Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 960: Một tầng cách trở

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrình Thi Đồng chỉ cảm giác đầu mình ngã ở trên gối, một trận choáng váng cộng thêm mắt nổ đom đóm, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.Gương mặt Cố Trừng Tịch trước mắt và Cố Ninh Thư lại xếp chồng một chỗ, nháy mắt cô nhìn thẳng anh.Sau đó, cánh tay vừa kéo, liền ôm lấy cổ anh, chủ động đưa cánh môi đỏ thắm của cô lên."Trình Thi Đồng... em... ưm..." Lúc Cố Trừng Tịch còn muốn nói tiếp gì đó, Trình Thi Đồng đã duỗi đầu lưỡi trắng mịn của mình ra, không nói lời gì thăm dò vào trong miệng anh.Đầu lưỡi nhuyễn nộn, trắng mịn của cô, giống như là một khối thạch hoa quả nho nhỏ, ở trong lúc lơ đãng trơn nhập vào trong miệng anh, sau đó hơi thở ngọt ngào kia trong nháy mắt khuếch tán ra.Đôi mắt Cố Trừng Tịch trong nháy mắt tối xuống, một tia lý trí cuối cùng trong đầu cũng sụp đổ trong nháy mắt.Anh ôm Trình Thi Đồng, chỉ trong một lát, cũng đã chuyển thủ thành công, xâm nhập lãnh địa của cô.Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, lúc Trình Thi Đồng ôm Cố Trừng Tịch, mơ mơ màng màng nghĩ tới, ừ... Hôm nay Cố Ninh Thư giống như đặc biệt đặc biệt nhiệt tình nha... Ừ... Dưới mắt Tiểu Cố nhà cô có thêm một viên nốt ruồi từ khi nào...Quần áo rơi lả tả trên sàn nhà cũng càng ngày càng nhiều, đã hoàn toàn bị d*c v*ng trong thân thể chi phối lý trí hai người, dùng sức ôm đối phương, kịch liệt thở hổn hển.Hai tay Cố Trừng Tịch chống ở hai bên thân thể Trình Thi Đồng, trong nháy mắt thân thể nâng lên lại trầm xuống đó, Trình Thi Đồng nhịn đau không được hô một tiếng, nước mắt trong suốt trong nháy mắt tràn mi.Trong nháy mắt đó, giống như là xe cáp treo đang quanh quẩn trên không trung lật chuyển không ngừng chạy nước rút bị ấn tạm dừng.Cố Trừng Tịch rõ ràng, cảm giác được một tầng cách trở."Đồng Đồng... em..." Trong con ngươi đã ngàn ngập t*nh d*c của anh, trong nháy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, trong nháy mắt đó khiếp sợ, khiến anh lại có thể quên tiếp tục.

Editor: May

Trình Thi Đồng chỉ cảm giác đầu mình ngã ở trên gối, một trận choáng váng cộng thêm mắt nổ đom đóm, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.

Gương mặt Cố Trừng Tịch trước mắt và Cố Ninh Thư lại xếp chồng một chỗ, nháy mắt cô nhìn thẳng anh.

Sau đó, cánh tay vừa kéo, liền ôm lấy cổ anh, chủ động đưa cánh môi đỏ thắm của cô lên.

"Trình Thi Đồng... em... ưm..." Lúc Cố Trừng Tịch còn muốn nói tiếp gì đó, Trình Thi Đồng đã duỗi đầu lưỡi trắng mịn của mình ra, không nói lời gì thăm dò vào trong miệng anh.

Đầu lưỡi nhuyễn nộn, trắng mịn của cô, giống như là một khối thạch hoa quả nho nhỏ, ở trong lúc lơ đãng trơn nhập vào trong miệng anh, sau đó hơi thở ngọt ngào kia trong nháy mắt khuếch tán ra.

Đôi mắt Cố Trừng Tịch trong nháy mắt tối xuống, một tia lý trí cuối cùng trong đầu cũng sụp đổ trong nháy mắt.

