Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 1105: Về Bắc Kinh

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Ai nha, áo cưới loại vật này đương nhiên phải mặc lúc cử hành hôn lễ nha." Tiểu Thỏ buông tay ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tớ và Trình Chi Ngôn thương lượng rồi, chờ khi tớ tốt nghiệp đại học lại cử hành hôn lễ.""A... Em gọi anh là gì?" Sau khi Trình Chi Ngôn nghe lời nói của Tiểu Thỏ, một đôi mắt trong suốt hơi híp lại, trong ánh mắt phát ra ánh sánh nguy hiểm nhìn cô."Ách... Cái kia, ông xã!!" Tiểu Thỏ vội vàng cơ trí đổi giọng kêu to một lần."Rất tốt." Trình Chi Ngôn hài lòng cười cười, cúi đầu nhẹ khẽ hôn một cái ở trên cánh môi đỏ thắm của cô.Trình Thi Đồng nhìn nhìn hoa cầm trong tay mình, lại quay đầu nhìn nhìn Cố Ninh Thư đứng ở bên cạnh mình, mỉm cười ngọt ngào với anh.Sau khi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ lĩnh chứng xong, Cố Ninh Thư ở thành phố Z thêm mấy ngày, sau đó liền ngồi máy bay về Bắc Kinh.Trước khi đi, Trình Thi Đồng rất không yên tâm dặn dò anh nhất định phải uống thuốc đúng hạn, nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải đợi cô khai giảng trở về tìm anh.Cố Ninh Thư đều cười nhất nhất đáp ứng.Tiểu Thỏ đi theo Trình Chi Ngôn đi Nam Kinh, Cố Ninh Thư cũng về Bắc Kinh, Trình Thi Đồng đột nhiên phát hiện, kỳ nghỉ hè này, có thể phải biến thành kỳ nghỉ hè nhàm chán nhất nhất trong kiếp sống sinh viên của cô.Cách lúc đi học còn có một tuần, cuối cùng Trình Thi Đồng chịu không được đề xuất về Bắc Kinh.Ở sau khi máy bay hạ cánh ở sân bay thủ đô, cô liền bật di động lên, gọi điện thoại cho Cố Ninh Thư, muốn cho anh một kinh hỉ.Nhưng mà điện thoại vang lên rất nhiều tiếng cũng không có người tiếp, liền ở khi Trình Thi Đồng có chút thất vọng muốn cắt đứt, điện thoại cuối cùng cũng thông."Tiểu Cố, anh làm gì vậy, vì sao không nhận điện thoại của em??" Trình Thi Đồng một tay kéo hành lý, một tay cầm lấy điện thoại, oán giận nói với đầu bên kia."Đồng Đồng..." Trong loa truyền đến, cũng không phải giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Ninh Thư, mà là giọng nói hơi có vẻ già nua mệt mỏi của ba Cố Ninh Thư.

Editor: May

"Ai nha, áo cưới loại vật này đương nhiên phải mặc lúc cử hành hôn lễ nha." Tiểu Thỏ buông tay ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tớ và Trình Chi Ngôn thương lượng rồi, chờ khi tớ tốt nghiệp đại học lại cử hành hôn lễ."

"A... Em gọi anh là gì?" Sau khi Trình Chi Ngôn nghe lời nói của Tiểu Thỏ, một đôi mắt trong suốt hơi híp lại, trong ánh mắt phát ra ánh sánh nguy hiểm nhìn cô.

"Ách... Cái kia, ông xã!!" Tiểu Thỏ vội vàng cơ trí đổi giọng kêu to một lần.

"Rất tốt." Trình Chi Ngôn hài lòng cười cười, cúi đầu nhẹ khẽ hôn một cái ở trên cánh môi đỏ thắm của cô.

Trình Thi Đồng nhìn nhìn hoa cầm trong tay mình, lại quay đầu nhìn nhìn Cố Ninh Thư đứng ở bên cạnh mình, mỉm cười ngọt ngào với anh.

Sau khi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ lĩnh chứng xong, Cố Ninh Thư ở thành phố Z thêm mấy ngày, sau đó liền ngồi máy bay về Bắc Kinh.

Trước khi đi, Trình Thi Đồng rất không yên tâm dặn dò anh nhất định phải uống thuốc đúng hạn, nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải đợi cô khai giảng trở về tìm anh.

