Hắn đem mình chặt chẽ vững vàng trói lại. Đưa lưng về phía cửa, quỳ ở trên ghế sa lon. Bắt đầu ảo tưởng. Đây là trò chơi hắn trong ngày hè thường làm. Không nguy hiểm cho bất luận người nào, không phá hỏng bất cứ chuyện gì, mà vẫn xấu hổ như cũ. Mà hắn yêu thích, loại xấu hổ này. (._. b**n th**…) Có lúc, hắn mặc áo may ô màu trắng, quần bò mỏng mềm mại. Đem mình làm thanh niên đầu đường. – thanh niên đầu đường: trai bao._. trai đứng đường. Bắt đầu ảo tưởng, thương nhân thành thục âu phục thẳng tắp, xuất hiện ở cửa bên kia. Có lúc, hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu lam đậm. Chính là trang phục thời điểm hắn đi làm. Bắt đầu ảo tưởng, công nhân kiến trúc mang theo nón an toàn, ở trong ánh tà dương đẩy cửa mà vào. Quy tắc của trò chơi chính là như vậy. Mỗi cửa một khác, phải là một cái nhân vật càng lúc càng có hormone nam tính hơn. Bởi vì khoảng cách khác nhau, trực tiếp so sánh loại này kia, mới có thể phát động cướp đoạt cùng cảm xúc mãnh liệt. Lần này, hắn chỉ mặc áo quần ở nhà,…
Chương 46
Ngươi Rốt Cục Đến Tự ThúTác giả: Trương Mê KinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịHắn đem mình chặt chẽ vững vàng trói lại. Đưa lưng về phía cửa, quỳ ở trên ghế sa lon. Bắt đầu ảo tưởng. Đây là trò chơi hắn trong ngày hè thường làm. Không nguy hiểm cho bất luận người nào, không phá hỏng bất cứ chuyện gì, mà vẫn xấu hổ như cũ. Mà hắn yêu thích, loại xấu hổ này. (._. b**n th**…) Có lúc, hắn mặc áo may ô màu trắng, quần bò mỏng mềm mại. Đem mình làm thanh niên đầu đường. – thanh niên đầu đường: trai bao._. trai đứng đường. Bắt đầu ảo tưởng, thương nhân thành thục âu phục thẳng tắp, xuất hiện ở cửa bên kia. Có lúc, hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu lam đậm. Chính là trang phục thời điểm hắn đi làm. Bắt đầu ảo tưởng, công nhân kiến trúc mang theo nón an toàn, ở trong ánh tà dương đẩy cửa mà vào. Quy tắc của trò chơi chính là như vậy. Mỗi cửa một khác, phải là một cái nhân vật càng lúc càng có hormone nam tính hơn. Bởi vì khoảng cách khác nhau, trực tiếp so sánh loại này kia, mới có thể phát động cướp đoạt cùng cảm xúc mãnh liệt. Lần này, hắn chỉ mặc áo quần ở nhà,… Kỷ Tiểu Yêu run rẩy nhặt lên ô đi mưa.Dù mặt ngoài còn có giọt mưa, hiển nhiên là mới vừa bị người dùng qua, hết mưa rồi liền bị quên ở đây.Sẽ là người ngày đó gặp phải sao… Bất quá làm sao có khả năng?Kỷ Tiểu Yêu cảm thấy một trận ù tai.Hắn muốn lập tức xông về nhà Kha tổng, nhìn một dù đen khác còn ở đó hay không.Nếu như biến mất, vậy tinh thần mình liền nhất định sẽ nứt ra.Nếu không làm sao giải thích đâu?Hỏi kẻ xấu, hắn nhất định rõ ràng nhất.Ấn số lại không bấm.Không phải tắt máy, cũng không phải đường dây bận, mà là “Không phục vụ.”Không phục vụ?Lúc này mặt trăng đang từ bên trong mây đen lộ ra, ngày mai sẽ là mười lăm tháng bảy.Chẳng lẽ, mình thật trúng tà?Mẹ nhà hắn!Mấy ngày nay, các loại sợ hãi thực sự là thay phiên đến một lần.Còn muốn thế nào?Đơn giản thả xuống bao đựng quần áo, tắm nước nóng.