Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 973: Không nên xuất hiện
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MaySau khi máy bay bình an hạ xuống sân bay Bắc Kinh, Cố Trừng Tịch duỗi tay đẩy Trình Thi Đồng vẫn đang ngủ say, trong nháy mắt thấy cô mê mê mang mang mở mắt ra, lộ ra một nụ cười nhạt với cô nói: "Đến.""Ừ..." Ý thức Trình Thi Đồng còn có chút chưa quay về, cô cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Trừng Tịch rất lâu, sau đó mới phục hồi tinh thần lại.Những nhóm hành khách khác đã bắt đầu lấy va ly từ trên giá quần áo, cầm túi, Trình Thi Đồng ngẩn người một lát, sau đó cởi bỏ dây an toàn trên người, cũng đứng lên theo.Máy bay hạ cánh, lại đổi sang tàu điện ngầm, cuối cùng lúc đến cửa lớn chỗ bệnh viện của Cố Ninh Thư, Trình Thi Đồng lại có thể mềm nhũn chân đứng ở cửa bệnh viện, không dám đi vào.Lúc ở trên máy bay, nhất định phải tắt máy, trong lúc này cô không nhận được bất kỳ tin nhắn và điện thoại gì, lúc xuống máy bay, trong nháy mắt cô mở máy đó, thực sợ hãi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ hoặc là tin nhắn chưa đọc, cô sợ đó là một tin nhắn tuyên cáo Cố Ninh Thư qua đời.Nhưng trước mắt, nhìn tòa nhà bệnh viện nguy nga, cô cũng không dám bước lên phía trước một bước...Trình Thi Đồng chần chờ một chút, vẫn là quay đầu nhìn Cố Trừng Tịch bên cạnh, giật giật khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi tắn nói với anh: "Cái kia... anh... anh cùng theo em vào không??"Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn cô, một hồi lâu sau, thấp giọnghồi đáp: "Anh có thể vẫn luôn đưa anh đến lầu dưới phòng cấp cứu, nhưng anh không thể đi lên với em, dù sao... ba mẹ Ninh Thư đều ở bên trong này, anh nghĩ loại thời điểm này, bọn họ... Cũng không muốn nhìn thấy anh xuất hiện.""Vâng..." Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, gật gật đầu.Lúc đến lầu dưới phòng cấp cứu, Cố Trừng Tịch xoay người lại, duỗi tay nhẹ nhàng kéo bả vai cô một cái, thấp giọng nói: "Đi đi, cậu ta nhất định sẽ tốt lên. Có chuyện gì cần anh, liền gọi điện thoại cho anh.""Vâng." Trình Thi Đồng dùng sức gật đầu, duỗi tay hung hăng lau nước mắt sắp tràn ra một chút, xoay người đi vào.Cố Trừng Tịch đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng dần dần đi xa của cô, thở dài một hơi.
Editor: May
Sau khi máy bay bình an hạ xuống sân bay Bắc Kinh, Cố Trừng Tịch duỗi tay đẩy Trình Thi Đồng vẫn đang ngủ say, trong nháy mắt thấy cô mê mê mang mang mở mắt ra, lộ ra một nụ cười nhạt với cô nói: "Đến."
"Ừ..." Ý thức Trình Thi Đồng còn có chút chưa quay về, cô cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Trừng Tịch rất lâu, sau đó mới phục hồi tinh thần lại.
Những nhóm hành khách khác đã bắt đầu lấy va ly từ trên giá quần áo, cầm túi, Trình Thi Đồng ngẩn người một lát, sau đó cởi bỏ dây an toàn trên người, cũng đứng lên theo.
Máy bay hạ cánh, lại đổi sang tàu điện ngầm, cuối cùng lúc đến cửa lớn chỗ bệnh viện của Cố Ninh Thư, Trình Thi Đồng lại có thể mềm nhũn chân đứng ở cửa bệnh viện, không dám đi vào.
Lúc ở trên máy bay, nhất định phải tắt máy, trong lúc này cô không nhận được bất kỳ tin nhắn và điện thoại gì, lúc xuống máy bay, trong nháy mắt cô mở máy đó, thực sợ hãi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ hoặc là tin nhắn chưa đọc, cô sợ đó là một tin nhắn tuyên cáo Cố Ninh Thư qua đời.
