Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 922: Tặng hoa

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrình Chi Ngôn khẽ nhướn mày vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ đạo: "Em đéng ở bên cạnh khoảng cách gần với anh như thế, lại có thể không nghe được vừa rồi anh nói gì??""Không phải vậy, em cũng nghe được, vậy Manh Manh nói gì với anh??" Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn hỏi anh."Không nói gì, cô ấy chỉ nói buổi sáng ngày mai bọn em không có lớp, bảo em buổi tối không cần phải gấp gáp về ký túc xá, ở bên ngoài một đêm cũng có thể." Trình Chi Ngôn vừa cười, vừa duỗi tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ, liền đi tới bên cạnh xe ấn chìa khóa xe trong tay xuống.Chỉ nghe "cách" một tiếng, cóp sau xe hơi của anh liền mở ra.Bên trong cóp sau, tràn đầy một đóa hoa hồng lớn đang kiều diễm ướt át nở rộ."Đây là...?!" Tiểu Thỏ bỗng chốc liền ngơ ngẩn.Cô vô thức quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, trong đôi mắt ướt át tràn ngập khiếp sợ và nghi hoặc."Không phải em nói muốn anh tặng hoa hồng cho em sao??" Trên mặt Trình Chi Ngôn thoáng qua thần sắc không quá tự nhiên, anh có chút lúng túng nhẹ ho hai tiếng, sau đó chỉ hoa hồng tràn đầy cóp sau kia nói với Tiểu Thỏ: "Thích không??"Tiểu Thỏ quay đầu đi, ánh mắt rơi ở trên những đóa hoa hồng đỏ tươi kia.Một trận gió đêm thổi qua, từng mảnh bông tuyết óng ánh trong suốt bay xuống ở trên cánh hoa, sau đó lại bởi vì hệ thống sưởi trong xe mà hòa tan trong nháy mắt, biến thành từng giọt bọt nước trong suốt, tựa như kim cương trang sức sáng chói chói mắt."Thích..." Không biết rõ vì sao, Tiểu Thỏ liền cảm giác mắt mình có chút chua xót mơ hồ."So với cành trên tay em thì sao??" Trình Chi Ngôn nhíu mày, ánh mắt rơi ở trên đóa hồng trong tay cô, giọng nói tranh luận liền mang theo một tia ghen tuông.Tiểu Thỏ bỗng chốc nhịn không được, liền bật cười, cô nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn, chôn đầu ở ngực anh, trong giọng nói mang vui vẻ thanh thúy nói: "Anh tặng hoa xinh đẹp nhất, em thích hoa anh tặng nhất.""Ừ." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng ôm cô, hài lòng đáp một tiếng.

Editor: May

Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ đạo: "Em đéng ở bên cạnh khoảng cách gần với anh như thế, lại có thể không nghe được vừa rồi anh nói gì??"

"Không phải vậy, em cũng nghe được, vậy Manh Manh nói gì với anh??" Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn hỏi anh.

"Không nói gì, cô ấy chỉ nói buổi sáng ngày mai bọn em không có lớp, bảo em buổi tối không cần phải gấp gáp về ký túc xá, ở bên ngoài một đêm cũng có thể." Trình Chi Ngôn vừa cười, vừa duỗi tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ, liền đi tới bên cạnh xe ấn chìa khóa xe trong tay xuống.

Chỉ nghe "cách" một tiếng, cóp sau xe hơi của anh liền mở ra.

Bên trong cóp sau, tràn đầy một đóa hoa hồng lớn đang kiều diễm ướt át nở rộ.

"Đây là...?!" Tiểu Thỏ bỗng chốc liền ngơ ngẩn.

Cô vô thức quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, trong đôi mắt ướt át tràn ngập khiếp sợ và nghi hoặc.

"Không phải em nói muốn anh tặng hoa hồng cho em sao??" Trên mặt Trình Chi Ngôn thoáng qua thần sắc không quá tự nhiên, anh có chút lúng túng nhẹ ho hai tiếng, sau đó chỉ hoa hồng tràn đầy cóp sau kia nói với Tiểu Thỏ: "Thích không??"

