nửa tháng là không được!!"
"Đó chính là nói, tối thiểu nhất còn thêm một tuần lễ, em mới có thể không giận anh nữa??" Trình Chi Ngôn nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu lên, bộ dáng mất hứng của cô, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhịn không được liền lại muốn trêu chọc cô.
"Bàn sau!!" Tiểu Thỏ xoay đầu lại, hung ác nói với anh.
"Nhưng ngày mai em liền chính thức khai giảng, sau khi khai giảng chúng ta lại phải thời gian rất lâu không gặp mặt nhau, em xác định không muốn tha thứ cho anh ư?" Vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn nhìn đến có chút ủy khuất nhìn Tiểu Thỏ hỏi.
"..." Tiểu Thỏ cắn môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, không nói lời nào.
"Được rồi, dù sao chạy đến Nam Kinh còn có gần hai tiếng, em suy nghĩ thật kỹ, đợi đến Nam Kinh, chúng ta lại tiếp tục thảo luận đề tài này." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười với cô, duỗi tay thuần thục ấn hộp số, sau đó dẫm chân ga xuống, lái xe ra ngoài tiểu khu.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrong sân, xe Trình Chi Ngôn cũng đã sớm chờ ở nơi đó, bên cạnh cửa xe, anh đứng thẳng người, ánh mắt ôn nhu, trên mặt vui vẻ nhìn cô.Mặt Tiểu Thỏ nhịn không được có chút đỏ, lập tức lại vẻ mặt lạnh nhạt kéo va ly hành lý đi đến bên cạnh anh, nhét tay kéo va ly hành lý vào trong tay anh, liền xoay người chui vào trong chỗ ngồi tay lái phụ.Mẹ Tiểu Thỏ đứng ở cửa nhà, nhìn thấy Trình Chi Ngôn đang nhét va ly hành lý Tiểu Thỏ mang theo trong tay vào cóp sau, phất phất tay nói: "Ngôn Ngôn, trên đường chú ý an toàn.""Vâng." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, cười cười với mẹ Tiểu Thỏ, đóng nắp cóp sau lại, đi qua ngồi vào chỗ tài xế.Mở cửa xe, chui vào, anh quay đầu nhìn Tiểu Thỏ đã ngoan ngoãn ngồi ở trên vị trí kế bên tài xế cũng buộc chặt dây an toàn, cười nói: "Anh lái xe??"Tiểu Thỏ quay đầu đi, yên lặng nhìn anh một cái, lại tiếp tục quay đầu trở lại, không để ý tới anh."Còn đang giận anh??" Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu cô, tiến đến trước mặt cô nhẹ nhàng mổ một ngụm trên mặt trắng mịn của cô nói: "Đã nhiều ngày như vậy, tức giận cũng nên tiêu mất đi?? Anh chỉ giận em một ngày, em cũng đừng trả đũa lợi hại như vậy chứ??""Em chính là trả đũa anh!!" Tiểu Thỏ liếc Trình Chi Ngôn một cái, mất hứng nói: "Dựa vào cái gì chỉ anh có thể giận em, không được để em giận anh hả, lại nói, phụ nữ vốn là lòng dạ hẹp hòi, không tức giận thì thôi, tức giận, không có mười ngày nửa tháng là không được!!""Đó chính là nói, tối thiểu nhất còn thêm một tuần lễ, em mới có thể không giận anh nữa??" Trình Chi Ngôn nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu lên, bộ dáng mất hứng của cô, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhịn không được liền lại muốn trêu chọc cô."Bàn sau!!" Tiểu Thỏ xoay đầu lại, hung ác nói với anh."Nhưng ngày mai em liền chính thức khai giảng, sau khi khai giảng chúng ta lại phải thời gian rất lâu không gặp mặt nhau, em xác định không muốn tha thứ cho anh ư?" Vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn nhìn đến có chút ủy khuất nhìn Tiểu Thỏ hỏi."..." Tiểu Thỏ cắn môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, không nói lời nào."Được rồi, dù sao chạy đến Nam Kinh còn có gần hai tiếng, em suy nghĩ thật kỹ, đợi đến Nam Kinh, chúng ta lại tiếp tục thảo luận đề tài này." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười với cô, duỗi tay thuần thục ấn hộp số, sau đó dẫm chân ga xuống, lái xe ra ngoài tiểu khu.