Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 934: Không có nắm chắc tốt cơ hội

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayVì vậy...Khi Trình Chi Ngôn chuẩn bị tốt bữa sáng, lần nữa về đến trong phòng ngủ, liền phát hiện người nào đó vẫn dựa vào trong chăn ấm áp, trừng một đôi mắt vô tội nhìn anh."Sao vẫn chưa chịu dậy??" Trình Chi Ngôn đi đến bên người cô, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, thuận miệng hỏi."Chân đau... Không dậy nổi..." Giọng nói Tiểu Thỏ yếu ớt nói với anh."Cho nên??""Cho nên... Anh bưng bữa sáng đến phòng ngủ, đút em ăn có được không??" Tiểu Thỏ nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.Trình Chi Ngôn cười cười với cô, một bàn tay lớn ấm áp chậm rãi chui vào trong chăn, xoa lên bắp đùi trắng mịn, giọng nói chân thành nói: "Thật ra anh không để ý giúp em mặc từng món quần áo vào, anh nghĩ em cũng nhất định sẽ hết sức hưởng thụ cái quá trình này, phải không??"Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu ngón tay của anh đang chậm rãi dò xét về phía bắp đùi cô, vì vậy toàn thân run lên, vội vàng duỗi tay đè chặt bàn tay anh, vẻ mặt cười xấu hổ nói: "Không, em để ý, em phi thường để ý, cái đó, chân em giống như đột nhiên liền không đau xót nữa, cái đó, hiện tại em liền dậy! Cho em năm phút là được.""Được." Trình Chi Ngôn cười cười, chậm rãi rút tay mình về, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô.Tiểu Thỏ thấy anh hoàn toàn không có ý tứ muốn tránh đi, liền nhịn không được đỏ mặt nói: "Anh không thể đi ra ngoài một chút sao??""Vừa rồi anh đã ra ngoài, là em tự mình không có nắm chắc tốt cơ hội." Nụ cười trên mặt Trình Chi Ngôn lập tức càng thêm sáng lạn, "Lại nói, toàn thân em đều bị anh nhìn qua, chỉ là mặc quần áo, có cái gì mà thẹn thùng.""..." Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh, chỉ cảm giác mình chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy.Hai người bọn họ cứ yên lặng đối mặt rất lâu như vậy, Trình Chi Ngôn nhíu mày, trong giọng nói mang theo một tia ý tứ ranh mãnh hỏi cô: "Như thế nào, đến bây giờ còn không muốn mặc quần áo, là đang chờ anh mặc giúp em sao??""Xem như anh lợi hại!!" Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc anh một cái, duỗi tay mò quần áo lên, sau đó cả người đều chui vào trong chăn, bao lấy chính mình sít sao, cứ như vậy vùi trong chăn, bắt đầu mặc quần áo vào.

Editor: May

Vì vậy...

Khi Trình Chi Ngôn chuẩn bị tốt bữa sáng, lần nữa về đến trong phòng ngủ, liền phát hiện người nào đó vẫn dựa vào trong chăn ấm áp, trừng một đôi mắt vô tội nhìn anh.

"Sao vẫn chưa chịu dậy??" Trình Chi Ngôn đi đến bên người cô, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, thuận miệng hỏi.

"Chân đau... Không dậy nổi..." Giọng nói Tiểu Thỏ yếu ớt nói với anh.

"Cho nên??"

"Cho nên... Anh bưng bữa sáng đến phòng ngủ, đút em ăn có được không??" Tiểu Thỏ nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Trình Chi Ngôn cười cười với cô, một bàn tay lớn ấm áp chậm rãi chui vào trong chăn, xoa lên bắp đùi trắng mịn, giọng nói chân thành nói: "Thật ra anh không để ý giúp em mặc từng món quần áo vào, anh nghĩ em cũng nhất định sẽ hết sức hưởng thụ cái quá trình này, phải không??"

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu ngón tay của anh đang chậm rãi dò xét về phía bắp đùi cô, vì vậy toàn thân run lên, vội vàng duỗi tay đè chặt bàn tay anh, vẻ mặt cười xấu hổ nói: "Không, em để ý, em phi thường để ý, cái đó, chân em giống như đột nhiên liền không đau xót nữa, cái đó, hiện tại em liền dậy! Cho em năm phút là được."

