Tác giả:

Ánh nắng chiếu mạnh vào làm tôi khó chịu nheo nheo mắt tỉnh lại,dụi dụi mắt một lúc thì tôi đã có thể tỉnh táo hơn,tôi thấy có gì đó kì lạ. Ngồi dậy đảo mắt quan sát kĩ tôi thấy mình đang ở căn phòng  xa lạ, xung quanh toàn cửa sổ bằng kính cực lớn sát đất cao đến tận trần nhà,rèm cửa sổ màu vàng mở một nửa,trong ánh nắng hoa văn màu bạc của nó óng ánh như phát sáng nhìn vừa sang trọng vừa tinh tế,một cái giường Kingside xa xỉ đặt giữa phòng,một bộ bàn ghế thanh lịch cổ điển đặt ngoài ban công, còn tôi cũng đang nằm trên cái ghế sopha dài kê sát cửa sổ màu tím tuyệt đẹp,nói đúng hơn căn phòng này xa hoa như phòng  của công chúa trong truyện cổ tích vậy.Ngây ngẩn ngắm nhìn một chút thì tôi bắt đầu sợ hãi, tôi đang ở đâu đây, người ta sẽ bắt tôi vì tôi vì nghĩ tôi đột nhập trái phép mất. Đang định mở cửa chạy đi thì “cạch” tiến cửa phòng mở ra, việc này nhanh quá khiến tôi không phản ứng kịp chỉ biết trưng ra bộ mặt ngu ngốc đối diện với một cô gái khá thanh tú đang cầm khay nước. “Cô…

Chương 10: Cuộc họp phong ba (2)

Người Yêu Tôi Là Nam PhụTác giả: Mèo AmiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng chiếu mạnh vào làm tôi khó chịu nheo nheo mắt tỉnh lại,dụi dụi mắt một lúc thì tôi đã có thể tỉnh táo hơn,tôi thấy có gì đó kì lạ. Ngồi dậy đảo mắt quan sát kĩ tôi thấy mình đang ở căn phòng  xa lạ, xung quanh toàn cửa sổ bằng kính cực lớn sát đất cao đến tận trần nhà,rèm cửa sổ màu vàng mở một nửa,trong ánh nắng hoa văn màu bạc của nó óng ánh như phát sáng nhìn vừa sang trọng vừa tinh tế,một cái giường Kingside xa xỉ đặt giữa phòng,một bộ bàn ghế thanh lịch cổ điển đặt ngoài ban công, còn tôi cũng đang nằm trên cái ghế sopha dài kê sát cửa sổ màu tím tuyệt đẹp,nói đúng hơn căn phòng này xa hoa như phòng  của công chúa trong truyện cổ tích vậy.Ngây ngẩn ngắm nhìn một chút thì tôi bắt đầu sợ hãi, tôi đang ở đâu đây, người ta sẽ bắt tôi vì tôi vì nghĩ tôi đột nhập trái phép mất. Đang định mở cửa chạy đi thì “cạch” tiến cửa phòng mở ra, việc này nhanh quá khiến tôi không phản ứng kịp chỉ biết trưng ra bộ mặt ngu ngốc đối diện với một cô gái khá thanh tú đang cầm khay nước. “Cô… Bỗng nhiên hệ thống báo cháy đột ngột vang lên, mọi người trong phòng họp hoảng hốt chạy ra, nhân lúc hỗn loạn tôi đã nhanh chóng tay phải thì chộp lấy cái phong bì kia nhét vào ngực, mồm gào to “Cháy, cháy rồi!”, tay trái thì túm Boss Khải chạy một mạch ra khỏi phòng họp.Về tới văn phòng của Boss rồi mà trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Má ơi, thử tượng nếu lúc đó mà hệ thống báo cháy không vang lên kịp thời thì số phận của Thiên Khải sẽ ra sao đây.Vì đã đọc qua rồi nên tôi biết rằng trong phong bì đó là hình của Boss và Vũ Đông Thành bị chụp lén ở khu MaGic, trong nguyên tác thì sau khi xem xong đống hình kia và nghe vài lời thêm dầu vào lủa của tên Ngô Minh mà Chủ tịch Ngô đã tát anh ấy ở trước mặt mọi người, đồng thời uy tín trong công ty của Boss cũng bị giảm sút.Tuy rằng đã có lệnh không được truyền những thứ kia ra bên ngoài nhưng tai vách mạch rừng thì làm sao mà ngăn được.Sự cố kia đã làm danh tiếng của Boss Khải ở giới làm ăn ảnh hưởng rất nhiều khiến anh khốn đốn. Sau này, khi bị nam chính nữ chính liên thủ thì sự việc kia lại nổi lên giống như một mồi lửa làm cháy sạch tất cả của Thiên Khải.Nhưng may mà tôi đã chuẩn bị trước hết mọi sự, mướn người giở ít chiêu trò khiến cho hệ thống báo động cháy vang lên, nhưng mà rất là cảm tạ trời đất vì nó đã vang lên đúng lúc.“Hú vía! Mẹ kiếp, cái thứ hại chết người ta này hãy biến đi” Vừa nói, tôi vừa lấy hộp quẹt ra đem đốt cả cái phong bì, cảm giác nhìn cái thứ quỷ quái kia dần biến thành tro trong cái thùng rác inox khiến tôi thật sự vô cùng sảng khoái.Làm xong một loạt động tác, lúc này tôi mới để ý thấy có một đôi mắt u ám đang nhìn chằm chằm tôi. Má ơi nãy giờ lo tiêu hủy chứng cứ mà quên mất còn một vị sau lưng nữa. Tôi ngẩng lên nhìn Boss cười cười giả ngu:“Ha ha ha...”Thấy Boss chỉ đứng nhìn mà không nói gì, tôi cố gắng dời đề tài, mà dời thế nào đây haizzz.À có rồi, tôi liếc thấy đồng hồ treo tường đã gần 12 giờ, tôi vội cầm túi lên nói:“A đến giờ ăn trưa rồi sao!Vậy  tôi xin phép đi trước đây, anh cứ thong thả, tôi…”Chưa kịp nói hết câu Boss Khải đã tiến lên túm cổ tôi.