Nhưng trước mắt, nhìn tòa nhà bệnh viện nguy nga, cô cũng không dám bước lên phía trước một bước...
Trình Thi Đồng chần chờ một chút, vẫn là quay đầu nhìn Cố Trừng Tịch bên cạnh, giật giật khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi tắn nói với anh: "Cái kia... anh... anh cùng theo em vào không??"
Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn cô, một hồi lâu sau, thấp giọnghồi đáp: "Anh có thể vẫn luôn đưa anh đến lầu dưới phòng cấp cứu, nhưng anh không thể đi lên với em, dù sao... ba mẹ Ninh Thư đều ở bên trong này, anh nghĩ loại thời điểm này, bọn họ... Cũng không muốn nhìn thấy anh xuất hiện."
"Vâng..." Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, gật gật đầu.
Lúc đến lầu dưới phòng cấp cứu, Cố Trừng Tịch xoay người lại, duỗi tay nhẹ nhàng kéo bả vai cô một cái, thấp giọng nói: "Đi đi, cậu ta nhất định sẽ tốt lên. Có chuyện gì cần anh, liền gọi điện thoại cho anh."
"Vâng." Trình Thi Đồng dùng sức gật đầu, duỗi tay hung hăng lau nước mắt sắp tràn ra một chút, xoay người đi vào.
Cố Trừng Tịch đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng dần dần đi xa của cô, thở dài một hơi.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MaySau khi máy bay bình an hạ xuống sân bay Bắc Kinh, Cố Trừng Tịch duỗi tay đẩy Trình Thi Đồng vẫn đang ngủ say, trong nháy mắt thấy cô mê mê mang mang mở mắt ra, lộ ra một nụ cười nhạt với cô nói: "Đến.""Ừ..." Ý thức Trình Thi Đồng còn có chút chưa quay về, cô cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Trừng Tịch rất lâu, sau đó mới phục hồi tinh thần lại.Những nhóm hành khách khác đã bắt đầu lấy va ly từ trên giá quần áo, cầm túi, Trình Thi Đồng ngẩn người một lát, sau đó cởi bỏ dây an toàn trên người, cũng đứng lên theo.Máy bay hạ cánh, lại đổi sang tàu điện ngầm, cuối cùng lúc đến cửa lớn chỗ bệnh viện của Cố Ninh Thư, Trình Thi Đồng lại có thể mềm nhũn chân đứng ở cửa bệnh viện, không dám đi vào.Lúc ở trên máy bay, nhất định phải tắt máy, trong lúc này cô không nhận được bất kỳ tin nhắn và điện thoại gì, lúc xuống máy bay, trong nháy mắt cô mở máy đó, thực sợ hãi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ hoặc là tin nhắn chưa đọc, cô sợ đó là một tin nhắn tuyên cáo Cố Ninh Thư qua đời.Nhưng trước mắt, nhìn tòa nhà bệnh viện nguy nga, cô cũng không dám bước lên phía trước một bước...Trình Thi Đồng chần chờ một chút, vẫn là quay đầu nhìn Cố Trừng Tịch bên cạnh, giật giật khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi tắn nói với anh: "Cái kia... anh... anh cùng theo em vào không??"Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn cô, một hồi lâu sau, thấp giọnghồi đáp: "Anh có thể vẫn luôn đưa anh đến lầu dưới phòng cấp cứu, nhưng anh không thể đi lên với em, dù sao... ba mẹ Ninh Thư đều ở bên trong này, anh nghĩ loại thời điểm này, bọn họ... Cũng không muốn nhìn thấy anh xuất hiện.""Vâng..." Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, gật gật đầu.Lúc đến lầu dưới phòng cấp cứu, Cố Trừng Tịch xoay người lại, duỗi tay nhẹ nhàng kéo bả vai cô một cái, thấp giọng nói: "Đi đi, cậu ta nhất định sẽ tốt lên. Có chuyện gì cần anh, liền gọi điện thoại cho anh.""Vâng." Trình Thi Đồng dùng sức gật đầu, duỗi tay hung hăng lau nước mắt sắp tràn ra một chút, xoay người đi vào.Cố Trừng Tịch đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng dần dần đi xa của cô, thở dài một hơi.