"Được." Trình Chi Ngôn cười cười, chậm rãi rút tay mình về, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô.

Tiểu Thỏ thấy anh hoàn toàn không có ý tứ muốn tránh đi, liền nhịn không được đỏ mặt nói: "Anh không thể đi ra ngoài một chút sao??"

"Vừa rồi anh đã ra ngoài, là em tự mình không có nắm chắc tốt cơ hội." Nụ cười trên mặt Trình Chi Ngôn lập tức càng thêm sáng lạn, "Lại nói, toàn thân em đều bị anh nhìn qua, chỉ là mặc quần áo, có cái gì mà thẹn thùng."

"..." Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh, chỉ cảm giác mình chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy.

Hai người bọn họ cứ yên lặng đối mặt rất lâu như vậy, Trình Chi Ngôn nhíu mày, trong giọng nói mang theo một tia ý tứ ranh mãnh hỏi cô: "Như thế nào, đến bây giờ còn không muốn mặc quần áo, là đang chờ anh mặc giúp em sao??"

"Xem như anh lợi hại!!" Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc anh một cái, duỗi tay mò quần áo lên, sau đó cả người đều chui vào trong chăn, bao lấy chính mình sít sao, cứ như vậy vùi trong chăn, bắt đầu mặc quần áo vào.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayVì vậy...Khi Trình Chi Ngôn chuẩn bị tốt bữa sáng, lần nữa về đến trong phòng ngủ, liền phát hiện người nào đó vẫn dựa vào trong chăn ấm áp, trừng một đôi mắt vô tội nhìn anh."Sao vẫn chưa chịu dậy??" Trình Chi Ngôn đi đến bên người cô, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, thuận miệng hỏi."Chân đau... Không dậy nổi..." Giọng nói Tiểu Thỏ yếu ớt nói với anh."Cho nên??""Cho nên... Anh bưng bữa sáng đến phòng ngủ, đút em ăn có được không??" Tiểu Thỏ nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.Trình Chi Ngôn cười cười với cô, một bàn tay lớn ấm áp chậm rãi chui vào trong chăn, xoa lên bắp đùi trắng mịn, giọng nói chân thành nói: "Thật ra anh không để ý giúp em mặc từng món quần áo vào, anh nghĩ em cũng nhất định sẽ hết sức hưởng thụ cái quá trình này, phải không??"Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu ngón tay của anh đang chậm rãi dò xét về phía bắp đùi cô, vì vậy toàn thân run lên, vội vàng duỗi tay đè chặt bàn tay anh, vẻ mặt cười xấu hổ nói: "Không, em để ý, em phi thường để ý, cái đó, chân em giống như đột nhiên liền không đau xót nữa, cái đó, hiện tại em liền dậy! Cho em năm phút là được.""Được." Trình Chi Ngôn cười cười, chậm rãi rút tay mình về, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô.Tiểu Thỏ thấy anh hoàn toàn không có ý tứ muốn tránh đi, liền nhịn không được đỏ mặt nói: "Anh không thể đi ra ngoài một chút sao??""Vừa rồi anh đã ra ngoài, là em tự mình không có nắm chắc tốt cơ hội." Nụ cười trên mặt Trình Chi Ngôn lập tức càng thêm sáng lạn, "Lại nói, toàn thân em đều bị anh nhìn qua, chỉ là mặc quần áo, có cái gì mà thẹn thùng.""..." Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh, chỉ cảm giác mình chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy.Hai người bọn họ cứ yên lặng đối mặt rất lâu như vậy, Trình Chi Ngôn nhíu mày, trong giọng nói mang theo một tia ý tứ ranh mãnh hỏi cô: "Như thế nào, đến bây giờ còn không muốn mặc quần áo, là đang chờ anh mặc giúp em sao??""Xem như anh lợi hại!!" Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc anh một cái, duỗi tay mò quần áo lên, sau đó cả người đều chui vào trong chăn, bao lấy chính mình sít sao, cứ như vậy vùi trong chăn, bắt đầu mặc quần áo vào.

Chương 934: Không có nắm chắc tốt cơ hội