" Chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam đã kết thúc. Mời các hành khách trên chuyến bay kiểm tra lại đồ đạc của mình trước khi xuống máy bay. Xin cảm ơn! " - Tiếng nói từ chiếc loa phát ra làm hai cô tiểu thư nhà Vương gia tỉnh giấc. - Về rồi cơ à? - Nó - Vương Thu Mai - đại tiểu thư nhà Vương gia uể oải nói. - Xuống thôi cô nương. Về nhà thật rồi đấy! - Mai Thuý Huyền - con gái nuôi của nhà Mai kêu lên. Cô là bạn thân của Mai từ mẫu giáo. Hai cô nàng xinh đẹp bước ra sân bay với một đống đồ đựng trong hơn 4 cái vali. Mãi 2 cô nàng mới lê lết được ra trước cửa. 10 phút, 20 phút, 30 phút, 1 tiếng,... - Ba bảo cho người tới đón sao không thấy vậy? - Huyền than thở. - Thôi, đợi ba thì đến bao giờ. Ta tìm taxi về thôi. - Ừ. Chứ đợi mãi đến tối chắc chưa được về. Hai cô tiểu thư lại xách đống đồ đi gọi taxi. Trong lúc đang đi thì... " Rầm " " Rầm ". - Kẻ nào dám đâm vào ta thế hả? - Một giọng nam tính vang lên. Đó là hắn - Hoàng Bảo Nam. Tổng giám đốc công ty Hoàng Bảo. Đi ra đón vợ tương lai mà…
Chương 6
Chồng Hờ Ơi! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi!Tác giả: Vaxi BÒngTruyện Ngôn Tình" Chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam đã kết thúc. Mời các hành khách trên chuyến bay kiểm tra lại đồ đạc của mình trước khi xuống máy bay. Xin cảm ơn! " - Tiếng nói từ chiếc loa phát ra làm hai cô tiểu thư nhà Vương gia tỉnh giấc. - Về rồi cơ à? - Nó - Vương Thu Mai - đại tiểu thư nhà Vương gia uể oải nói. - Xuống thôi cô nương. Về nhà thật rồi đấy! - Mai Thuý Huyền - con gái nuôi của nhà Mai kêu lên. Cô là bạn thân của Mai từ mẫu giáo. Hai cô nàng xinh đẹp bước ra sân bay với một đống đồ đựng trong hơn 4 cái vali. Mãi 2 cô nàng mới lê lết được ra trước cửa. 10 phút, 20 phút, 30 phút, 1 tiếng,... - Ba bảo cho người tới đón sao không thấy vậy? - Huyền than thở. - Thôi, đợi ba thì đến bao giờ. Ta tìm taxi về thôi. - Ừ. Chứ đợi mãi đến tối chắc chưa được về. Hai cô tiểu thư lại xách đống đồ đi gọi taxi. Trong lúc đang đi thì... " Rầm " " Rầm ". - Kẻ nào dám đâm vào ta thế hả? - Một giọng nam tính vang lên. Đó là hắn - Hoàng Bảo Nam. Tổng giám đốc công ty Hoàng Bảo. Đi ra đón vợ tương lai mà… Nó và Huyền cũng quen với cuộc sống nơi đây. Mỗi ngày, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đều nấu cho hắn và Phong ăn. Có lẽ Huyền và Phong cũng có tình cảm với nhau. Bây giờ gặp nhau thì tỏ ra thân mật. Nó thực sự nhiều lúc còn nổi cơn ghen tị!Sáng nay, hắn và Phong chuẩn bị đi làm. Vừa bước ra khỏi cửa thì có một cô gái xinh đẹp chạy đến ôm trầm lấy Phong. Huyền ngỡ ngàng. Cô gái mở miệng:- Trời ơi anh yêu à! Lâu không đến thăm em em nhớ anh quá à nha! - Sau đó cô gái cười tươi roi rói.- Bỏ tôi ra đi. Em đang làm cái gì vậy? - Phong bực bội.Huyền sụp xuống, hoảng loạn. Cô ta là ai kia chứ? Phong quen cô ta?- Cô là ai? - Huyền nói giọng lạnh.