Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 902: Ánh mắt đáng sợ
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Ừm... thật ra vẫn rất tốt, hắc hắc, thẹn thùng, thật ra tớ vẫn là rất có thể ăn." Cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Tiểu Thỏ, trong nháy mắt đỏ hồng, sau đó có chút thẹn thùng nói với Cận Mặc."À..." Cận Mặc cúi đầu đáp một tiếng, không có nói cái gì nữa, chỉ là một đôi mắt thâm thúy tựa hồ mang theo tìm tòi nghiên cứu, càng không ngừng nhìn sang Tiểu Thỏ.Tiểu Thỏ bị anh nhìn đến có chút thẹn thùng, lúc qua loa ăn xong dĩa thức ăn trước mặt này, chính là vẫn khắc chế chính mình không có đi lấy dĩa thứ tư.Chao ôi... Ăn nhiều sẽ béo lên...Ăn nhiều sẽ béo lên...Tiểu Thỏ chỉ có thể dùng loại lý do này đến hù dọa chính mình."Nếu cậu còn muốn ăn, cứ tiếp tục đi lấy là được..." Cận Mặc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, vừa động tác ưu nhã cắt miếng thịt bò trong dĩa trước mặt mình, vừa thuận miệng nói: "Đừng vẻ mặt rối rắm nhìn cái dĩa của minh như vậy.""Tớ... Tớ chỉ là đang suy nghĩ vấn đề ngày mai khi đi học cần phải trả lời..." Mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, giọng nói yếu ớt nói với Cận Mặc."A... Suy nghĩ liền suy nghĩ thôi, cậu cắn khăn ướt trước mặt mình làm gì?" Cận Mặc khẽ nhướn mày, giọng nói bình thản hỏi cô."..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, vội vàng phun khăn ướt cắn ở trong miệng ra, ngượng ngùng nói: "Thói quen... Thói quen mà thôi.""..." Cận Mặc trầm mặc một chút, sau đó đưa toàn bộ miếng thịt bò đã cắt tốt trong dĩa trước mặt mình tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Cho cậu đấy.""A? Cậu không ăn sao?" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn miếng thịt bò cắt đến thật chỉnh tề trong dĩa, nhịn không được hỏi anh."Không ăn." Cận Mặc lắc lắc đầu, giọng nói thản nhiên nói: "Ánh mắt vừa rồi cậu nhìn miếng thịt bò trong dĩa của tớ... Có chút đáng sợ...""..." Tiểu Thỏ sững sờ, đầu đầy hắc tuyến cầm lấy dao nĩa, cúi đầu căm giận bắt đầu ăn thịt bò bít tết.Ăn xong bữa tối, Hoàng Gia Hi lại đề nghị mọi người cùng nhau đi hát karaoke, Dương Tuyết Cần do dự một chút, cúi đầu nhìn thời gian một chút, đã là hơn bảy giờ, nếu đi hát hai tiếng, cũng sẽ đuổi kịp trở về trước khi đóng cổng.
Editor: May
"Ừm... thật ra vẫn rất tốt, hắc hắc, thẹn thùng, thật ra tớ vẫn là rất có thể ăn." Cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Tiểu Thỏ, trong nháy mắt đỏ hồng, sau đó có chút thẹn thùng nói với Cận Mặc.
"À..." Cận Mặc cúi đầu đáp một tiếng, không có nói cái gì nữa, chỉ là một đôi mắt thâm thúy tựa hồ mang theo tìm tòi nghiên cứu, càng không ngừng nhìn sang Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ bị anh nhìn đến có chút thẹn thùng, lúc qua loa ăn xong dĩa thức ăn trước mặt này, chính là vẫn khắc chế chính mình không có đi lấy dĩa thứ tư.
Chao ôi... Ăn nhiều sẽ béo lên...
Ăn nhiều sẽ béo lên...
Tiểu Thỏ chỉ có thể dùng loại lý do này đến hù dọa chính mình.
"Nếu cậu còn muốn ăn, cứ tiếp tục đi lấy là được..." Cận Mặc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, vừa động tác ưu nhã cắt miếng thịt bò trong dĩa trước mặt mình, vừa thuận miệng nói: "Đừng vẻ mặt rối rắm nhìn cái dĩa của minh như vậy."
"Tớ... Tớ chỉ là đang suy nghĩ vấn đề ngày mai khi đi học cần phải trả lời..." Mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, giọng nói yếu ớt nói với Cận Mặc.
