Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 971: Càng nghĩ càng không muốn buông tay

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayLúc Cố Trừng Tịch đi ra thang máy, quay đầu nhìn về phía Trình Thi Đồng nói: "Em trước tìm một chỗ ngồi một lát, anh đi máy tự phát vé lấy vé máy bay.""Được..." Trình Thi Đồng gật gật đầu, chân cô xác thực vừa xót lại đau, hơn nữa trong nội tâm lo lắng Cố Ninh Thư, lúc này mới đi vài bước như thế, đã cảm thấy có chút như nhũn ra."Em... đưa thẻ căn cước cho anh một chút." Cố Trừng Tịch nhìn cô trực tiếp đi qua ghế dài bên cạnh thang máy, chần chờ một chút, vẫn là mở miệng gọi cô một tiếng."Hả? À..." Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, vội vàng lấy chứng minh thư từ trong túi mình ra đưa cho anh.Cố Trừng Tịch tiếp nhận thẻ chứng minh của cô, không nói gì thêm, chỉ là gật gật đầu, liền xoay người sang chỗ khác.Ở lúc xếp hàng trước máy tự phát vé, Cố Trừng Tịch nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua hai tấm thẻ căn cước trong tay mình - - nhất tấm là của chính bản thân anh, một tấm là của cô.Trong tấm ảnh trên thẻ căn cớ, một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn óng kính, cánh môi đỏ thắm cong lên một đường cong nhàn nhạt, trên gương mặt sạch sẽ trắng thuần, tươi cười nhàn nhạt kia giống như là con hươu nhỏ vô tội, khiến người nhìn liền trong lòng mềm nhũn.Có lẽ tối hôm qua... Là khoảng cách gần nhất giữa anh và cô...Anh hôn qua cánh môi đỏ thắm của cô, m*n tr*n da thịt trắng nõn non mềm của cô, đã từng chiếm hữu cô thật sâu...Cố Trừng Tịch nhịn không được duỗi tay phủ lên trán mình một chút, đừng suy nghĩ nữa, càng nghĩ liền sẽ càng không buông ra.Sau khi lấy hết vé máy bay, lại nhìn cửa lên máy bay một chút, anh liền trở về tìm Trình Thi Đồng.Sau trả lại vé máy bay và thẻ căn cước cho cô, Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ tái nhợt của cô, chần chờ một chút vẫn là thấp giọng hỏi: "Em còn đi được không, có muốn anh cõng em không...??"Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, vốn là muốn nói "Không cần ", nhưng trên đùi lại mỏi đến hoàn toàn không đứng nổi.

Editor: May

Lúc Cố Trừng Tịch đi ra thang máy, quay đầu nhìn về phía Trình Thi Đồng nói: "Em trước tìm một chỗ ngồi một lát, anh đi máy tự phát vé lấy vé máy bay."

"Được..." Trình Thi Đồng gật gật đầu, chân cô xác thực vừa xót lại đau, hơn nữa trong nội tâm lo lắng Cố Ninh Thư, lúc này mới đi vài bước như thế, đã cảm thấy có chút như nhũn ra.

"Em... đưa thẻ căn cước cho anh một chút." Cố Trừng Tịch nhìn cô trực tiếp đi qua ghế dài bên cạnh thang máy, chần chờ một chút, vẫn là mở miệng gọi cô một tiếng.

"Hả? À..." Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, vội vàng lấy chứng minh thư từ trong túi mình ra đưa cho anh.

Cố Trừng Tịch tiếp nhận thẻ chứng minh của cô, không nói gì thêm, chỉ là gật gật đầu, liền xoay người sang chỗ khác.

Ở lúc xếp hàng trước máy tự phát vé, Cố Trừng Tịch nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua hai tấm thẻ căn cước trong tay mình - - nhất tấm là của chính bản thân anh, một tấm là của cô.

Trong tấm ảnh trên thẻ căn cớ, một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn óng kính, cánh môi đỏ thắm cong lên một đường cong nhàn nhạt, trên gương mặt sạch sẽ trắng thuần, tươi cười nhàn nhạt kia giống như là con hươu nhỏ vô tội, khiến người nhìn liền trong lòng mềm nhũn.

Có lẽ tối hôm qua... Là khoảng cách gần nhất giữa anh và cô...

Anh hôn qua cánh môi đỏ thắm của cô, m*n tr*n da thịt trắng nõn non mềm của cô, đã từng chiếm hữu cô thật sâu...

Cố Trừng Tịch nhịn không được duỗi tay phủ lên trán mình một chút, đừng suy nghĩ nữa, càng nghĩ liền sẽ càng không buông ra.

Sau khi lấy hết vé máy bay, lại nhìn cửa lên máy bay một chút, anh liền trở về tìm Trình Thi Đồng.

Sau trả lại vé máy bay và thẻ căn cước cho cô, Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ tái nhợt của cô, chần chờ một chút vẫn là thấp giọng hỏi: "Em còn đi được không, có muốn anh cõng em không...??"

Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, vốn là muốn nói "Không cần ", nhưng trên đùi lại mỏi đến hoàn toàn không đứng nổi.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayLúc Cố Trừng Tịch đi ra thang máy, quay đầu nhìn về phía Trình Thi Đồng nói: "Em trước tìm một chỗ ngồi một lát, anh đi máy tự phát vé lấy vé máy bay.""Được..." Trình Thi Đồng gật gật đầu, chân cô xác thực vừa xót lại đau, hơn nữa trong nội tâm lo lắng Cố Ninh Thư, lúc này mới đi vài bước như thế, đã cảm thấy có chút như nhũn ra."Em... đưa thẻ căn cước cho anh một chút." Cố Trừng Tịch nhìn cô trực tiếp đi qua ghế dài bên cạnh thang máy, chần chờ một chút, vẫn là mở miệng gọi cô một tiếng."Hả? À..." Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, vội vàng lấy chứng minh thư từ trong túi mình ra đưa cho anh.Cố Trừng Tịch tiếp nhận thẻ chứng minh của cô, không nói gì thêm, chỉ là gật gật đầu, liền xoay người sang chỗ khác.Ở lúc xếp hàng trước máy tự phát vé, Cố Trừng Tịch nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua hai tấm thẻ căn cước trong tay mình - - nhất tấm là của chính bản thân anh, một tấm là của cô.Trong tấm ảnh trên thẻ căn cớ, một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn óng kính, cánh môi đỏ thắm cong lên một đường cong nhàn nhạt, trên gương mặt sạch sẽ trắng thuần, tươi cười nhàn nhạt kia giống như là con hươu nhỏ vô tội, khiến người nhìn liền trong lòng mềm nhũn.Có lẽ tối hôm qua... Là khoảng cách gần nhất giữa anh và cô...Anh hôn qua cánh môi đỏ thắm của cô, m*n tr*n da thịt trắng nõn non mềm của cô, đã từng chiếm hữu cô thật sâu...Cố Trừng Tịch nhịn không được duỗi tay phủ lên trán mình một chút, đừng suy nghĩ nữa, càng nghĩ liền sẽ càng không buông ra.Sau khi lấy hết vé máy bay, lại nhìn cửa lên máy bay một chút, anh liền trở về tìm Trình Thi Đồng.Sau trả lại vé máy bay và thẻ căn cước cho cô, Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ tái nhợt của cô, chần chờ một chút vẫn là thấp giọng hỏi: "Em còn đi được không, có muốn anh cõng em không...??"Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, vốn là muốn nói "Không cần ", nhưng trên đùi lại mỏi đến hoàn toàn không đứng nổi.

Chương 971: Càng nghĩ càng không muốn buông tay