Tiểu Thỏ quay đầu đi, ánh mắt rơi ở trên những đóa hoa hồng đỏ tươi kia.

Một trận gió đêm thổi qua, từng mảnh bông tuyết óng ánh trong suốt bay xuống ở trên cánh hoa, sau đó lại bởi vì hệ thống sưởi trong xe mà hòa tan trong nháy mắt, biến thành từng giọt bọt nước trong suốt, tựa như kim cương trang sức sáng chói chói mắt.

"Thích..." Không biết rõ vì sao, Tiểu Thỏ liền cảm giác mắt mình có chút chua xót mơ hồ.

"So với cành trên tay em thì sao??" Trình Chi Ngôn nhíu mày, ánh mắt rơi ở trên đóa hồng trong tay cô, giọng nói tranh luận liền mang theo một tia ghen tuông.

Tiểu Thỏ bỗng chốc nhịn không được, liền bật cười, cô nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn, chôn đầu ở ngực anh, trong giọng nói mang vui vẻ thanh thúy nói: "Anh tặng hoa xinh đẹp nhất, em thích hoa anh tặng nhất."

"Ừ." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng ôm cô, hài lòng đáp một tiếng.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrình Chi Ngôn khẽ nhướn mày vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ đạo: "Em đéng ở bên cạnh khoảng cách gần với anh như thế, lại có thể không nghe được vừa rồi anh nói gì??""Không phải vậy, em cũng nghe được, vậy Manh Manh nói gì với anh??" Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn hỏi anh."Không nói gì, cô ấy chỉ nói buổi sáng ngày mai bọn em không có lớp, bảo em buổi tối không cần phải gấp gáp về ký túc xá, ở bên ngoài một đêm cũng có thể." Trình Chi Ngôn vừa cười, vừa duỗi tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ, liền đi tới bên cạnh xe ấn chìa khóa xe trong tay xuống.Chỉ nghe "cách" một tiếng, cóp sau xe hơi của anh liền mở ra.Bên trong cóp sau, tràn đầy một đóa hoa hồng lớn đang kiều diễm ướt át nở rộ."Đây là...?!" Tiểu Thỏ bỗng chốc liền ngơ ngẩn.Cô vô thức quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, trong đôi mắt ướt át tràn ngập khiếp sợ và nghi hoặc."Không phải em nói muốn anh tặng hoa hồng cho em sao??" Trên mặt Trình Chi Ngôn thoáng qua thần sắc không quá tự nhiên, anh có chút lúng túng nhẹ ho hai tiếng, sau đó chỉ hoa hồng tràn đầy cóp sau kia nói với Tiểu Thỏ: "Thích không??"Tiểu Thỏ quay đầu đi, ánh mắt rơi ở trên những đóa hoa hồng đỏ tươi kia.Một trận gió đêm thổi qua, từng mảnh bông tuyết óng ánh trong suốt bay xuống ở trên cánh hoa, sau đó lại bởi vì hệ thống sưởi trong xe mà hòa tan trong nháy mắt, biến thành từng giọt bọt nước trong suốt, tựa như kim cương trang sức sáng chói chói mắt."Thích..." Không biết rõ vì sao, Tiểu Thỏ liền cảm giác mắt mình có chút chua xót mơ hồ."So với cành trên tay em thì sao??" Trình Chi Ngôn nhíu mày, ánh mắt rơi ở trên đóa hồng trong tay cô, giọng nói tranh luận liền mang theo một tia ghen tuông.Tiểu Thỏ bỗng chốc nhịn không được, liền bật cười, cô nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn, chôn đầu ở ngực anh, trong giọng nói mang vui vẻ thanh thúy nói: "Anh tặng hoa xinh đẹp nhất, em thích hoa anh tặng nhất.""Ừ." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng ôm cô, hài lòng đáp một tiếng.

Chương 922: Tặng hoa