Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 1130: Viết gì
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayCảm giác được ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn mình, anh giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, thuận miệng hỏi: "Làm sao??""Không làm sao..." Tiểu Thỏ cười cười nói với anh: "Chính là đang suy tư phải viết gì đó cho cậu.""..." Cận Mặc lại nhìn cô trong chốc lát, cúi đầu, tiếp tục xé giấy.Ách...Lớp trưởng quả nhiên lãnh khốc trước sau như một a.Tiểu Thỏ kéo kéo môi, cúi đầu xuống, cắn đầu bút, nghiêm túc tự hỏi nên viết cái gì.Sau khoảng mười phút, thầy giáo Hứa hỏi mọi người: "Đều viết xong chưa??""Viết - - xong - - - -" Đám sinh viên kéo dài giọng hồi đáp."Được, vậy hai bên trao đổi tờ giấy đi." Thầy giáo Hứa gật gật đầu, vỗ tay một cái.Tiểu Thỏ một tay cầm một tờ giấy gấp tốt, tay phải đưa cho Cận Mặc, tay trái đưa cho Trang Manh Manh.Đương nhiên, cùng lúc đưa tờ giấy ra, cô cũng thuận tay cầm lại tờ giấy Trang Manh Manh và Cận Mặc viết cho cô."Được rồi, hiện tại mọi người mở tờ giấy trong tay ra, xem xem bạn học bên cạnh các em đã viết cái gì cho các em." Thầy giáo Hứa cười tủm tỉm vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người có thể xem tờ giấy.Những bạn họ ngồi vây quanh kia, lập tức không thể chờ đợi được mở tờ giấy ra.Loại cảm giác này, có chút giống hồi niên đại chưa có điện thoại chưa có di động, khi đó, mọi người đều là dựa vào viết tín để hai bên trao đổi, ở trong nháy mắt mở giấy viết thư ra đó, lập tức có một loại cảm giác tràn trề mong đợi. Tiểu Thỏ nhìn hai tờ giấy trong tay mình, suy nghĩ một chút, vẫn là mở tờ củaTrang Manh Manh ra xem trước.Chỉ thấy mực đen trên giấy trắng, vô cùng đơn giản viết bốn chữ to một dấu chấm than:Sớm sinh quý tử!
Editor: May
Cảm giác được ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn mình, anh giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, thuận miệng hỏi: "Làm sao??"
"Không làm sao..." Tiểu Thỏ cười cười nói với anh: "Chính là đang suy tư phải viết gì đó cho cậu."
"..." Cận Mặc lại nhìn cô trong chốc lát, cúi đầu, tiếp tục xé giấy.
Ách...
Lớp trưởng quả nhiên lãnh khốc trước sau như một a.
Tiểu Thỏ kéo kéo môi, cúi đầu xuống, cắn đầu bút, nghiêm túc tự hỏi nên viết cái gì.
Sau khoảng mười phút, thầy giáo Hứa hỏi mọi người: "Đều viết xong chưa??"
"Viết - - xong - - - -" Đám sinh viên kéo dài giọng hồi đáp.
"Được, vậy hai bên trao đổi tờ giấy đi." Thầy giáo Hứa gật gật đầu, vỗ tay một cái.
Tiểu Thỏ một tay cầm một tờ giấy gấp tốt, tay phải đưa cho Cận Mặc, tay trái đưa cho Trang Manh Manh.
Đương nhiên, cùng lúc đưa tờ giấy ra, cô cũng thuận tay cầm lại tờ giấy Trang Manh Manh và Cận Mặc viết cho cô.
"Được rồi, hiện tại mọi người mở tờ giấy trong tay ra, xem xem bạn học bên cạnh các em đã viết cái gì cho các em." Thầy giáo Hứa cười tủm tỉm vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người có thể xem tờ giấy.
Những bạn họ ngồi vây quanh kia, lập tức không thể chờ đợi được mở tờ giấy ra.
Loại cảm giác này, có chút giống hồi niên đại chưa có điện thoại chưa có di động, khi đó, mọi người đều là dựa vào viết tín để hai bên trao đổi, ở trong nháy mắt mở giấy viết thư ra đó, lập tức có một loại cảm giác tràn trề mong đợi.
Tiểu Thỏ nhìn hai tờ giấy trong tay mình, suy nghĩ một chút, vẫn là mở tờ củaTrang Manh Manh ra xem trước.
Chỉ thấy mực đen trên giấy trắng, vô cùng đơn giản viết bốn chữ to một dấu chấm than:
Sớm sinh quý tử!
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayCảm giác được ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn mình, anh giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, thuận miệng hỏi: "Làm sao??""Không làm sao..." Tiểu Thỏ cười cười nói với anh: "Chính là đang suy tư phải viết gì đó cho cậu.""..." Cận Mặc lại nhìn cô trong chốc lát, cúi đầu, tiếp tục xé giấy.Ách...Lớp trưởng quả nhiên lãnh khốc trước sau như một a.Tiểu Thỏ kéo kéo môi, cúi đầu xuống, cắn đầu bút, nghiêm túc tự hỏi nên viết cái gì.Sau khoảng mười phút, thầy giáo Hứa hỏi mọi người: "Đều viết xong chưa??""Viết - - xong - - - -" Đám sinh viên kéo dài giọng hồi đáp."Được, vậy hai bên trao đổi tờ giấy đi." Thầy giáo Hứa gật gật đầu, vỗ tay một cái.Tiểu Thỏ một tay cầm một tờ giấy gấp tốt, tay phải đưa cho Cận Mặc, tay trái đưa cho Trang Manh Manh.Đương nhiên, cùng lúc đưa tờ giấy ra, cô cũng thuận tay cầm lại tờ giấy Trang Manh Manh và Cận Mặc viết cho cô."Được rồi, hiện tại mọi người mở tờ giấy trong tay ra, xem xem bạn học bên cạnh các em đã viết cái gì cho các em." Thầy giáo Hứa cười tủm tỉm vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người có thể xem tờ giấy.Những bạn họ ngồi vây quanh kia, lập tức không thể chờ đợi được mở tờ giấy ra.Loại cảm giác này, có chút giống hồi niên đại chưa có điện thoại chưa có di động, khi đó, mọi người đều là dựa vào viết tín để hai bên trao đổi, ở trong nháy mắt mở giấy viết thư ra đó, lập tức có một loại cảm giác tràn trề mong đợi. Tiểu Thỏ nhìn hai tờ giấy trong tay mình, suy nghĩ một chút, vẫn là mở tờ củaTrang Manh Manh ra xem trước.Chỉ thấy mực đen trên giấy trắng, vô cùng đơn giản viết bốn chữ to một dấu chấm than:Sớm sinh quý tử!