Cố Ninh Thư đều cười nhất nhất đáp ứng.

Tiểu Thỏ đi theo Trình Chi Ngôn đi Nam Kinh, Cố Ninh Thư cũng về Bắc Kinh, Trình Thi Đồng đột nhiên phát hiện, kỳ nghỉ hè này, có thể phải biến thành kỳ nghỉ hè nhàm chán nhất nhất trong kiếp sống sinh viên của cô.

Cách lúc đi học còn có một tuần, cuối cùng Trình Thi Đồng chịu không được đề xuất về Bắc Kinh.

Ở sau khi máy bay hạ cánh ở sân bay thủ đô, cô liền bật di động lên, gọi điện thoại cho Cố Ninh Thư, muốn cho anh một kinh hỉ.

Nhưng mà điện thoại vang lên rất nhiều tiếng cũng không có người tiếp, liền ở khi Trình Thi Đồng có chút thất vọng muốn cắt đứt, điện thoại cuối cùng cũng thông.

"Tiểu Cố, anh làm gì vậy, vì sao không nhận điện thoại của em??" Trình Thi Đồng một tay kéo hành lý, một tay cầm lấy điện thoại, oán giận nói với đầu bên kia.

"Đồng Đồng..." Trong loa truyền đến, cũng không phải giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Ninh Thư, mà là giọng nói hơi có vẻ già nua mệt mỏi của ba Cố Ninh Thư.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Ai nha, áo cưới loại vật này đương nhiên phải mặc lúc cử hành hôn lễ nha." Tiểu Thỏ buông tay ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tớ và Trình Chi Ngôn thương lượng rồi, chờ khi tớ tốt nghiệp đại học lại cử hành hôn lễ.""A... Em gọi anh là gì?" Sau khi Trình Chi Ngôn nghe lời nói của Tiểu Thỏ, một đôi mắt trong suốt hơi híp lại, trong ánh mắt phát ra ánh sánh nguy hiểm nhìn cô."Ách... Cái kia, ông xã!!" Tiểu Thỏ vội vàng cơ trí đổi giọng kêu to một lần."Rất tốt." Trình Chi Ngôn hài lòng cười cười, cúi đầu nhẹ khẽ hôn một cái ở trên cánh môi đỏ thắm của cô.Trình Thi Đồng nhìn nhìn hoa cầm trong tay mình, lại quay đầu nhìn nhìn Cố Ninh Thư đứng ở bên cạnh mình, mỉm cười ngọt ngào với anh.Sau khi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ lĩnh chứng xong, Cố Ninh Thư ở thành phố Z thêm mấy ngày, sau đó liền ngồi máy bay về Bắc Kinh.Trước khi đi, Trình Thi Đồng rất không yên tâm dặn dò anh nhất định phải uống thuốc đúng hạn, nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải đợi cô khai giảng trở về tìm anh.Cố Ninh Thư đều cười nhất nhất đáp ứng.Tiểu Thỏ đi theo Trình Chi Ngôn đi Nam Kinh, Cố Ninh Thư cũng về Bắc Kinh, Trình Thi Đồng đột nhiên phát hiện, kỳ nghỉ hè này, có thể phải biến thành kỳ nghỉ hè nhàm chán nhất nhất trong kiếp sống sinh viên của cô.Cách lúc đi học còn có một tuần, cuối cùng Trình Thi Đồng chịu không được đề xuất về Bắc Kinh.Ở sau khi máy bay hạ cánh ở sân bay thủ đô, cô liền bật di động lên, gọi điện thoại cho Cố Ninh Thư, muốn cho anh một kinh hỉ.Nhưng mà điện thoại vang lên rất nhiều tiếng cũng không có người tiếp, liền ở khi Trình Thi Đồng có chút thất vọng muốn cắt đứt, điện thoại cuối cùng cũng thông."Tiểu Cố, anh làm gì vậy, vì sao không nhận điện thoại của em??" Trình Thi Đồng một tay kéo hành lý, một tay cầm lấy điện thoại, oán giận nói với đầu bên kia."Đồng Đồng..." Trong loa truyền đến, cũng không phải giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Ninh Thư, mà là giọng nói hơi có vẻ già nua mệt mỏi của ba Cố Ninh Thư.

Chương 1105: Về Bắc Kinh