Tác giả:

Năm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có…

Chương 148: Giao đấu trên đỉnh núi (Bốn)

Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc TôiTác giả: Sướng NhiênTruyện Ngôn TìnhNăm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có… Nếu không phải do Mộc Vân Phong, thì có lẽ là bọn họ không bao giờ biết đến con đường núi thấp ngoằn ngoèo tương thông với nơi cao vút tận mây này.Bây giờ gần lên đến đỉnh núi, lại vừa đúng vào lúc sáng sớm, tầm nhìn lân cận cũng không cao, chỉ có thể thấy một đám mây vờn quanh chỗ núi cao này.Ngay cả những chỏm núi thấp cũng không thấy được, đừng nói chi là con đường núi thấp ngoằn ngoèo kia."Đúng rồi, nếu như không đi theo cô gái kia, chúng ta thật sự không biết đến ngọn núi nối liền này." A Dũng cũng cảm thán, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Mộc Vân Phong ở phía trước.Thấy Mộc Vân Phong lại bắt đầu chậm rãi trèo lên, cũng đứng lên đưa tay kéo A Kiệt rồi nói: "Chúng ta nên đi thôi, cũng đừng để cô gái kia trốn thoát được."A Kiệt từ từ đứng dậy theo A Dũng, ngước mắt thấy Mộc Vân Phong đã leo được một đoạn ngắn rồi, cất bước leo lên núi.Bọn họ đã cực khổ đuổi theo Mộc Vân Phong một buổi tối rồi, không muốn quay đầu lại cũng không vớt vát được gì còn để cho cô trốn thoát được.Giờ phút này Mộc Vân Phong, cũng không có tâm tư mà quan tâm hai người phía sau nghĩ gì, cô chỉ chuyên tâm nghĩ đến mau lên một chút để đến đỉnh núi sau đó muốn nghỉ ngơi thật tốt, khôi phục tốt thể lực rồi mới dạy dỗ hai tên đàn ông chết tiệt kia.Lúc đầu Mộc Vân Phong vẫn cho là chỉ có phụ nữ mới hẹp hòi, mới có thù phải trả, không nghĩ rằng đàn ông cũng giống như vậy.Hai người đàn ông đuổi theo phía sau kia, không cần nghĩ Mộc Vân Phong cũng biết sao bọn họ lại đuổi theo.Sắc trời càng ngày càng sáng, cỏ cây hoa lá trên núi hòa vào buổi sáng sớm, những giọt sương ướt át trong lành óng ánh như thủy tinh nương theo cơn gió buổi sớm đang thổi lất phất, chuyển động lăn qua lăn lại, giống như một khối mã não thanh thuần, xinh đẹp mê người.Theo Mộc Vân Phong từ giữa xuyên qua, những giọt sương nho nhỏ kia nhỏ giọt xuống, ướt giày của cô, ướt gấu quần của cô. Cơn gió lạnh thổi qua khuôn mặt khiến cho Mộc Vân Phong bất giác rùng mình, vì vậy bước chân nhanh hơn leo l*n đ*nh núi.Một mạch leo l*n đ*nh núi, đứng ở đỉnh núi có độ cao vừa phải, giương mắt nhìn khắp bốn phía có vô số ngọn núi nhỏ nhấp nhô chạy dài lọt vào tầm mắt của Mộc Vân Phong. Một màu xanh bao phủ khắp những ngọn núi nhỏ san sát nhau, gần ngay trước mắt nhưng lại cảm thấy xa tít chân trời. Một tầng sương mù nhẹ nhàng vờn quanh người Mộc Vân Phong, ánh nắng mai từng chút chiếu vào, làm cho đám sương mù ngày càng nhạt đi.Xa xa nhìn lại, là thành phố bận rộn, là những tòa nhà cao tầng san sát nhau giờ phút này sao lại nhỏ bé như vậy, giống như chỉ cần một bàn tay là có thể thu hết vào trong rồi. Giờ phút này, rốt cuộc Mộc Vân Phong cũng cảm nhận được ý tứ trong thơ của người xưa “Hội phong lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu”(*).(*) Có thể hiểu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Đứng trên ngọn núi cao nhất, để nhìn khái quát được những ngọn núi nhỏ hơn.Ánh sáng phía chân trời đang dâng lên, mặt trời vàng rực bắt đầu vượt ra khỏi đường chân trời, bùng cháy khắp không gian bao la. Ánh sáng kia chiếu rọi khắp đất trời, đỉnh núi Mộc Vân Phong đứng bị hào quang vây bọc lấy, đắm chìm giữa ánh nắng chói chang, giống như mộng ảo phảng phất bồng bềnh khát khao được như thần tiên bay lên trời.Bình minh buổi sớm, ánh sáng chiếu rọi, mặt trời mọc, mỹ nhân.Một màn này rơi vào trong tầm mắt của hai người đàn ông đang leo l*n đ*nh núi đánh sâu vào thị giác tràn đầy rung động. Bọn họ luôn cho rằng Mộc Vân Phong là một người đẹp hiếm thấy, nhưng cho tới bây giờ không có một khoảnh khắc nào làm cho người ta có thể ngưỡng mộ và cảm thấy cao vời vợi không thể chạm vào giống như vậy.Giống như cô chính là vị thần tiên cao cao tại thượng trên mây kia, mà bọn họ thì chỉ xứng kết đôi với những người phàm tục bị người khác giẫm đạp dưới chân.Ánh sáng tỏa ra, mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời. Mộc Vân Phong đứng một mình trên đỉnh núi, quần áo phấp phới theo gió, một đôi mắt đen như ngọc bình tĩnh phẳng lặng vô cùng, sâu xa như biển. Cô nhìn hai người đàn ông cách mình mười mấy mét, trong mắt xẹt qua ánh sáng đìu hiu.

