Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 906: Không quay lại
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrên gương mặt soái khí trắng nõn của anh, vẫn không có kỳ biểu tình gì, ánh mắt anh lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn màn ảnh, trong ánh mắt và vẻ mặt đều không có một chút ôn nhu, lại nhấc không lên nổi chút nhu tình vạn chủng nào.Ừ... bài hát này thực hình thành tương phản rất lớn với bản thân Cận Mặc a...Tiểu Thỏ vừa nghĩ như thế, vừa quay đầu nhìn về phía những người khác.Quả nhiên, tất cả những người khác đều là vẻ mặt khiếp sợ.Sau khi Cận Mặc hát xong bài này, liền đặt micro lại trên bàn trà, vẻ mặt lạnh nhạt trở về trên ghế sofa ngồi xuống.Trong phòng mọi người đang khiếp sợ, chỉ chốc lát sau, không tự chủ được toàn bộ vỗ tay.Quá dễ nghe!!Thực!!Nhưng mà khiến bọn họ vỗ tay phát ra từ nội tâm, thay vì nói anh hát rất tốt, không bằng nói là bản thân chuyện anh ca hát này, đã mang đến rung động cho mọi người.Vì vậy, ở sau khi Cận Mặc hát xong bài hát này, hai bài hát liên tiếp phía dưới, lại đều không có người nào dám tiếp tục hát.Dù sao vừa rồi bọn họ hát đến gào khóc thảm thiết, mọi người cũng đều nhìn thấy, sau khi Cận Mặc đứng đắn hát một ca khúc như thế, bọn họ lại đều thẹn thùng tiếp tục ác trị hát tiếp.Dù sao Hoàng Gia Hi và Dương Tuyết Cần vùi trong góc, hai người đầu dựa vào đầu đang nói chuyện phiếm, sau khi Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu liếc nhìn nhau, nhịn không được cầm lấy micro, hô với Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, đến, chỉ còn một mình cậu là chưa có ca hát, mau đến hát cho bọn tớ một bài.""Nhưng mà tớ... Hát không được tốt lắm..." Tiểu Thỏ ngồi ở trong góc, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn hai cô."Ai nha, không có việc gì. Tất cả mọi người đều là bạn học, sẽ không cười cậu!!" Trang Manh Manh vội vàng vẫy tay với Tiểu Thỏ, vừa vẫy vẫy vừa ảo não nói: "Ai nha, vừa rồi lớp trưởng hát đến dễ nghe như vậy, sao tớ lại không quay lại chứ, nếu quay lại, trở về cho người ký túc xá cách vách xem, xem một lần thu phí mười đồng, quả thực quá ổn thỏa á!!"
Editor: May
Trên gương mặt soái khí trắng nõn của anh, vẫn không có kỳ biểu tình gì, ánh mắt anh lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn màn ảnh, trong ánh mắt và vẻ mặt đều không có một chút ôn nhu, lại nhấc không lên nổi chút nhu tình vạn chủng nào.
Ừ... bài hát này thực hình thành tương phản rất lớn với bản thân Cận Mặc a...
Tiểu Thỏ vừa nghĩ như thế, vừa quay đầu nhìn về phía những người khác.
Quả nhiên, tất cả những người khác đều là vẻ mặt khiếp sợ.
Sau khi Cận Mặc hát xong bài này, liền đặt micro lại trên bàn trà, vẻ mặt lạnh nhạt trở về trên ghế sofa ngồi xuống.
Trong phòng mọi người đang khiếp sợ, chỉ chốc lát sau, không tự chủ được toàn bộ vỗ tay.
Quá dễ nghe!!
Thực!!
Nhưng mà khiến bọn họ vỗ tay phát ra từ nội tâm, thay vì nói anh hát rất tốt, không bằng nói là bản thân chuyện anh ca hát này, đã mang đến rung động cho mọi người.
Vì vậy, ở sau khi Cận Mặc hát xong bài hát này, hai bài hát liên tiếp phía dưới, lại đều không có người nào dám tiếp tục hát.
Dù sao vừa rồi bọn họ hát đến gào khóc thảm thiết, mọi người cũng đều nhìn thấy, sau khi Cận Mặc đứng đắn hát một ca khúc như thế, bọn họ lại đều thẹn thùng tiếp tục ác trị hát tiếp.
Dù sao Hoàng Gia Hi và Dương Tuyết Cần vùi trong góc, hai người đầu dựa vào đầu đang nói chuyện phiếm, sau khi Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu liếc nhìn nhau, nhịn không được cầm lấy micro, hô với Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, đến, chỉ còn một mình cậu là chưa có ca hát, mau đến hát cho bọn tớ một bài."
"Nhưng mà tớ... Hát không được tốt lắm..." Tiểu Thỏ ngồi ở trong góc, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn hai cô.
"Ai nha, không có việc gì. Tất cả mọi người đều là bạn học, sẽ không cười cậu!!" Trang Manh Manh vội vàng vẫy tay với Tiểu Thỏ, vừa vẫy vẫy vừa ảo não nói: "Ai nha, vừa rồi lớp trưởng hát đến dễ nghe như vậy, sao tớ lại không quay lại chứ, nếu quay lại, trở về cho người ký túc xá cách vách xem, xem một lần thu phí mười đồng, quả thực quá ổn thỏa á!!"
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrên gương mặt soái khí trắng nõn của anh, vẫn không có kỳ biểu tình gì, ánh mắt anh lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn màn ảnh, trong ánh mắt và vẻ mặt đều không có một chút ôn nhu, lại nhấc không lên nổi chút nhu tình vạn chủng nào.Ừ... bài hát này thực hình thành tương phản rất lớn với bản thân Cận Mặc a...Tiểu Thỏ vừa nghĩ như thế, vừa quay đầu nhìn về phía những người khác.Quả nhiên, tất cả những người khác đều là vẻ mặt khiếp sợ.Sau khi Cận Mặc hát xong bài này, liền đặt micro lại trên bàn trà, vẻ mặt lạnh nhạt trở về trên ghế sofa ngồi xuống.Trong phòng mọi người đang khiếp sợ, chỉ chốc lát sau, không tự chủ được toàn bộ vỗ tay.Quá dễ nghe!!Thực!!Nhưng mà khiến bọn họ vỗ tay phát ra từ nội tâm, thay vì nói anh hát rất tốt, không bằng nói là bản thân chuyện anh ca hát này, đã mang đến rung động cho mọi người.Vì vậy, ở sau khi Cận Mặc hát xong bài hát này, hai bài hát liên tiếp phía dưới, lại đều không có người nào dám tiếp tục hát.Dù sao vừa rồi bọn họ hát đến gào khóc thảm thiết, mọi người cũng đều nhìn thấy, sau khi Cận Mặc đứng đắn hát một ca khúc như thế, bọn họ lại đều thẹn thùng tiếp tục ác trị hát tiếp.Dù sao Hoàng Gia Hi và Dương Tuyết Cần vùi trong góc, hai người đầu dựa vào đầu đang nói chuyện phiếm, sau khi Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu liếc nhìn nhau, nhịn không được cầm lấy micro, hô với Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, đến, chỉ còn một mình cậu là chưa có ca hát, mau đến hát cho bọn tớ một bài.""Nhưng mà tớ... Hát không được tốt lắm..." Tiểu Thỏ ngồi ở trong góc, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn hai cô."Ai nha, không có việc gì. Tất cả mọi người đều là bạn học, sẽ không cười cậu!!" Trang Manh Manh vội vàng vẫy tay với Tiểu Thỏ, vừa vẫy vẫy vừa ảo não nói: "Ai nha, vừa rồi lớp trưởng hát đến dễ nghe như vậy, sao tớ lại không quay lại chứ, nếu quay lại, trở về cho người ký túc xá cách vách xem, xem một lần thu phí mười đồng, quả thực quá ổn thỏa á!!"