Anh ôm Trình Thi Đồng, chỉ trong một lát, cũng đã chuyển thủ thành công, xâm nhập lãnh địa của cô.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, lúc Trình Thi Đồng ôm Cố Trừng Tịch, mơ mơ màng màng nghĩ tới, ừ... Hôm nay Cố Ninh Thư giống như đặc biệt đặc biệt nhiệt tình nha... Ừ... Dưới mắt Tiểu Cố nhà cô có thêm một viên nốt ruồi từ khi nào...

Quần áo rơi lả tả trên sàn nhà cũng càng ngày càng nhiều, đã hoàn toàn bị d*c v*ng trong thân thể chi phối lý trí hai người, dùng sức ôm đối phương, kịch liệt thở hổn hển.

Hai tay Cố Trừng Tịch chống ở hai bên thân thể Trình Thi Đồng, trong nháy mắt thân thể nâng lên lại trầm xuống đó, Trình Thi Đồng nhịn đau không được hô một tiếng, nước mắt trong suốt trong nháy mắt tràn mi.

Trong nháy mắt đó, giống như là xe cáp treo đang quanh quẩn trên không trung lật chuyển không ngừng chạy nước rút bị ấn tạm dừng.

Cố Trừng Tịch rõ ràng, cảm giác được một tầng cách trở.

"Đồng Đồng... em..." Trong con ngươi đã ngàn ngập t*nh d*c của anh, trong nháy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, trong nháy mắt đó khiếp sợ, khiến anh lại có thể quên tiếp tục.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrình Thi Đồng chỉ cảm giác đầu mình ngã ở trên gối, một trận choáng váng cộng thêm mắt nổ đom đóm, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.Gương mặt Cố Trừng Tịch trước mắt và Cố Ninh Thư lại xếp chồng một chỗ, nháy mắt cô nhìn thẳng anh.Sau đó, cánh tay vừa kéo, liền ôm lấy cổ anh, chủ động đưa cánh môi đỏ thắm của cô lên."Trình Thi Đồng... em... ưm..." Lúc Cố Trừng Tịch còn muốn nói tiếp gì đó, Trình Thi Đồng đã duỗi đầu lưỡi trắng mịn của mình ra, không nói lời gì thăm dò vào trong miệng anh.Đầu lưỡi nhuyễn nộn, trắng mịn của cô, giống như là một khối thạch hoa quả nho nhỏ, ở trong lúc lơ đãng trơn nhập vào trong miệng anh, sau đó hơi thở ngọt ngào kia trong nháy mắt khuếch tán ra.Đôi mắt Cố Trừng Tịch trong nháy mắt tối xuống, một tia lý trí cuối cùng trong đầu cũng sụp đổ trong nháy mắt.Anh ôm Trình Thi Đồng, chỉ trong một lát, cũng đã chuyển thủ thành công, xâm nhập lãnh địa của cô.Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, lúc Trình Thi Đồng ôm Cố Trừng Tịch, mơ mơ màng màng nghĩ tới, ừ... Hôm nay Cố Ninh Thư giống như đặc biệt đặc biệt nhiệt tình nha... Ừ... Dưới mắt Tiểu Cố nhà cô có thêm một viên nốt ruồi từ khi nào...Quần áo rơi lả tả trên sàn nhà cũng càng ngày càng nhiều, đã hoàn toàn bị d*c v*ng trong thân thể chi phối lý trí hai người, dùng sức ôm đối phương, kịch liệt thở hổn hển.Hai tay Cố Trừng Tịch chống ở hai bên thân thể Trình Thi Đồng, trong nháy mắt thân thể nâng lên lại trầm xuống đó, Trình Thi Đồng nhịn đau không được hô một tiếng, nước mắt trong suốt trong nháy mắt tràn mi.Trong nháy mắt đó, giống như là xe cáp treo đang quanh quẩn trên không trung lật chuyển không ngừng chạy nước rút bị ấn tạm dừng.Cố Trừng Tịch rõ ràng, cảm giác được một tầng cách trở."Đồng Đồng... em..." Trong con ngươi đã ngàn ngập t*nh d*c của anh, trong nháy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, trong nháy mắt đó khiếp sợ, khiến anh lại có thể quên tiếp tục.

Chương 960: Một tầng cách trở