- Chẳng lẽ phải khai báo với...người giúp việc à? - Cô ta kinh rẻ - Thôi, dù sao nơi đây cũng là của tôi, giúp việc cũng cần biết cô chủ chứ nhỉ. Hiểu chứ?" Bốp" - Phong tát cô ta một cái rõ đau.- Người giúp việc ư? Cô chủ thật sự được tất cả công nhận ở đây. Vợ của Lâm Vĩnh Phong này.Cô ta sững sờ. Nở nụ cười sợ hãi:- Anh à! Đùa em vừa chứ. Em đau tim đó.- Đùa à! Xin lỗi. Không có đâu. Biết rồi thì biến. - Nó dựa vào tường nói mà ai cũng sợ. Nó đã nói thế này thì đã quá là kìm chế rồi.Hắn đẩy cô ta ra ngoài. Dù không nói câu nào cũng hắn cũng rất bực mình. Hắn có cách giải quyết riêng...Phong đến bên Huyền, ôm Huyền trong lòng. Huyền đẩy Phong ra. Tất cả đã mất. Đứng dậy và bỏ lại một câu:- Xin lỗi nhưng quá đủ rồi! - Nhưng giọt nước mặt rơi đầu trên mặt Huyền.- Đi làm đi. Tôi sẽ bên nó. - Nó đỡ Huyền lên phòng để cho Phong và hắn nhìn theo với ánh mắt đau nhói.- Đi. - hắn quàng vai Phong đưa lên xeSuốt một ngày, nó ngồi an ủi Huyền. Huyền vẫn khóc. Nó cũng đành chịu. Có lẽ Phong tự giải quyết tốt hơn.Tối. Phong và hắn trở về. Huyền không muốn gặp mặt Phong nên bảo nó cùng ăn cơm trước rồi trở về phòng. Nó mệt, đã ngủ. Huyền không khóc nữa nhưng lòng nặng trĩu.Phong bước vào phòng. Tối om. Bật đèn lên thì thấy Huyền đang nhìn ra ban công. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Ôm từ sau lưng Huyền, Phong lên tiếng:- Anh thực sự xin lỗi. Thực sự xin lỗi em. Nhưng hãy cho anh giải thích. 1 lần thôi. - Phong buồn lắm.- Mong anh buông tha tôi đi. Dù anh có giải thích thì nó cũng là sự thưc. Anh đâu thích tôi, có người yêu rồi sao không nói. Nỗi đau này xin để tôi chịu một mình.- Anh không thích em nhưng anh yêu em Huyền à. Thực sự anh với cô ta chỉ là qua đường thôi. Xin em.- Tôi sẽ tạm tin. Giờ muốn ngủ. - Giọng Huyền có vẻ ổn hơn.Phong bế Huyền lên giường. Ôm Huyền ngủ. Tự hứa rằng sau này sẽ không làm gì đau tới HuyềnHắn với nó cũng trải qua một ngày mệt mỏi với người bạn thân của mình nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...Đọc tiếp:
Nó và Huyền cũng quen với cuộc sống nơi đây. Mỗi ngày, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đều nấu cho hắn và Phong ăn. Có lẽ Huyền và Phong cũng có tình cảm với nhau. Bây giờ gặp nhau thì tỏ ra thân mật. Nó thực sự nhiều lúc còn nổi cơn ghen tị!
Sáng nay, hắn và Phong chuẩn bị đi làm. Vừa bước ra khỏi cửa thì có một cô gái xinh đẹp chạy đến ôm trầm lấy Phong. Huyền ngỡ ngàng. Cô gái mở miệng:
- Trời ơi anh yêu à! Lâu không đến thăm em em nhớ anh quá à nha! - Sau đó cô gái cười tươi roi rói.
- Bỏ tôi ra đi. Em đang làm cái gì vậy? - Phong bực bội.
Huyền sụp xuống, hoảng loạn. Cô ta là ai kia chứ? Phong quen cô ta?
- Cô là ai? - Huyền nói giọng lạnh.
- Chẳng lẽ phải khai báo với...người giúp việc à? - Cô ta kinh rẻ - Thôi, dù sao nơi đây cũng là của tôi, giúp việc cũng cần biết cô chủ chứ nhỉ. Hiểu chứ?