"A... Suy nghĩ liền suy nghĩ thôi, cậu cắn khăn ướt trước mặt mình làm gì?" Cận Mặc khẽ nhướn mày, giọng nói bình thản hỏi cô.
"..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, vội vàng phun khăn ướt cắn ở trong miệng ra, ngượng ngùng nói: "Thói quen... Thói quen mà thôi."
"..." Cận Mặc trầm mặc một chút, sau đó đưa toàn bộ miếng thịt bò đã cắt tốt trong dĩa trước mặt mình tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Cho cậu đấy."
"A? Cậu không ăn sao?" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn miếng thịt bò cắt đến thật chỉnh tề trong dĩa, nhịn không được hỏi anh.
"Không ăn." Cận Mặc lắc lắc đầu, giọng nói thản nhiên nói: "Ánh mắt vừa rồi cậu nhìn miếng thịt bò trong dĩa của tớ... Có chút đáng sợ..."
"..." Tiểu Thỏ sững sờ, đầu đầy hắc tuyến cầm lấy dao nĩa, cúi đầu căm giận bắt đầu ăn thịt bò bít tết.
Ăn xong bữa tối, Hoàng Gia Hi lại đề nghị mọi người cùng nhau đi hát karaoke, Dương Tuyết Cần do dự một chút, cúi đầu nhìn thời gian một chút, đã là hơn bảy giờ, nếu đi hát hai tiếng, cũng sẽ đuổi kịp trở về trước khi đóng cổng.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Ừm... thật ra vẫn rất tốt, hắc hắc, thẹn thùng, thật ra tớ vẫn là rất có thể ăn." Cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Tiểu Thỏ, trong nháy mắt đỏ hồng, sau đó có chút thẹn thùng nói với Cận Mặc."À..." Cận Mặc cúi đầu đáp một tiếng, không có nói cái gì nữa, chỉ là một đôi mắt thâm thúy tựa hồ mang theo tìm tòi nghiên cứu, càng không ngừng nhìn sang Tiểu Thỏ.Tiểu Thỏ bị anh nhìn đến có chút thẹn thùng, lúc qua loa ăn xong dĩa thức ăn trước mặt này, chính là vẫn khắc chế chính mình không có đi lấy dĩa thứ tư.Chao ôi... Ăn nhiều sẽ béo lên...Ăn nhiều sẽ béo lên...Tiểu Thỏ chỉ có thể dùng loại lý do này đến hù dọa chính mình."Nếu cậu còn muốn ăn, cứ tiếp tục đi lấy là được..." Cận Mặc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, vừa động tác ưu nhã cắt miếng thịt bò trong dĩa trước mặt mình, vừa thuận miệng nói: "Đừng vẻ mặt rối rắm nhìn cái dĩa của minh như vậy.""Tớ... Tớ chỉ là đang suy nghĩ vấn đề ngày mai khi đi học cần phải trả lời..." Mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, giọng nói yếu ớt nói với Cận Mặc."A... Suy nghĩ liền suy nghĩ thôi, cậu cắn khăn ướt trước mặt mình làm gì?" Cận Mặc khẽ nhướn mày, giọng nói bình thản hỏi cô."..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, vội vàng phun khăn ướt cắn ở trong miệng ra, ngượng ngùng nói: "Thói quen... Thói quen mà thôi.""..." Cận Mặc trầm mặc một chút, sau đó đưa toàn bộ miếng thịt bò đã cắt tốt trong dĩa trước mặt mình tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Cho cậu đấy.""A? Cậu không ăn sao?" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn miếng thịt bò cắt đến thật chỉnh tề trong dĩa, nhịn không được hỏi anh."Không ăn." Cận Mặc lắc lắc đầu, giọng nói thản nhiên nói: "Ánh mắt vừa rồi cậu nhìn miếng thịt bò trong dĩa của tớ... Có chút đáng sợ...""..." Tiểu Thỏ sững sờ, đầu đầy hắc tuyến cầm lấy dao nĩa, cúi đầu căm giận bắt đầu ăn thịt bò bít tết.Ăn xong bữa tối, Hoàng Gia Hi lại đề nghị mọi người cùng nhau đi hát karaoke, Dương Tuyết Cần do dự một chút, cúi đầu nhìn thời gian một chút, đã là hơn bảy giờ, nếu đi hát hai tiếng, cũng sẽ đuổi kịp trở về trước khi đóng cổng.