“ Hàn Ngọc, cậu đang làm cái quái gì trong phòng tớ?”, một cô gái cất tiếng nói. “ Tớ đang trang điểm. Cậu bị mù sao?”, Hàn Ngọc liếc mắt nhìn cô gái đứng trước cửa đáp. “ Cậu có vấn đề ở não à? Đào Hàn Ngọc, tớ nói cho cậu biết bây giờ là mười hai giờ trưa. Ok? Cậu bị nước vô não à, khi không lại đi trang điểm”, cô gái nào đó vẫn tiếp tục nói. “ Mười hai giờ thì thế nào. Tối nay, vào lúc sáu giờ tớ có một cuộc xem mắt. Là xem mắt đấy, cậu biết không?”, Hàn Ngọc vừa tô son vưà nói. Tô Mỹ Dung trợn tròn hai mắt không thể tin được, cô hẳn là bị nước vô não thật rồi. Làm sao cô có thể quen biết với một người đầu óc không bình thường như thế cơ chứ. Hàn Ngọc mặc chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc ngắn màu hạt dẻ làm tôn lên làn da hồng hào khiến cô thêm phần khả ái. Cô đứng trước chiếc gương lớn, không ngừng xoay vòng như chiếc compa, quay sang trái rồi quay sang phải. Mỹ Dung ngồi trên giường thở dài, trong lòng cô thầm nói:” Điên rồi, điên thật rồi“. Sau vài tiếng đồng hồ, khi cây kim…
Chương 8: Vẫn cứ yêu em….
Vẫn Cứ Yêu EmTác giả: Tii SữaTruyện Ngôn Tình“ Hàn Ngọc, cậu đang làm cái quái gì trong phòng tớ?”, một cô gái cất tiếng nói. “ Tớ đang trang điểm. Cậu bị mù sao?”, Hàn Ngọc liếc mắt nhìn cô gái đứng trước cửa đáp. “ Cậu có vấn đề ở não à? Đào Hàn Ngọc, tớ nói cho cậu biết bây giờ là mười hai giờ trưa. Ok? Cậu bị nước vô não à, khi không lại đi trang điểm”, cô gái nào đó vẫn tiếp tục nói. “ Mười hai giờ thì thế nào. Tối nay, vào lúc sáu giờ tớ có một cuộc xem mắt. Là xem mắt đấy, cậu biết không?”, Hàn Ngọc vừa tô son vưà nói. Tô Mỹ Dung trợn tròn hai mắt không thể tin được, cô hẳn là bị nước vô não thật rồi. Làm sao cô có thể quen biết với một người đầu óc không bình thường như thế cơ chứ. Hàn Ngọc mặc chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc ngắn màu hạt dẻ làm tôn lên làn da hồng hào khiến cô thêm phần khả ái. Cô đứng trước chiếc gương lớn, không ngừng xoay vòng như chiếc compa, quay sang trái rồi quay sang phải. Mỹ Dung ngồi trên giường thở dài, trong lòng cô thầm nói:” Điên rồi, điên thật rồi“. Sau vài tiếng đồng hồ, khi cây kim… Mỹ Dung bước xuống xe.“ Cám ơn anh “, Mỹ Dung mỉm cười chào anh.Long Thiên cũng bước xuống xe, tiến đến Mỹ Dung. Bàn tay to lớn nắm lấy tay cô đem Mỹ Dung ôm vào lòng ngực to lớn.“ Tôi yêu em”, anh thì thầm bên tai cô.Mỹ Dung im lặng không phản kháng, không chống cự. Ở bên anh, cô cảm thấy mình rất an toàn, sự quan tâm, che chở của anh làm tim cô đã hoàn toàn gục ngã. Sau khi kết thúc một cuộc tình, cũng giống như một cánh cửa đã khép lại, một cánh cửa mới ra. Cô không thể nhìn về nơi đã khép lại, nhưng lại e ngại khi bước vào một cánh cửa mới. Đâu mới là bến đỗ thật sự?Phụ nữ, có lẽ luôn là như vậy! Vừa chờ mong yêu và được yêu, nhưng cũng sợ bị thương, đồng thời còn e ngại người đàn ông âu yếm mình có toàn tâm toàn ý yêu mình hay không?Trong cõi sinh mệnh đầy biến cố này, cơ hội để tìm được người che chở, là nơi để ta dựa dẫm có thể chỉ đến một lần duy nhất mà thôi. Hướng về phía tương lai mờ mịt ấy, chi bằng quay đầu nhìn lại những điều đã đi qua, có phải nơi đấy vẫn luôn có một cánh tay âm thầm đang dang rộng chờ đợi cô….Mỹ Dung rưng rưng nước mắt, tiếng nói trong trẻo:” Em có thể sao? “Long Thiên đưa đôi mắt phượng đẹp nhìn Mỹ Dung:” Có khi yêu, không cần phải nói ra. Chỉ cần dùng trái tim để cảm nhận thế là đủ rồi“.Mỹ Dung cúi đầu, cô không dám nhìn vào đôi mắt của anh. Cô sợ bản thân mình sẽ bị kìm hãm trong đôi mắt ấy.