" Bốp" - Phong tát cô ta một cái rõ đau.
- Người giúp việc ư? Cô chủ thật sự được tất cả công nhận ở đây. Vợ của Lâm Vĩnh Phong này.
Cô ta sững sờ. Nở nụ cười sợ hãi:
- Anh à! Đùa em vừa chứ. Em đau tim đó.
- Đùa à! Xin lỗi. Không có đâu. Biết rồi thì biến. - Nó dựa vào tường nói mà ai cũng sợ. Nó đã nói thế này thì đã quá là kìm chế rồi.
Hắn đẩy cô ta ra ngoài. Dù không nói câu nào cũng hắn cũng rất bực mình. Hắn có cách giải quyết riêng...
Phong đến bên Huyền, ôm Huyền trong lòng. Huyền đẩy Phong ra. Tất cả đã mất. Đứng dậy và bỏ lại một câu:
- Xin lỗi nhưng quá đủ rồi! - Nhưng giọt nước mặt rơi đầu trên mặt Huyền.
- Đi làm đi. Tôi sẽ bên nó. - Nó đỡ Huyền lên phòng để cho Phong và hắn nhìn theo với ánh mắt đau nhói.
- Đi. - hắn quàng vai Phong đưa lên xe
Suốt một ngày, nó ngồi an ủi Huyền. Huyền vẫn khóc. Nó cũng đành chịu. Có lẽ Phong tự giải quyết tốt hơn.
Tối. Phong và hắn trở về. Huyền không muốn gặp mặt Phong nên bảo nó cùng ăn cơm trước rồi trở về phòng. Nó mệt, đã ngủ. Huyền không khóc nữa nhưng lòng nặng trĩu.
Phong bước vào phòng. Tối om. Bật đèn lên thì thấy Huyền đang nhìn ra ban công. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Ôm từ sau lưng Huyền, Phong lên tiếng:
- Anh thực sự xin lỗi. Thực sự xin lỗi em. Nhưng hãy cho anh giải thích. 1 lần thôi. - Phong buồn lắm.
- Mong anh buông tha tôi đi. Dù anh có giải thích thì nó cũng là sự thưc. Anh đâu thích tôi, có người yêu rồi sao không nói. Nỗi đau này xin để tôi chịu một mình.
- Anh không thích em nhưng anh yêu em Huyền à. Thực sự anh với cô ta chỉ là qua đường thôi. Xin em.
- Tôi sẽ tạm tin. Giờ muốn ngủ. - Giọng Huyền có vẻ ổn hơn.
Phong bế Huyền lên giường. Ôm Huyền ngủ. Tự hứa rằng sau này sẽ không làm gì đau tới Huyền
Hắn với nó cũng trải qua một ngày mệt mỏi với người bạn thân của mình nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...
Đọc tiếp:
Chồng Hờ Ơi! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi!Tác giả: Vaxi BÒngTruyện Ngôn Tình" Chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam đã kết thúc. Mời các hành khách trên chuyến bay kiểm tra lại đồ đạc của mình trước khi xuống máy bay. Xin cảm ơn! " - Tiếng nói từ chiếc loa phát ra làm hai cô tiểu thư nhà Vương gia tỉnh giấc. - Về rồi cơ à? - Nó - Vương Thu Mai - đại tiểu thư nhà Vương gia uể oải nói. - Xuống thôi cô nương. Về nhà thật rồi đấy! - Mai Thuý Huyền - con gái nuôi của nhà Mai kêu lên. Cô là bạn thân của Mai từ mẫu giáo. Hai cô nàng xinh đẹp bước ra sân bay với một đống đồ đựng trong hơn 4 cái vali. Mãi 2 cô nàng mới lê lết được ra trước cửa. 10 phút, 20 phút, 30 phút, 1 tiếng,... - Ba bảo cho người tới đón sao không thấy vậy? - Huyền than thở. - Thôi, đợi ba thì đến bao giờ. Ta tìm taxi về thôi. - Ừ. Chứ đợi mãi đến tối chắc chưa được về. Hai cô tiểu thư lại xách đống đồ đi gọi taxi. Trong lúc đang đi thì... " Rầm " " Rầm ". - Kẻ nào dám đâm vào ta thế hả? - Một giọng nam tính vang lên. Đó là hắn - Hoàng Bảo Nam. Tổng giám đốc công ty Hoàng Bảo. Đi ra đón vợ tương lai mà… Nó và Huyền cũng quen với cuộc sống nơi đây. Mỗi ngày, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đều nấu cho hắn và Phong ăn. Có lẽ Huyền và Phong cũng có tình cảm với nhau. Bây giờ gặp nhau thì tỏ ra thân mật. Nó thực sự nhiều lúc còn nổi cơn ghen tị!Sáng nay, hắn và Phong chuẩn bị đi làm. Vừa bước ra khỏi cửa thì có một cô gái xinh đẹp chạy đến ôm trầm lấy Phong. Huyền ngỡ ngàng. Cô gái mở miệng:- Trời ơi anh yêu à! Lâu không đến thăm em em nhớ anh quá à nha! - Sau đó cô gái cười tươi roi rói.- Bỏ tôi ra đi. Em đang làm cái gì vậy? - Phong bực bội.Huyền sụp xuống, hoảng loạn. Cô ta là ai kia chứ? Phong quen cô ta?- Cô là ai? - Huyền nói giọng lạnh.- Chẳng lẽ phải khai báo với...người giúp việc à? - Cô ta kinh rẻ - Thôi, dù sao nơi đây cũng là của tôi, giúp việc cũng cần biết cô chủ chứ nhỉ. Hiểu chứ?" Bốp" - Phong tát cô ta một cái rõ đau.- Người giúp việc ư? Cô chủ thật sự được tất cả công nhận ở đây. Vợ của Lâm Vĩnh Phong này.Cô ta sững sờ. Nở nụ cười sợ hãi:- Anh à! Đùa em vừa chứ. Em đau tim đó.- Đùa à! Xin lỗi. Không có đâu. Biết rồi thì biến. - Nó dựa vào tường nói mà ai cũng sợ. Nó đã nói thế này thì đã quá là kìm chế rồi.Hắn đẩy cô ta ra ngoài. Dù không nói câu nào cũng hắn cũng rất bực mình. Hắn có cách giải quyết riêng...Phong đến bên Huyền, ôm Huyền trong lòng. Huyền đẩy Phong ra. Tất cả đã mất. Đứng dậy và bỏ lại một câu:- Xin lỗi nhưng quá đủ rồi! - Nhưng giọt nước mặt rơi đầu trên mặt Huyền.- Đi làm đi. Tôi sẽ bên nó. - Nó đỡ Huyền lên phòng để cho Phong và hắn nhìn theo với ánh mắt đau nhói.- Đi. - hắn quàng vai Phong đưa lên xeSuốt một ngày, nó ngồi an ủi Huyền. Huyền vẫn khóc. Nó cũng đành chịu. Có lẽ Phong tự giải quyết tốt hơn.Tối. Phong và hắn trở về. Huyền không muốn gặp mặt Phong nên bảo nó cùng ăn cơm trước rồi trở về phòng. Nó mệt, đã ngủ. Huyền không khóc nữa nhưng lòng nặng trĩu.Phong bước vào phòng. Tối om. Bật đèn lên thì thấy Huyền đang nhìn ra ban công. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Ôm từ sau lưng Huyền, Phong lên tiếng:- Anh thực sự xin lỗi. Thực sự xin lỗi em. Nhưng hãy cho anh giải thích. 1 lần thôi. - Phong buồn lắm.- Mong anh buông tha tôi đi. Dù anh có giải thích thì nó cũng là sự thưc. Anh đâu thích tôi, có người yêu rồi sao không nói. Nỗi đau này xin để tôi chịu một mình.- Anh không thích em nhưng anh yêu em Huyền à. Thực sự anh với cô ta chỉ là qua đường thôi. Xin em.- Tôi sẽ tạm tin. Giờ muốn ngủ. - Giọng Huyền có vẻ ổn hơn.Phong bế Huyền lên giường. Ôm Huyền ngủ. Tự hứa rằng sau này sẽ không làm gì đau tới HuyềnHắn với nó cũng trải qua một ngày mệt mỏi với người bạn thân của mình nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...Đọc tiếp: