Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 878: Anh chờ em
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Ừ..." Trình Chi Ngôn cúi đầu đáp một tiếng, anh nằm ở trên giường nhìn phòng ngủ bố trí đến thập phần ấm áp, nhịn không được nhẹ giọng nói với Tiểu Thỏ: "Em bố trí phòng ngủ ấm áp như thế, khiến anh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của em ở khắp nơi, lại ném một mình anh ở bên trong này, Tiểu Thỏ, em thật sự là quá xấu...""Em..." Tiểu Thỏ nghe giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính của anh, giống như là tiếng ban đêm trầm thấp nỉ non, theo loa chậm rãi bay vào trong lỗ tai cô, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể làm cho cô sinh ra một cảm giác áy náy.Nhưng mà cũng may cảm giác áy náy kia chỉ duy trì liên tục hai giây, cô liền dùng sức lắc lắc đầu nói với Trình Chi Ngôn: "Kiên trì một chút, chờ cuối tuần em sang ở cùng anh là được rồi.""Được, anh chờ em." Khóe môi Trình Chi Ngôn câu dẫn ra một tươi cười nhẹ nhàng.Ừ... tiểu bảo bối dễ dàng liền mềm lòng như thế, còn muốn nhảy ra lòng bàn tay của anh...Chỉ là không vội, từ từ sẽ đến, lúc cuối tuần lừa gạt cô đến trước, sau đó lại dần dần làm cho cô ở nơi này luôn là được rồi...Đã quyết định chủ ý, tâm tình Trình Chi Ngôn lập tức khá hơn nhiều: "Vậy anh trước đi ăn cơm, em nghỉ ngơi sớm một chút.""Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, lại hoàn toàn không biết rõ ý nghĩ trong lòng Trình Chi Ngôn vừa rồi.Sau khi cúp điện thoại của Trình Chi Ngôn, lúc Tiểu Thỏ mới gọi dãy số của Cận Mặc.Một hồi lâu, giọng nói Cận Mặc mới truyền tới từ trong điện thoại: "Alo, Bạch Tiểu Thỏ.""Cái kia... Cận Mặc, vừa rồi cậu gọi điện thoại tìm tớ??""Ừ." Sau khi Cận Mặc đáp một tiếng, sau đó thản nhiên nói với Tiểu Thỏ: "Vừa rồi tớ đã hỏi mỗi căn ký túc xá một lần... Không có người nguyện ý báo danh tham gia trận đấu diễn thuyết.""A...??" Trong giọng nói Tiểu Thỏ lập tức tràn đầy thất vọng, "Vừa rồi tớ cũng đi phòng ký túc xá của những nữ sinh khác, tình huống cũng giống cậu, cũng là không có người nguyện ý báo danh."Sau khi trong điện thoại trầm mặc hai giây.
Editor: May
"Ừ..." Trình Chi Ngôn cúi đầu đáp một tiếng, anh nằm ở trên giường nhìn phòng ngủ bố trí đến thập phần ấm áp, nhịn không được nhẹ giọng nói với Tiểu Thỏ: "Em bố trí phòng ngủ ấm áp như thế, khiến anh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của em ở khắp nơi, lại ném một mình anh ở bên trong này, Tiểu Thỏ, em thật sự là quá xấu..."
"Em..." Tiểu Thỏ nghe giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính của anh, giống như là tiếng ban đêm trầm thấp nỉ non, theo loa chậm rãi bay vào trong lỗ tai cô, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể làm cho cô sinh ra một cảm giác áy náy.
Nhưng mà cũng may cảm giác áy náy kia chỉ duy trì liên tục hai giây, cô liền dùng sức lắc lắc đầu nói với Trình Chi Ngôn: "Kiên trì một chút, chờ cuối tuần em sang ở cùng anh là được rồi."
"Được, anh chờ em." Khóe môi Trình Chi Ngôn câu dẫn ra một tươi cười nhẹ nhàng.
Ừ... tiểu bảo bối dễ dàng liền mềm lòng như thế, còn muốn nhảy ra lòng bàn tay của anh...