“ Long Thiên, em không xứng “, giọng nói chua xót vang lên.“ Đối với tôi tình yêu không có khái niệm xứng hay không xứng. Mà là yêu hay không yêu. Em chỉ cần gật đầu như vậy là đủ rồi”, Long Thiên nâng khuôn mắt xinh đẹp của Mỹ Dung bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình nói:” Người khác cho tôi bao nhiêu năm, tôi không cần. Tôi chỉ biết, tôi cần em cả đời“.“ Long Thiên…”, Mỹ Dung nhìn anh, nước mắt lã chã rơi xuống.Long Thiên đưa tay lau đi từng giọt lệ của cô, thấy cô khóc lòng anh như thắt lại:” Tôi cho phép em khóc à? “.Mỹ Dung lắc đầu:” Là tự nó rơi xuống thôi”.Long Thiên cúi đặt lên môi cô, cảm xúc mềm mại chuyền đến khiến trái tim Mỹ Dung rung động mãnh liệt.Đàn ông và phụ nữ sinh ra đều không vì chờ đợi một mối tình nào đó mà ở vậy, đã thuộc về quá khứ thì cứ để cho nó qua đi. Dù sao chỉ cần hết lòng với mối tình kế tiếp là được rồi.Đêm dù lạnh lẽo thế nào, chỉ cần ở cạnh người mình yêu thì tất thảy cũng chỉ là không khí...
Mỹ Dung bước xuống xe.
“ Cám ơn anh “, Mỹ Dung mỉm cười chào anh.
Long Thiên cũng bước xuống xe, tiến đến Mỹ Dung. Bàn tay to lớn nắm lấy tay cô đem Mỹ Dung ôm vào lòng ngực to lớn.
“ Tôi yêu em”, anh thì thầm bên tai cô.
Mỹ Dung im lặng không phản kháng, không chống cự. Ở bên anh, cô cảm thấy mình rất an toàn, sự quan tâm, che chở của anh làm tim cô đã hoàn toàn gục ngã. Sau khi kết thúc một cuộc tình, cũng giống như một cánh cửa đã khép lại, một cánh cửa mới ra. Cô không thể nhìn về nơi đã khép lại, nhưng lại e ngại khi bước vào một cánh cửa mới. Đâu mới là bến đỗ thật sự?
Phụ nữ, có lẽ luôn là như vậy! Vừa chờ mong yêu và được yêu, nhưng cũng sợ bị thương, đồng thời còn e ngại người đàn ông âu yếm mình có toàn tâm toàn ý yêu mình hay không?
Trong cõi sinh mệnh đầy biến cố này, cơ hội để tìm được người che chở, là nơi để ta dựa dẫm có thể chỉ đến một lần duy nhất mà thôi. Hướng về phía tương lai mờ mịt ấy, chi bằng quay đầu nhìn lại những điều đã đi qua, có phải nơi đấy vẫn luôn có một cánh tay âm thầm đang dang rộng chờ đợi cô….
Mỹ Dung rưng rưng nước mắt, tiếng nói trong trẻo:” Em có thể sao? “
Long Thiên đưa đôi mắt phượng đẹp nhìn Mỹ Dung:” Có khi yêu, không cần phải nói ra. Chỉ cần dùng trái tim để cảm nhận thế là đủ rồi“.
Mỹ Dung cúi đầu, cô không dám nhìn vào đôi mắt của anh. Cô sợ bản thân mình sẽ bị kìm hãm trong đôi mắt ấy.
“ Long Thiên, em không xứng “, giọng nói chua xót vang lên.
“ Đối với tôi tình yêu không có khái niệm xứng hay không xứng. Mà là yêu hay không yêu. Em chỉ cần gật đầu như vậy là đủ rồi”, Long Thiên nâng khuôn mắt xinh đẹp của Mỹ Dung bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình nói:” Người khác cho tôi bao nhiêu năm, tôi không cần. Tôi chỉ biết, tôi cần em cả đời“.
“ Long Thiên…”, Mỹ Dung nhìn anh, nước mắt lã chã rơi xuống.
Long Thiên đưa tay lau đi từng giọt lệ của cô, thấy cô khóc lòng anh như thắt lại:” Tôi cho phép em khóc à? “.
Mỹ Dung lắc đầu:” Là tự nó rơi xuống thôi”.
Long Thiên cúi đặt lên môi cô, cảm xúc mềm mại chuyền đến khiến trái tim Mỹ Dung rung động mãnh liệt.
Đàn ông và phụ nữ sinh ra đều không vì chờ đợi một mối tình nào đó mà ở vậy, đã thuộc về quá khứ thì cứ để cho nó qua đi. Dù sao chỉ cần hết lòng với mối tình kế tiếp là được rồi.
Đêm dù lạnh lẽo thế nào, chỉ cần ở cạnh người mình yêu thì tất thảy cũng chỉ là không khí...
