Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 1126: Hai năm
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTiểu Thỏ ngây người ở Bắc Kinh thật nhiều ngày, từ sáng đến tối bồi Trình Thi Đồng, rất sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.Nhưng cũng may cô ấy ngoại trừ ngẫu nhiên ngẩn người, tựa hồ cũng không có biểu hiện dị thường gì.Sau khi xác định một mình cô ấy không có vấn đề, cuối cùng Tiểu Thỏ lo sợ bất an ngồi lên máy bay, về Nam Kinh báo cáo.Trình Thi Đồng đứng ở sân bay, mắt thấy chiếc máy bay bay đi Nam Kinh kia dần dần biến mất ở trên trời, lúc này mới xoay người lại, lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại cho ba của mình: "Alo, ba?? Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho ba sao, đương nhiên là nhớ ba đó... Có chuyện muốn thương lượng với ba một chút, ngành của con có một số người đi đại học Cambridge du học... Ừ... Đúng vậy, muốn đi... Chính là học phí có chút đắt... Cần ba hết sức ủng hộ nha, hắc hắc... Được rồi, chỉ cần ba ủng hộ, con liền đi báo danh a..."Trình Thi Đồng cười hì hì nói chuyện điện thoại với ba xong, lúc này mới thở dài một hơi.Rời khỏi thành phố làm cho cô tan nát cõi lòng này, có lẽ là lựa chọn tốt nhất...Hai năm sau.Lại là tháng sáu, thời gian tốt nghiệp.Tiểu Thỏ mặc đồng phục học sĩ tốt nghiệp khóa chính quy màu đen, cúi đầu cầm lấy di động gửi tin cho Trình Thi Đồng:Chị gái ta năm nay tốt nghiệp, cậu lại có thể không trở lại nhìn tớ, là không muốn lăn lộn ở trong nước nữa??Trình Thi Đồng: Đừng như vậy, qua một năm nữa tớ liền tốt nghiệp, sang năm về nước, đi theo cậu tiếp tục lăn lộn. Tiểu Thỏ: Sẽ không phải là ở nước ngoài gặp được trai đẹp tóc vàng mắt xanh gì đó, cậu nhất thời sắc mê tâm khiếu, không muốn trở về chứ??Trình Thi Đồng: Đừng nói giỡn, trai đẹp tóc vàng mắt xanh nào, cũng không có soái như Tiểu Cố nhà tớ, tớ mới chướng mắt!Tiểu Thỏ nhìn hai chữ "Tiểu Cố" trên màn hình điện thoại di động, nhịn không được cười lên.Thời gian hai năm, cô ấy từ trốn tránh Bắc Kinh, trốn tránh cái chết của Cố Ninh Thư, đến bây giờ, đã có thể hết sức tùy ý lại nhắc đến tên anh.
Editor: May
Tiểu Thỏ ngây người ở Bắc Kinh thật nhiều ngày, từ sáng đến tối bồi Trình Thi Đồng, rất sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.
Nhưng cũng may cô ấy ngoại trừ ngẫu nhiên ngẩn người, tựa hồ cũng không có biểu hiện dị thường gì.
Sau khi xác định một mình cô ấy không có vấn đề, cuối cùng Tiểu Thỏ lo sợ bất an ngồi lên máy bay, về Nam Kinh báo cáo.
Trình Thi Đồng đứng ở sân bay, mắt thấy chiếc máy bay bay đi Nam Kinh kia dần dần biến mất ở trên trời, lúc này mới xoay người lại, lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại cho ba của mình: "Alo, ba?? Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho ba sao, đương nhiên là nhớ ba đó... Có chuyện muốn thương lượng với ba một chút, ngành của con có một số người đi đại học Cambridge du học... Ừ... Đúng vậy, muốn đi... Chính là học phí có chút đắt... Cần ba hết sức ủng hộ nha, hắc hắc... Được rồi, chỉ cần ba ủng hộ, con liền đi báo danh a..."
Trình Thi Đồng cười hì hì nói chuyện điện thoại với ba xong, lúc này mới thở dài một hơi.
Rời khỏi thành phố làm cho cô tan nát cõi lòng này, có lẽ là lựa chọn tốt nhất...
