Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 868: Bánh bao kẹp thịt
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrình Chi Ngôn cứ như vậy đứng ở ngoài cửa ký túc xá, thấy thân ảnh mảnh mai của cô dần dần biến mất ở trong hành lang, lắc lắc đầu, xoay người đi tới ngoài cửa trường học.Bên này sau khi Tiểu Thỏ trở lại ký túc xá, Trang Manh Manh, Chu Đậu Đậu còn có Dương Tuyết Cần, đã sớm ở trong ký túc xá mặt ngây ngốc.Nghe được tiếng động ở cửa, các cô xoay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ một cái, thuận miệng nói: "Tiểu Thỏ, cậu đã về rồi.""Đúng nha." Tiểu Thỏ cười tủm tỉm gật đầu, kéo va ly hành lý tiến vào ký túc xá."Có mang đồ ăn gì trở về không??" Kể từ sau khi Tiểu Thỏ vào trong phòng, Dương Tuyết Cần đã nghe một cỗ mùi thịt mơ hồ, hương vị này, thực thơm quá, thật dễ ngửi a..."Không phải chứ, Tuyết Cần, mũi này của cậu cũng quá thính đi??" Tiểu Thỏ nhịn không được cười lên, thuận tay mở va ly hành lý của mình, bên trong mang một túi to đồ ăn."Chao ôi, đây là cái gì??" Dương Tuyết Cần vội vàng vọt tới trước mặt Tiểu Thỏ, cầm lấy một cái túi trong va ly, không thể chờ đợi được xé mở ra."Cái đó à, là bánh bao kẹp thịt mẹ tớ tự làm, ăn rất ngon, tớ thích ăn nhất." Tiểu Thỏ vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao kẹp thịt còn nóng hổi, nhét vào trong tay bọn họ mấy cái, cười nói: "Mau nếm thử, bảo đảm sau khi các cậu ăn sẽ còn muốn ăn nữa."Trang Manh Manh các cô vừa nghe, vội vàng cắn xuống một ngụm.Vốn chỉ là ngửi mùi thịt trong không khí cũng đã cảm thấy thèm ăn ch** n**c miếng, giờ phút này cắn xuống một ngụm như thế, chợt cảm thấy mồm miệng sinh hương, thịt bầm nát lại trộn lại kia, phối hợp vỏ ngoài nướng giòn nhảy nhảy, vào trong miệng, quả thực ăn ngon khiến người hận không thể đều nuốt lưỡi vào."Như thế nào, không tệ đi??" Tiểu Thỏ cười hì hì hỏi các cô."Ừ, ăn ngon!!" Mấy người ký túc xá các cii, lại chỉ lo ăn.Qua mấy phút, các cô liền ăn hết toàn bộ bánh bao kẹp thịt cầm trong tay, Chu Đậu Đậu vẫn chưa thỏa mãn chậc chậc lưỡi nói: "Thật sự là ăn ngon nha, Tiểu Thỏ, thực hâm mộ cậu có người mẹ tốt như thế.""Hắc hắc." Tiểu Thỏ cười cười với cô ấy, duỗi tay gãi gãi cái ót của mình.
Editor: May
Trình Chi Ngôn cứ như vậy đứng ở ngoài cửa ký túc xá, thấy thân ảnh mảnh mai của cô dần dần biến mất ở trong hành lang, lắc lắc đầu, xoay người đi tới ngoài cửa trường học.
Bên này sau khi Tiểu Thỏ trở lại ký túc xá, Trang Manh Manh, Chu Đậu Đậu còn có Dương Tuyết Cần, đã sớm ở trong ký túc xá mặt ngây ngốc.
Nghe được tiếng động ở cửa, các cô xoay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ một cái, thuận miệng nói: "Tiểu Thỏ, cậu đã về rồi."
"Đúng nha." Tiểu Thỏ cười tủm tỉm gật đầu, kéo va ly hành lý tiến vào ký túc xá.
"Có mang đồ ăn gì trở về không??" Kể từ sau khi Tiểu Thỏ vào trong phòng, Dương Tuyết Cần đã nghe một cỗ mùi thịt mơ hồ, hương vị này, thực thơm quá, thật dễ ngửi a...
"Không phải chứ, Tuyết Cần, mũi này của cậu cũng quá thính đi??" Tiểu Thỏ nhịn không được cười lên, thuận tay mở va ly hành lý của mình, bên trong mang một túi to đồ ăn.
"Chao ôi, đây là cái gì??" Dương Tuyết Cần vội vàng vọt tới trước mặt Tiểu Thỏ, cầm lấy một cái túi trong va ly, không thể chờ đợi được xé mở ra.
