Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 1004: Chưa từng xuất hiện qua
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayMới vừa rồi cô còn đang rối rắm về chuyện của anh và Cố Ninh Thư, một giây sau, anh lại có thể liền xuất hiện ở trước mắt mình."Đồng Đồng??" Cố Trừng Tịch quay đầu lại, nhìn người đụng vào sau lưng của mình, nhịn không được cúi đầu kêu cô một tiếng."Ách... Ha ha... Cái kia, anh cũng tới thắp hương bái Phật à??" Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần lại, cười xấu hổ với Cố Trừng Tịch, giọng yếu ớt hỏi."Không phải là..." Trong con ngươi Cố Trừng Tịch một trận ngạc nhiên mừng rỡ, trong nháy mắt biến mất, anh cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Trình Thi Đồng, thấp giọng nói: "Anh là tới... Bái tế mẹ của anh.""Mẹ của anh??" Trình Thi Đồng ngẩn ra, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn anh. "Ừ..." Cố Trừng Tịch gật gật đầu, trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng nói với cô: "Mồng một năm anh mười hai tuổi, em lạc đường ở nơi này, hẳn là còn nhớ chứ?? Khi đó em mới tám tuổi.""Ách... em nhớ được..." Trình Thi Đồng có chút thẹn thùng đưa tay sờ sờ mũi của mình, lúng túng đáp một tiếng."Mấy ngày sau đó, bệnh tình mẹ anh bắt đầu chuyển biến xấu, cuối cùng cũng không thể chống đỡ đến mùng bảy năm mới, cứ như vậy rời đi." Cố Trừng Tịch xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn cây thông cổ thụ lá xanh um tươi tốt trong chùa kia, thở dài một hơi nói: "Mà ba anh, khi đó đang trải qua năm mới, hưởng thụ thiên luân chi nhạc, ông ta hoàn toàn không biết, đại khái cũng không muốn biết, ông ta còn có một đứa con trai, đang một mình chịu đựng thống khổ người thân qua đời."Trình Thi Đồng đứng ở bên cạnh anh, lẳng lặng nghe, không nói gì."Sau khi di thể mẹ hỏa táng, anh len lén vẩy chút tro cốt của bà vào trong rừng cây này, lúc nhớ đến bà, liền tới nhìn một chút..." Cố Trừng Tịch nói nói, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, "Có phải rất ngây thơ hay không?? Nhưng bên trong này là nơi duy nhất có thể khiến tâm tình anh bình tĩnh, mới trước đây, anh cũng từng hận qua người kia, hận ông ta khinh thường anh, vứt bỏ anh, bây giờ suy nghĩ một chút, đại khái là khi đó còn có một tia kỳ vọng với ông ta, luôn hy vọng có một ngày, ông ta sẽ xuất hiện ở trước mặt anh, cười nói, Trừng Tịch, con cũng là con trai ta, thật ra ta hết sức quan tâm con, chỉ là ta quá bận rộn... không chú ý đến mà thôi..."Cố Trừng Tịch thở dài một hơi, xoay người lại, ánh mắt rũ xuống, nhìn Trình Thi Đồng yên tĩnh đứng ở bên cạnh mình, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: "Đáng tiếc ông ta chưa từng xuất hiện qua."
Editor: May
Mới vừa rồi cô còn đang rối rắm về chuyện của anh và Cố Ninh Thư, một giây sau, anh lại có thể liền xuất hiện ở trước mắt mình.
"Đồng Đồng??" Cố Trừng Tịch quay đầu lại, nhìn người đụng vào sau lưng của mình, nhịn không được cúi đầu kêu cô một tiếng.
"Ách... Ha ha... Cái kia, anh cũng tới thắp hương bái Phật à??" Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần lại, cười xấu hổ với Cố Trừng Tịch, giọng yếu ớt hỏi.
"Không phải là..." Trong con ngươi Cố Trừng Tịch một trận ngạc nhiên mừng rỡ, trong nháy mắt biến mất, anh cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Trình Thi Đồng, thấp giọng nói: "Anh là tới... Bái tế mẹ của anh."
"Mẹ của anh??" Trình Thi Đồng ngẩn ra, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn anh.
"Ừ..." Cố Trừng Tịch gật gật đầu, trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng nói với cô: "Mồng một năm anh mười hai tuổi, em lạc đường ở nơi này, hẳn là còn nhớ chứ?? Khi đó em mới tám tuổi."
"Ách... em nhớ được..." Trình Thi Đồng có chút thẹn thùng đưa tay sờ sờ mũi của mình, lúng túng đáp một tiếng.