Đêm nay liền ở đây.Nghiên cứu một chút xem có cái gì lại phát sinh.Nằm ở trên giường, nghĩ các loại khả năng.Kỳ thực sâu trong nội tâm, chỉ có mong đợi.Hi vọng gặp lại người ngày đó đùng dù đen.Không quan tâm hắn là người hay quỷ.Kỷ Tiểu Yêu thậm chí đem dù đen đặt lên giường.Nếu vật này tà môn như vậy, vậy thì —— ôm nó! Cưỡi lên nó!Liền như vậy, không để ý hết thảy kiêng kỵ đi ngủ.Thời điểm ngày thứ hai tỉnh lại, dù đen không biết thời điểm nào mở ra, như cái lều nhỏ chụp trên giường, vì mình che ánh mặt trời.Kỷ Tiểu Yêu một chút c*̃ng không cảm thấy bất ngờ, hắn biết mình ngủ không thành thật, có dù che nắng trái lại ngủ rất ngon.Kẻ xấu không có tới hành hung, quỷ c*̃ng không có tới câu hồn, ngoài cửa sổ dưới lầu như cũ đông nghịt, vậy thì còn phải đi làm.Mặc chỉnh tề ra cửa, thời điểm đi qua khu tập thể hình, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, không khỏi đi bên tới xà đơn nhìn kỹ một chút.Hiện ở đây trải khắp ánh mặt trời.Trên đất có một đồ vật lòe lòe toả sáng.Nhặt lên, là một phù hiệu cảnh sát.Kỷ Tiểu Yêu ôm vào trong túi, một bên xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Thịnh cảnh sát.“Này, tôi ở xà đơn kia nhặt được phù hiệu cảnh sát của anh.”“Phù hiệu cảnh sát?” Thịnh cảnh sát cúi đầu liếc mắt nhìn, “Phù hiệu cảnh sát tôi còn ở trên y phục.”
Kỷ Tiểu Yêu run rẩy nhặt lên ô đi mưa.
Dù mặt ngoài còn có giọt mưa, hiển nhiên là mới vừa bị người dùng qua, hết mưa rồi liền bị quên ở đây.
Sẽ là người ngày đó gặp phải sao… Bất quá làm sao có khả năng?
Kỷ Tiểu Yêu cảm thấy một trận ù tai.
Hắn muốn lập tức xông về nhà Kha tổng, nhìn một dù đen khác còn ở đó hay không.
Nếu như biến mất, vậy tinh thần mình liền nhất định sẽ nứt ra.
Nếu không làm sao giải thích đâu?
Hỏi kẻ xấu, hắn nhất định rõ ràng nhất.
Ấn số lại không bấm.
Không phải tắt máy, cũng không phải đường dây bận, mà là “Không phục vụ.”
Không phục vụ?
Lúc này mặt trăng đang từ bên trong mây đen lộ ra, ngày mai sẽ là mười lăm tháng bảy.
Chẳng lẽ, mình thật trúng tà?
Mẹ nhà hắn!
Mấy ngày nay, các loại sợ hãi thực sự là thay phiên đến một lần.
Còn muốn thế nào?
Đơn giản thả xuống bao đựng quần áo, tắm nước nóng.
Đêm nay liền ở đây.
Nghiên cứu một chút xem có cái gì lại phát sinh.
Nằm ở trên giường, nghĩ các loại khả năng.
Kỳ thực sâu trong nội tâm, chỉ có mong đợi.
Hi vọng gặp lại người ngày đó đùng dù đen.
Không quan tâm hắn là người hay quỷ.
Kỷ Tiểu Yêu thậm chí đem dù đen đặt lên giường.
Nếu vật này tà môn như vậy, vậy thì —— ôm nó! Cưỡi lên nó!
Liền như vậy, không để ý hết thảy kiêng kỵ đi ngủ.
Thời điểm ngày thứ hai tỉnh lại, dù đen không biết thời điểm nào mở ra, như cái lều nhỏ chụp trên giường, vì mình che ánh mặt trời.
Kỷ Tiểu Yêu một chút c*̃ng không cảm thấy bất ngờ, hắn biết mình ngủ không thành thật, có dù che nắng trái lại ngủ rất ngon.
Kẻ xấu không có tới hành hung, quỷ c*̃ng không có tới câu hồn, ngoài cửa sổ dưới lầu như cũ đông nghịt, vậy thì còn phải đi làm.
Mặc chỉnh tề ra cửa, thời điểm đi qua khu tập thể hình, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, không khỏi đi bên tới xà đơn nhìn kỹ một chút.
Hiện ở đây trải khắp ánh mặt trời.
Trên đất có một đồ vật lòe lòe toả sáng.
Nhặt lên, là một phù hiệu cảnh sát.
Kỷ Tiểu Yêu ôm vào trong túi, một bên xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Thịnh cảnh sát.
“Này, tôi ở xà đơn kia nhặt được phù hiệu cảnh sát của anh.”
“Phù hiệu cảnh sát?” Thịnh cảnh sát cúi đầu liếc mắt nhìn, “Phù hiệu cảnh sát tôi còn ở trên y phục.”
Ngươi Rốt Cục Đến Tự ThúTác giả: Trương Mê KinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịHắn đem mình chặt chẽ vững vàng trói lại. Đưa lưng về phía cửa, quỳ ở trên ghế sa lon. Bắt đầu ảo tưởng. Đây là trò chơi hắn trong ngày hè thường làm. Không nguy hiểm cho bất luận người nào, không phá hỏng bất cứ chuyện gì, mà vẫn xấu hổ như cũ. Mà hắn yêu thích, loại xấu hổ này. (._. b**n th**…) Có lúc, hắn mặc áo may ô màu trắng, quần bò mỏng mềm mại. Đem mình làm thanh niên đầu đường. – thanh niên đầu đường: trai bao._. trai đứng đường. Bắt đầu ảo tưởng, thương nhân thành thục âu phục thẳng tắp, xuất hiện ở cửa bên kia. Có lúc, hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu lam đậm. Chính là trang phục thời điểm hắn đi làm. Bắt đầu ảo tưởng, công nhân kiến trúc mang theo nón an toàn, ở trong ánh tà dương đẩy cửa mà vào. Quy tắc của trò chơi chính là như vậy. Mỗi cửa một khác, phải là một cái nhân vật càng lúc càng có hormone nam tính hơn. Bởi vì khoảng cách khác nhau, trực tiếp so sánh loại này kia, mới có thể phát động cướp đoạt cùng cảm xúc mãnh liệt. Lần này, hắn chỉ mặc áo quần ở nhà,… Kỷ Tiểu Yêu run rẩy nhặt lên ô đi mưa.Dù mặt ngoài còn có giọt mưa, hiển nhiên là mới vừa bị người dùng qua, hết mưa rồi liền bị quên ở đây.Sẽ là người ngày đó gặp phải sao… Bất quá làm sao có khả năng?Kỷ Tiểu Yêu cảm thấy một trận ù tai.Hắn muốn lập tức xông về nhà Kha tổng, nhìn một dù đen khác còn ở đó hay không.Nếu như biến mất, vậy tinh thần mình liền nhất định sẽ nứt ra.Nếu không làm sao giải thích đâu?Hỏi kẻ xấu, hắn nhất định rõ ràng nhất.Ấn số lại không bấm.Không phải tắt máy, cũng không phải đường dây bận, mà là “Không phục vụ.”Không phục vụ?Lúc này mặt trăng đang từ bên trong mây đen lộ ra, ngày mai sẽ là mười lăm tháng bảy.Chẳng lẽ, mình thật trúng tà?Mẹ nhà hắn!Mấy ngày nay, các loại sợ hãi thực sự là thay phiên đến một lần.Còn muốn thế nào?Đơn giản thả xuống bao đựng quần áo, tắm nước nóng.Đêm nay liền ở đây.Nghiên cứu một chút xem có cái gì lại phát sinh.Nằm ở trên giường, nghĩ các loại khả năng.Kỳ thực sâu trong nội tâm, chỉ có mong đợi.Hi vọng gặp lại người ngày đó đùng dù đen.Không quan tâm hắn là người hay quỷ.Kỷ Tiểu Yêu thậm chí đem dù đen đặt lên giường.Nếu vật này tà môn như vậy, vậy thì —— ôm nó! Cưỡi lên nó!Liền như vậy, không để ý hết thảy kiêng kỵ đi ngủ.Thời điểm ngày thứ hai tỉnh lại, dù đen không biết thời điểm nào mở ra, như cái lều nhỏ chụp trên giường, vì mình che ánh mặt trời.Kỷ Tiểu Yêu một chút c*̃ng không cảm thấy bất ngờ, hắn biết mình ngủ không thành thật, có dù che nắng trái lại ngủ rất ngon.Kẻ xấu không có tới hành hung, quỷ c*̃ng không có tới câu hồn, ngoài cửa sổ dưới lầu như cũ đông nghịt, vậy thì còn phải đi làm.Mặc chỉnh tề ra cửa, thời điểm đi qua khu tập thể hình, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, không khỏi đi bên tới xà đơn nhìn kỹ một chút.Hiện ở đây trải khắp ánh mặt trời.Trên đất có một đồ vật lòe lòe toả sáng.Nhặt lên, là một phù hiệu cảnh sát.Kỷ Tiểu Yêu ôm vào trong túi, một bên xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Thịnh cảnh sát.“Này, tôi ở xà đơn kia nhặt được phù hiệu cảnh sát của anh.”“Phù hiệu cảnh sát?” Thịnh cảnh sát cúi đầu liếc mắt nhìn, “Phù hiệu cảnh sát tôi còn ở trên y phục.”