Bỗng nhiên hệ thống báo cháy đột ngột vang lên, mọi người trong phòng họp hoảng hốt chạy ra, nhân lúc hỗn loạn tôi đã nhanh chóng tay phải thì chộp lấy cái phong bì kia nhét vào ngực, mồm gào to “Cháy, cháy rồi!”, tay trái thì túm Boss Khải chạy một mạch ra khỏi phòng họp.

Về tới văn phòng của Boss rồi mà trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Má ơi, thử tượng nếu lúc đó mà hệ thống báo cháy không vang lên kịp thời thì số phận của Thiên Khải sẽ ra sao đây.Vì đã đọc qua rồi nên tôi biết rằng trong phong bì đó là hình của Boss và Vũ Đông Thành bị chụp lén ở khu MaGic, trong nguyên tác thì sau khi xem xong đống hình kia và nghe vài lời thêm dầu vào lủa của tên Ngô Minh mà Chủ tịch Ngô đã tát anh ấy ở trước mặt mọi người, đồng thời uy tín trong công ty của Boss cũng bị giảm sút.Tuy rằng đã có lệnh không được truyền những thứ kia ra bên ngoài nhưng tai vách mạch rừng thì làm sao mà ngăn được.Sự cố kia đã làm danh tiếng của Boss Khải ở giới làm ăn ảnh hưởng rất nhiều khiến anh khốn đốn. Sau này, khi bị nam chính nữ chính liên thủ thì sự việc kia lại nổi lên giống như một mồi lửa làm cháy sạch tất cả của Thiên Khải.

Nhưng may mà tôi đã chuẩn bị trước hết mọi sự, mướn người giở ít chiêu trò khiến cho hệ thống báo động cháy vang lên, nhưng mà rất là cảm tạ trời đất vì nó đã vang lên đúng lúc.

“Hú vía! Mẹ kiếp, cái thứ hại chết người ta này hãy biến đi” Vừa nói, tôi vừa lấy hộp quẹt ra đem đốt cả cái phong bì, cảm giác nhìn cái thứ quỷ quái kia dần biến thành tro trong cái thùng rác inox khiến tôi thật sự vô cùng sảng khoái.

Làm xong một loạt động tác, lúc này tôi mới để ý thấy có một đôi mắt u ám đang nhìn chằm chằm tôi. Má ơi nãy giờ lo tiêu hủy chứng cứ mà quên mất còn một vị sau lưng nữa. Tôi ngẩng lên nhìn Boss cười cười giả ngu:

“Ha ha ha...”

Thấy Boss chỉ đứng nhìn mà không nói gì, tôi cố gắng dời đề tài, mà dời thế nào đây haizzz.

À có rồi, tôi liếc thấy đồng hồ treo tường đã gần 12 giờ, tôi vội cầm túi lên nói:

“A đến giờ ăn trưa rồi sao!Vậy  tôi xin phép đi trước đây, anh cứ thong thả, tôi…”

Chưa kịp nói hết câu Boss Khải đã tiến lên túm cổ tôi.