"Mấy ngày sau đó, bệnh tình mẹ anh bắt đầu chuyển biến xấu, cuối cùng cũng không thể chống đỡ đến mùng bảy năm mới, cứ như vậy rời đi." Cố Trừng Tịch xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn cây thông cổ thụ lá xanh um tươi tốt trong chùa kia, thở dài một hơi nói: "Mà ba anh, khi đó đang trải qua năm mới, hưởng thụ thiên luân chi nhạc, ông ta hoàn toàn không biết, đại khái cũng không muốn biết, ông ta còn có một đứa con trai, đang một mình chịu đựng thống khổ người thân qua đời."
Trình Thi Đồng đứng ở bên cạnh anh, lẳng lặng nghe, không nói gì.
"Sau khi di thể mẹ hỏa táng, anh len lén vẩy chút tro cốt của bà vào trong rừng cây này, lúc nhớ đến bà, liền tới nhìn một chút..." Cố Trừng Tịch nói nói, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, "Có phải rất ngây thơ hay không?? Nhưng bên trong này là nơi duy nhất có thể khiến tâm tình anh bình tĩnh, mới trước đây, anh cũng từng hận qua người kia, hận ông ta khinh thường anh, vứt bỏ anh, bây giờ suy nghĩ một chút, đại khái là khi đó còn có một tia kỳ vọng với ông ta, luôn hy vọng có một ngày, ông ta sẽ xuất hiện ở trước mặt anh, cười nói, Trừng Tịch, con cũng là con trai ta, thật ra ta hết sức quan tâm con, chỉ là ta quá bận rộn... không chú ý đến mà thôi..."
Cố Trừng Tịch thở dài một hơi, xoay người lại, ánh mắt rũ xuống, nhìn Trình Thi Đồng yên tĩnh đứng ở bên cạnh mình, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: "Đáng tiếc ông ta chưa từng xuất hiện qua."
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayMới vừa rồi cô còn đang rối rắm về chuyện của anh và Cố Ninh Thư, một giây sau, anh lại có thể liền xuất hiện ở trước mắt mình."Đồng Đồng??" Cố Trừng Tịch quay đầu lại, nhìn người đụng vào sau lưng của mình, nhịn không được cúi đầu kêu cô một tiếng."Ách... Ha ha... Cái kia, anh cũng tới thắp hương bái Phật à??" Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần lại, cười xấu hổ với Cố Trừng Tịch, giọng yếu ớt hỏi."Không phải là..." Trong con ngươi Cố Trừng Tịch một trận ngạc nhiên mừng rỡ, trong nháy mắt biến mất, anh cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Trình Thi Đồng, thấp giọng nói: "Anh là tới... Bái tế mẹ của anh.""Mẹ của anh??" Trình Thi Đồng ngẩn ra, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn anh. "Ừ..." Cố Trừng Tịch gật gật đầu, trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng nói với cô: "Mồng một năm anh mười hai tuổi, em lạc đường ở nơi này, hẳn là còn nhớ chứ?? Khi đó em mới tám tuổi.""Ách... em nhớ được..." Trình Thi Đồng có chút thẹn thùng đưa tay sờ sờ mũi của mình, lúng túng đáp một tiếng."Mấy ngày sau đó, bệnh tình mẹ anh bắt đầu chuyển biến xấu, cuối cùng cũng không thể chống đỡ đến mùng bảy năm mới, cứ như vậy rời đi." Cố Trừng Tịch xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn cây thông cổ thụ lá xanh um tươi tốt trong chùa kia, thở dài một hơi nói: "Mà ba anh, khi đó đang trải qua năm mới, hưởng thụ thiên luân chi nhạc, ông ta hoàn toàn không biết, đại khái cũng không muốn biết, ông ta còn có một đứa con trai, đang một mình chịu đựng thống khổ người thân qua đời."Trình Thi Đồng đứng ở bên cạnh anh, lẳng lặng nghe, không nói gì."Sau khi di thể mẹ hỏa táng, anh len lén vẩy chút tro cốt của bà vào trong rừng cây này, lúc nhớ đến bà, liền tới nhìn một chút..." Cố Trừng Tịch nói nói, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, "Có phải rất ngây thơ hay không?? Nhưng bên trong này là nơi duy nhất có thể khiến tâm tình anh bình tĩnh, mới trước đây, anh cũng từng hận qua người kia, hận ông ta khinh thường anh, vứt bỏ anh, bây giờ suy nghĩ một chút, đại khái là khi đó còn có một tia kỳ vọng với ông ta, luôn hy vọng có một ngày, ông ta sẽ xuất hiện ở trước mặt anh, cười nói, Trừng Tịch, con cũng là con trai ta, thật ra ta hết sức quan tâm con, chỉ là ta quá bận rộn... không chú ý đến mà thôi..."Cố Trừng Tịch thở dài một hơi, xoay người lại, ánh mắt rũ xuống, nhìn Trình Thi Đồng yên tĩnh đứng ở bên cạnh mình, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: "Đáng tiếc ông ta chưa từng xuất hiện qua."