Vẫn Cứ Yêu EmTác giả: Tii SữaTruyện Ngôn Tình“ Hàn Ngọc, cậu đang làm cái quái gì trong phòng tớ?”, một cô gái cất tiếng nói. “ Tớ đang trang điểm. Cậu bị mù sao?”, Hàn Ngọc liếc mắt nhìn cô gái đứng trước cửa đáp. “ Cậu có vấn đề ở não à? Đào Hàn Ngọc, tớ nói cho cậu biết bây giờ là mười hai giờ trưa. Ok? Cậu bị nước vô não à, khi không lại đi trang điểm”, cô gái nào đó vẫn tiếp tục nói. “ Mười hai giờ thì thế nào. Tối nay, vào lúc sáu giờ tớ có một cuộc xem mắt. Là xem mắt đấy, cậu biết không?”, Hàn Ngọc vừa tô son vưà nói. Tô Mỹ Dung trợn tròn hai mắt không thể tin được, cô hẳn là bị nước vô não thật rồi. Làm sao cô có thể quen biết với một người đầu óc không bình thường như thế cơ chứ. Hàn Ngọc mặc chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc ngắn màu hạt dẻ làm tôn lên làn da hồng hào khiến cô thêm phần khả ái. Cô đứng trước chiếc gương lớn, không ngừng xoay vòng như chiếc compa, quay sang trái rồi quay sang phải. Mỹ Dung ngồi trên giường thở dài, trong lòng cô thầm nói:” Điên rồi, điên thật rồi“. Sau vài tiếng đồng hồ, khi cây kim… Mỹ Dung bước xuống xe.“ Cám ơn anh “, Mỹ Dung mỉm cười chào anh.Long Thiên cũng bước xuống xe, tiến đến Mỹ Dung. Bàn tay to lớn nắm lấy tay cô đem Mỹ Dung ôm vào lòng ngực to lớn.“ Tôi yêu em”, anh thì thầm bên tai cô.Mỹ Dung im lặng không phản kháng, không chống cự. Ở bên anh, cô cảm thấy mình rất an toàn, sự quan tâm, che chở của anh làm tim cô đã hoàn toàn gục ngã. Sau khi kết thúc một cuộc tình, cũng giống như một cánh cửa đã khép lại, một cánh cửa mới ra. Cô không thể nhìn về nơi đã khép lại, nhưng lại e ngại khi bước vào một cánh cửa mới. Đâu mới là bến đỗ thật sự?Phụ nữ, có lẽ luôn là như vậy! Vừa chờ mong yêu và được yêu, nhưng cũng sợ bị thương, đồng thời còn e ngại người đàn ông âu yếm mình có toàn tâm toàn ý yêu mình hay không?Trong cõi sinh mệnh đầy biến cố này, cơ hội để tìm được người che chở, là nơi để ta dựa dẫm có thể chỉ đến một lần duy nhất mà thôi. Hướng về phía tương lai mờ mịt ấy, chi bằng quay đầu nhìn lại những điều đã đi qua, có phải nơi đấy vẫn luôn có một cánh tay âm thầm đang dang rộng chờ đợi cô….Mỹ Dung rưng rưng nước mắt, tiếng nói trong trẻo:” Em có thể sao? “Long Thiên đưa đôi mắt phượng đẹp nhìn Mỹ Dung:” Có khi yêu, không cần phải nói ra. Chỉ cần dùng trái tim để cảm nhận thế là đủ rồi“.Mỹ Dung cúi đầu, cô không dám nhìn vào đôi mắt của anh. Cô sợ bản thân mình sẽ bị kìm hãm trong đôi mắt ấy.“ Long Thiên, em không xứng “, giọng nói chua xót vang lên.“ Đối với tôi tình yêu không có khái niệm xứng hay không xứng. Mà là yêu hay không yêu. Em chỉ cần gật đầu như vậy là đủ rồi”, Long Thiên nâng khuôn mắt xinh đẹp của Mỹ Dung bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình nói:” Người khác cho tôi bao nhiêu năm, tôi không cần. Tôi chỉ biết, tôi cần em cả đời“.“ Long Thiên…”, Mỹ Dung nhìn anh, nước mắt lã chã rơi xuống.Long Thiên đưa tay lau đi từng giọt lệ của cô, thấy cô khóc lòng anh như thắt lại:” Tôi cho phép em khóc à? “.Mỹ Dung lắc đầu:” Là tự nó rơi xuống thôi”.Long Thiên cúi đặt lên môi cô, cảm xúc mềm mại chuyền đến khiến trái tim Mỹ Dung rung động mãnh liệt.Đàn ông và phụ nữ sinh ra đều không vì chờ đợi một mối tình nào đó mà ở vậy, đã thuộc về quá khứ thì cứ để cho nó qua đi. Dù sao chỉ cần hết lòng với mối tình kế tiếp là được rồi.Đêm dù lạnh lẽo thế nào, chỉ cần ở cạnh người mình yêu thì tất thảy cũng chỉ là không khí...