Người Yêu Tôi Là Nam PhụTác giả: Mèo AmiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng chiếu mạnh vào làm tôi khó chịu nheo nheo mắt tỉnh lại,dụi dụi mắt một lúc thì tôi đã có thể tỉnh táo hơn,tôi thấy có gì đó kì lạ. Ngồi dậy đảo mắt quan sát kĩ tôi thấy mình đang ở căn phòng  xa lạ, xung quanh toàn cửa sổ bằng kính cực lớn sát đất cao đến tận trần nhà,rèm cửa sổ màu vàng mở một nửa,trong ánh nắng hoa văn màu bạc của nó óng ánh như phát sáng nhìn vừa sang trọng vừa tinh tế,một cái giường Kingside xa xỉ đặt giữa phòng,một bộ bàn ghế thanh lịch cổ điển đặt ngoài ban công, còn tôi cũng đang nằm trên cái ghế sopha dài kê sát cửa sổ màu tím tuyệt đẹp,nói đúng hơn căn phòng này xa hoa như phòng  của công chúa trong truyện cổ tích vậy.Ngây ngẩn ngắm nhìn một chút thì tôi bắt đầu sợ hãi, tôi đang ở đâu đây, người ta sẽ bắt tôi vì tôi vì nghĩ tôi đột nhập trái phép mất. Đang định mở cửa chạy đi thì “cạch” tiến cửa phòng mở ra, việc này nhanh quá khiến tôi không phản ứng kịp chỉ biết trưng ra bộ mặt ngu ngốc đối diện với một cô gái khá thanh tú đang cầm khay nước. “Cô… Bỗng nhiên hệ thống báo cháy đột ngột vang lên, mọi người trong phòng họp hoảng hốt chạy ra, nhân lúc hỗn loạn tôi đã nhanh chóng tay phải thì chộp lấy cái phong bì kia nhét vào ngực, mồm gào to “Cháy, cháy rồi!”, tay trái thì túm Boss Khải chạy một mạch ra khỏi phòng họp.Về tới văn phòng của Boss rồi mà trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Má ơi, thử tượng nếu lúc đó mà hệ thống báo cháy không vang lên kịp thời thì số phận của Thiên Khải sẽ ra sao đây.Vì đã đọc qua rồi nên tôi biết rằng trong phong bì đó là hình của Boss và Vũ Đông Thành bị chụp lén ở khu MaGic, trong nguyên tác thì sau khi xem xong đống hình kia và nghe vài lời thêm dầu vào lủa của tên Ngô Minh mà Chủ tịch Ngô đã tát anh ấy ở trước mặt mọi người, đồng thời uy tín trong công ty của Boss cũng bị giảm sút.Tuy rằng đã có lệnh không được truyền những thứ kia ra bên ngoài nhưng tai vách mạch rừng thì làm sao mà ngăn được.Sự cố kia đã làm danh tiếng của Boss Khải ở giới làm ăn ảnh hưởng rất nhiều khiến anh khốn đốn. Sau này, khi bị nam chính nữ chính liên thủ thì sự việc kia lại nổi lên giống như một mồi lửa làm cháy sạch tất cả của Thiên Khải.Nhưng may mà tôi đã chuẩn bị trước hết mọi sự, mướn người giở ít chiêu trò khiến cho hệ thống báo động cháy vang lên, nhưng mà rất là cảm tạ trời đất vì nó đã vang lên đúng lúc.“Hú vía! Mẹ kiếp, cái thứ hại chết người ta này hãy biến đi” Vừa nói, tôi vừa lấy hộp quẹt ra đem đốt cả cái phong bì, cảm giác nhìn cái thứ quỷ quái kia dần biến thành tro trong cái thùng rác inox khiến tôi thật sự vô cùng sảng khoái.Làm xong một loạt động tác, lúc này tôi mới để ý thấy có một đôi mắt u ám đang nhìn chằm chằm tôi. Má ơi nãy giờ lo tiêu hủy chứng cứ mà quên mất còn một vị sau lưng nữa. Tôi ngẩng lên nhìn Boss cười cười giả ngu:“Ha ha ha...”Thấy Boss chỉ đứng nhìn mà không nói gì, tôi cố gắng dời đề tài, mà dời thế nào đây haizzz.À có rồi, tôi liếc thấy đồng hồ treo tường đã gần 12 giờ, tôi vội cầm túi lên nói:“A đến giờ ăn trưa rồi sao!Vậy  tôi xin phép đi trước đây, anh cứ thong thả, tôi…”Chưa kịp nói hết câu Boss Khải đã tiến lên túm cổ tôi.

Chương 10: Cuộc họp phong ba (2)