"Cái đó à, là bánh bao kẹp thịt mẹ tớ tự làm, ăn rất ngon, tớ thích ăn nhất." Tiểu Thỏ vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao kẹp thịt còn nóng hổi, nhét vào trong tay bọn họ mấy cái, cười nói: "Mau nếm thử, bảo đảm sau khi các cậu ăn sẽ còn muốn ăn nữa."
Trang Manh Manh các cô vừa nghe, vội vàng cắn xuống một ngụm.
Vốn chỉ là ngửi mùi thịt trong không khí cũng đã cảm thấy thèm ăn ch** n**c miếng, giờ phút này cắn xuống một ngụm như thế, chợt cảm thấy mồm miệng sinh hương, thịt bầm nát lại trộn lại kia, phối hợp vỏ ngoài nướng giòn nhảy nhảy, vào trong miệng, quả thực ăn ngon khiến người hận không thể đều nuốt lưỡi vào.
"Như thế nào, không tệ đi??" Tiểu Thỏ cười hì hì hỏi các cô.
"Ừ, ăn ngon!!" Mấy người ký túc xá các cii, lại chỉ lo ăn.
Qua mấy phút, các cô liền ăn hết toàn bộ bánh bao kẹp thịt cầm trong tay, Chu Đậu Đậu vẫn chưa thỏa mãn chậc chậc lưỡi nói: "Thật sự là ăn ngon nha, Tiểu Thỏ, thực hâm mộ cậu có người mẹ tốt như thế."
"Hắc hắc." Tiểu Thỏ cười cười với cô ấy, duỗi tay gãi gãi cái ót của mình.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrình Chi Ngôn cứ như vậy đứng ở ngoài cửa ký túc xá, thấy thân ảnh mảnh mai của cô dần dần biến mất ở trong hành lang, lắc lắc đầu, xoay người đi tới ngoài cửa trường học.Bên này sau khi Tiểu Thỏ trở lại ký túc xá, Trang Manh Manh, Chu Đậu Đậu còn có Dương Tuyết Cần, đã sớm ở trong ký túc xá mặt ngây ngốc.Nghe được tiếng động ở cửa, các cô xoay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ một cái, thuận miệng nói: "Tiểu Thỏ, cậu đã về rồi.""Đúng nha." Tiểu Thỏ cười tủm tỉm gật đầu, kéo va ly hành lý tiến vào ký túc xá."Có mang đồ ăn gì trở về không??" Kể từ sau khi Tiểu Thỏ vào trong phòng, Dương Tuyết Cần đã nghe một cỗ mùi thịt mơ hồ, hương vị này, thực thơm quá, thật dễ ngửi a..."Không phải chứ, Tuyết Cần, mũi này của cậu cũng quá thính đi??" Tiểu Thỏ nhịn không được cười lên, thuận tay mở va ly hành lý của mình, bên trong mang một túi to đồ ăn."Chao ôi, đây là cái gì??" Dương Tuyết Cần vội vàng vọt tới trước mặt Tiểu Thỏ, cầm lấy một cái túi trong va ly, không thể chờ đợi được xé mở ra."Cái đó à, là bánh bao kẹp thịt mẹ tớ tự làm, ăn rất ngon, tớ thích ăn nhất." Tiểu Thỏ vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao kẹp thịt còn nóng hổi, nhét vào trong tay bọn họ mấy cái, cười nói: "Mau nếm thử, bảo đảm sau khi các cậu ăn sẽ còn muốn ăn nữa."Trang Manh Manh các cô vừa nghe, vội vàng cắn xuống một ngụm.Vốn chỉ là ngửi mùi thịt trong không khí cũng đã cảm thấy thèm ăn ch** n**c miếng, giờ phút này cắn xuống một ngụm như thế, chợt cảm thấy mồm miệng sinh hương, thịt bầm nát lại trộn lại kia, phối hợp vỏ ngoài nướng giòn nhảy nhảy, vào trong miệng, quả thực ăn ngon khiến người hận không thể đều nuốt lưỡi vào."Như thế nào, không tệ đi??" Tiểu Thỏ cười hì hì hỏi các cô."Ừ, ăn ngon!!" Mấy người ký túc xá các cii, lại chỉ lo ăn.Qua mấy phút, các cô liền ăn hết toàn bộ bánh bao kẹp thịt cầm trong tay, Chu Đậu Đậu vẫn chưa thỏa mãn chậc chậc lưỡi nói: "Thật sự là ăn ngon nha, Tiểu Thỏ, thực hâm mộ cậu có người mẹ tốt như thế.""Hắc hắc." Tiểu Thỏ cười cười với cô ấy, duỗi tay gãi gãi cái ót của mình.