Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 1046: Em là người mang thù như vậy sao?

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Ách... Khụ khụ, cái đó, trên mặt anh có con muỗi... em giúp anh... b*p ch*t nó..." Vẻ mặt trên mặt Tiểu Thỏ có chút lúng túng, cô thập phần mất tự nhiên cười hai tiếng với Trình Chi Ngôn, sau đó nhỏ giọng nói.Trả lời cô, là bên hông bỗng nhiên căng thẳng.Chỉ là trong chốc lát, anh liền kéo cô vào trong lòng của mình, sau đó xoay người một cái, kề nhau đè nặng từng mảng da thịt bóng loáng của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: "Mùa đông, em nói trên mặt anh có con muỗi, anh ít đọc sách, em cũng không nên gạt anh nha...""Em... Ha ha ha ha ha..." Tiểu Thỏ thật sự là không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ đành vô cùng xấu hổ cười cười.Trình Chi Ngôn không nói lời nào, một đôi mắt trong suốt cứ từ trên cao nhìn xuống cô như vậy, chỉ là đôi mắt như có điều suy nghĩ kia của anh, khiến Tiểu Thỏ nhịn không được từng đợt hoảng hốt.  "Như thế nào, là đang báo thù vì chuyện tối ngày hôm qua sao??" Trình Chi Ngôn suy tư một lát, sau đó cánh môi đạm bạc khẽ khẽ cong, giọng nói khàn khàn hỏi Tiểu Thỏ."Không phải... sao có thể chứ, em là người mang thù như vậy sao??" Tiểu Thỏ tiếp tục cười ngây ngô."Đúng." Trình Chi Ngôn không chút do dự gật đầu."..."Được rồi, anh nói đúng liền đúng đi...Tiểu Thỏ rũ mắt xuống, rất sợ anh nhất thời xúc động, lại vừa sáng sớm tinh mơ liền cử lý cô.Ở trong hoàn cảnh một mảnh yên tĩnh lại rục rịch nơi này, chuông điện thoại di động của Trình Chi Ngôn đột nhiên vang lên.Ánh mắt anh hơi ngẩn ra, lập tức trở mình, ôm Tiểu Thỏ nằm xuống, để cho cô nằm ở trên người của mình, sau đó duỗi tay lấy điện thoại của mình từ trên tủ đầu giường."Alo... Lão Kỷ..." Anh nhìn thoáng qua biểu hiện điện thoại gọi đến, sau đó liền ấn nút nghe máy.

Editor: May

"Ách... Khụ khụ, cái đó, trên mặt anh có con muỗi... em giúp anh... b*p ch*t nó..." Vẻ mặt trên mặt Tiểu Thỏ có chút lúng túng, cô thập phần mất tự nhiên cười hai tiếng với Trình Chi Ngôn, sau đó nhỏ giọng nói.

Trả lời cô, là bên hông bỗng nhiên căng thẳng.

Chỉ là trong chốc lát, anh liền kéo cô vào trong lòng của mình, sau đó xoay người một cái, kề nhau đè nặng từng mảng da thịt bóng loáng của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: "Mùa đông, em nói trên mặt anh có con muỗi, anh ít đọc sách, em cũng không nên gạt anh nha..."

"Em... Ha ha ha ha ha..." Tiểu Thỏ thật sự là không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ đành vô cùng xấu hổ cười cười.

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, một đôi mắt trong suốt cứ từ trên cao nhìn xuống cô như vậy, chỉ là đôi mắt như có điều suy nghĩ kia của anh, khiến Tiểu Thỏ nhịn không được từng đợt hoảng hốt.  

"Như thế nào, là đang báo thù vì chuyện tối ngày hôm qua sao??" Trình Chi Ngôn suy tư một lát, sau đó cánh môi đạm bạc khẽ khẽ cong, giọng nói khàn khàn hỏi Tiểu Thỏ.

"Không phải... sao có thể chứ, em là người mang thù như vậy sao??" Tiểu Thỏ tiếp tục cười ngây ngô.

"Đúng." Trình Chi Ngôn không chút do dự gật đầu.

"..."

Được rồi, anh nói đúng liền đúng đi...

Tiểu Thỏ rũ mắt xuống, rất sợ anh nhất thời xúc động, lại vừa sáng sớm tinh mơ liền cử lý cô.

Ở trong hoàn cảnh một mảnh yên tĩnh lại rục rịch nơi này, chuông điện thoại di động của Trình Chi Ngôn đột nhiên vang lên.

Ánh mắt anh hơi ngẩn ra, lập tức trở mình, ôm Tiểu Thỏ nằm xuống, để cho cô nằm ở trên người của mình, sau đó duỗi tay lấy điện thoại của mình từ trên tủ đầu giường.

"Alo... Lão Kỷ..." Anh nhìn thoáng qua biểu hiện điện thoại gọi đến, sau đó liền ấn nút nghe máy.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Ách... Khụ khụ, cái đó, trên mặt anh có con muỗi... em giúp anh... b*p ch*t nó..." Vẻ mặt trên mặt Tiểu Thỏ có chút lúng túng, cô thập phần mất tự nhiên cười hai tiếng với Trình Chi Ngôn, sau đó nhỏ giọng nói.Trả lời cô, là bên hông bỗng nhiên căng thẳng.Chỉ là trong chốc lát, anh liền kéo cô vào trong lòng của mình, sau đó xoay người một cái, kề nhau đè nặng từng mảng da thịt bóng loáng của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: "Mùa đông, em nói trên mặt anh có con muỗi, anh ít đọc sách, em cũng không nên gạt anh nha...""Em... Ha ha ha ha ha..." Tiểu Thỏ thật sự là không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ đành vô cùng xấu hổ cười cười.Trình Chi Ngôn không nói lời nào, một đôi mắt trong suốt cứ từ trên cao nhìn xuống cô như vậy, chỉ là đôi mắt như có điều suy nghĩ kia của anh, khiến Tiểu Thỏ nhịn không được từng đợt hoảng hốt.  "Như thế nào, là đang báo thù vì chuyện tối ngày hôm qua sao??" Trình Chi Ngôn suy tư một lát, sau đó cánh môi đạm bạc khẽ khẽ cong, giọng nói khàn khàn hỏi Tiểu Thỏ."Không phải... sao có thể chứ, em là người mang thù như vậy sao??" Tiểu Thỏ tiếp tục cười ngây ngô."Đúng." Trình Chi Ngôn không chút do dự gật đầu."..."Được rồi, anh nói đúng liền đúng đi...Tiểu Thỏ rũ mắt xuống, rất sợ anh nhất thời xúc động, lại vừa sáng sớm tinh mơ liền cử lý cô.Ở trong hoàn cảnh một mảnh yên tĩnh lại rục rịch nơi này, chuông điện thoại di động của Trình Chi Ngôn đột nhiên vang lên.Ánh mắt anh hơi ngẩn ra, lập tức trở mình, ôm Tiểu Thỏ nằm xuống, để cho cô nằm ở trên người của mình, sau đó duỗi tay lấy điện thoại của mình từ trên tủ đầu giường."Alo... Lão Kỷ..." Anh nhìn thoáng qua biểu hiện điện thoại gọi đến, sau đó liền ấn nút nghe máy.

Chương 1046: Em là người mang thù như vậy sao?