Chỉ là không vội, từ từ sẽ đến, lúc cuối tuần lừa gạt cô đến trước, sau đó lại dần dần làm cho cô ở nơi này luôn là được rồi...
Đã quyết định chủ ý, tâm tình Trình Chi Ngôn lập tức khá hơn nhiều: "Vậy anh trước đi ăn cơm, em nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, lại hoàn toàn không biết rõ ý nghĩ trong lòng Trình Chi Ngôn vừa rồi.
Sau khi cúp điện thoại của Trình Chi Ngôn, lúc Tiểu Thỏ mới gọi dãy số của Cận Mặc.
Một hồi lâu, giọng nói Cận Mặc mới truyền tới từ trong điện thoại: "Alo, Bạch Tiểu Thỏ."
"Cái kia... Cận Mặc, vừa rồi cậu gọi điện thoại tìm tớ??"
"Ừ." Sau khi Cận Mặc đáp một tiếng, sau đó thản nhiên nói với Tiểu Thỏ: "Vừa rồi tớ đã hỏi mỗi căn ký túc xá một lần... Không có người nguyện ý báo danh tham gia trận đấu diễn thuyết."
"A...??" Trong giọng nói Tiểu Thỏ lập tức tràn đầy thất vọng, "Vừa rồi tớ cũng đi phòng ký túc xá của những nữ sinh khác, tình huống cũng giống cậu, cũng là không có người nguyện ý báo danh."
Sau khi trong điện thoại trầm mặc hai giây.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Ừ..." Trình Chi Ngôn cúi đầu đáp một tiếng, anh nằm ở trên giường nhìn phòng ngủ bố trí đến thập phần ấm áp, nhịn không được nhẹ giọng nói với Tiểu Thỏ: "Em bố trí phòng ngủ ấm áp như thế, khiến anh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của em ở khắp nơi, lại ném một mình anh ở bên trong này, Tiểu Thỏ, em thật sự là quá xấu...""Em..." Tiểu Thỏ nghe giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính của anh, giống như là tiếng ban đêm trầm thấp nỉ non, theo loa chậm rãi bay vào trong lỗ tai cô, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể làm cho cô sinh ra một cảm giác áy náy.Nhưng mà cũng may cảm giác áy náy kia chỉ duy trì liên tục hai giây, cô liền dùng sức lắc lắc đầu nói với Trình Chi Ngôn: "Kiên trì một chút, chờ cuối tuần em sang ở cùng anh là được rồi.""Được, anh chờ em." Khóe môi Trình Chi Ngôn câu dẫn ra một tươi cười nhẹ nhàng.Ừ... tiểu bảo bối dễ dàng liền mềm lòng như thế, còn muốn nhảy ra lòng bàn tay của anh...Chỉ là không vội, từ từ sẽ đến, lúc cuối tuần lừa gạt cô đến trước, sau đó lại dần dần làm cho cô ở nơi này luôn là được rồi...Đã quyết định chủ ý, tâm tình Trình Chi Ngôn lập tức khá hơn nhiều: "Vậy anh trước đi ăn cơm, em nghỉ ngơi sớm một chút.""Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, lại hoàn toàn không biết rõ ý nghĩ trong lòng Trình Chi Ngôn vừa rồi.Sau khi cúp điện thoại của Trình Chi Ngôn, lúc Tiểu Thỏ mới gọi dãy số của Cận Mặc.Một hồi lâu, giọng nói Cận Mặc mới truyền tới từ trong điện thoại: "Alo, Bạch Tiểu Thỏ.""Cái kia... Cận Mặc, vừa rồi cậu gọi điện thoại tìm tớ??""Ừ." Sau khi Cận Mặc đáp một tiếng, sau đó thản nhiên nói với Tiểu Thỏ: "Vừa rồi tớ đã hỏi mỗi căn ký túc xá một lần... Không có người nguyện ý báo danh tham gia trận đấu diễn thuyết.""A...??" Trong giọng nói Tiểu Thỏ lập tức tràn đầy thất vọng, "Vừa rồi tớ cũng đi phòng ký túc xá của những nữ sinh khác, tình huống cũng giống cậu, cũng là không có người nguyện ý báo danh."Sau khi trong điện thoại trầm mặc hai giây.