Hai năm sau.
Lại là tháng sáu, thời gian tốt nghiệp.
Tiểu Thỏ mặc đồng phục học sĩ tốt nghiệp khóa chính quy màu đen, cúi đầu cầm lấy di động gửi tin cho Trình Thi Đồng:
Chị gái ta năm nay tốt nghiệp, cậu lại có thể không trở lại nhìn tớ, là không muốn lăn lộn ở trong nước nữa??
Trình Thi Đồng: Đừng như vậy, qua một năm nữa tớ liền tốt nghiệp, sang năm về nước, đi theo cậu tiếp tục lăn lộn.
Tiểu Thỏ: Sẽ không phải là ở nước ngoài gặp được trai đẹp tóc vàng mắt xanh gì đó, cậu nhất thời sắc mê tâm khiếu, không muốn trở về chứ??
Trình Thi Đồng: Đừng nói giỡn, trai đẹp tóc vàng mắt xanh nào, cũng không có soái như Tiểu Cố nhà tớ, tớ mới chướng mắt!
Tiểu Thỏ nhìn hai chữ "Tiểu Cố" trên màn hình điện thoại di động, nhịn không được cười lên.
Thời gian hai năm, cô ấy từ trốn tránh Bắc Kinh, trốn tránh cái chết của Cố Ninh Thư, đến bây giờ, đã có thể hết sức tùy ý lại nhắc đến tên anh.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTiểu Thỏ ngây người ở Bắc Kinh thật nhiều ngày, từ sáng đến tối bồi Trình Thi Đồng, rất sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.Nhưng cũng may cô ấy ngoại trừ ngẫu nhiên ngẩn người, tựa hồ cũng không có biểu hiện dị thường gì.Sau khi xác định một mình cô ấy không có vấn đề, cuối cùng Tiểu Thỏ lo sợ bất an ngồi lên máy bay, về Nam Kinh báo cáo.Trình Thi Đồng đứng ở sân bay, mắt thấy chiếc máy bay bay đi Nam Kinh kia dần dần biến mất ở trên trời, lúc này mới xoay người lại, lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại cho ba của mình: "Alo, ba?? Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho ba sao, đương nhiên là nhớ ba đó... Có chuyện muốn thương lượng với ba một chút, ngành của con có một số người đi đại học Cambridge du học... Ừ... Đúng vậy, muốn đi... Chính là học phí có chút đắt... Cần ba hết sức ủng hộ nha, hắc hắc... Được rồi, chỉ cần ba ủng hộ, con liền đi báo danh a..."Trình Thi Đồng cười hì hì nói chuyện điện thoại với ba xong, lúc này mới thở dài một hơi.Rời khỏi thành phố làm cho cô tan nát cõi lòng này, có lẽ là lựa chọn tốt nhất...Hai năm sau.Lại là tháng sáu, thời gian tốt nghiệp.Tiểu Thỏ mặc đồng phục học sĩ tốt nghiệp khóa chính quy màu đen, cúi đầu cầm lấy di động gửi tin cho Trình Thi Đồng:Chị gái ta năm nay tốt nghiệp, cậu lại có thể không trở lại nhìn tớ, là không muốn lăn lộn ở trong nước nữa??Trình Thi Đồng: Đừng như vậy, qua một năm nữa tớ liền tốt nghiệp, sang năm về nước, đi theo cậu tiếp tục lăn lộn. Tiểu Thỏ: Sẽ không phải là ở nước ngoài gặp được trai đẹp tóc vàng mắt xanh gì đó, cậu nhất thời sắc mê tâm khiếu, không muốn trở về chứ??Trình Thi Đồng: Đừng nói giỡn, trai đẹp tóc vàng mắt xanh nào, cũng không có soái như Tiểu Cố nhà tớ, tớ mới chướng mắt!Tiểu Thỏ nhìn hai chữ "Tiểu Cố" trên màn hình điện thoại di động, nhịn không được cười lên.Thời gian hai năm, cô ấy từ trốn tránh Bắc Kinh, trốn tránh cái chết của Cố Ninh Thư, đến bây giờ, đã có thể hết sức tùy ý lại nhắc đến tên anh.