Nếu không phải do Mộc Vân Phong, thì có lẽ là bọn họ không bao giờ biết đến con đường núi thấp ngoằn ngoèo tương thông với nơi cao vút tận mây này.

Bây giờ gần lên đến đỉnh núi, lại vừa đúng vào lúc sáng sớm, tầm nhìn lân cận cũng không cao, chỉ có thể thấy một đám mây vờn quanh chỗ núi cao này.

Ngay cả những chỏm núi thấp cũng không thấy được, đừng nói chi là con đường núi thấp ngoằn ngoèo kia.

"Đúng rồi, nếu như không đi theo cô gái kia, chúng ta thật sự không biết đến ngọn núi nối liền này." A Dũng cũng cảm thán, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Mộc Vân Phong ở phía trước.

Thấy Mộc Vân Phong lại bắt đầu chậm rãi trèo lên, cũng đứng lên đưa tay kéo A Kiệt rồi nói: "Chúng ta nên đi thôi, cũng đừng để cô gái kia trốn thoát được."

A Kiệt từ từ đứng dậy theo A Dũng, ngước mắt thấy Mộc Vân Phong đã leo được một đoạn ngắn rồi, cất bước leo lên núi.

Bọn họ đã cực khổ đuổi theo Mộc Vân Phong một buổi tối rồi, không muốn quay đầu lại cũng không vớt vát được gì còn để cho cô trốn thoát được.

Giờ phút này Mộc Vân Phong, cũng không có tâm tư mà quan tâm hai người phía sau nghĩ gì, cô chỉ chuyên tâm nghĩ đến mau lên một chút để đến đỉnh núi sau đó muốn nghỉ ngơi thật tốt, khôi phục tốt thể lực rồi mới dạy dỗ hai tên đàn ông chết tiệt kia.

Lúc đầu Mộc Vân Phong vẫn cho là chỉ có phụ nữ mới hẹp hòi, mới có thù phải trả, không nghĩ rằng đàn ông cũng giống như vậy.

Hai người đàn ông đuổi theo phía sau kia, không cần nghĩ Mộc Vân Phong cũng biết sao bọn họ lại đuổi theo.

Sắc trời càng ngày càng sáng, cỏ cây hoa lá trên núi hòa vào buổi sáng sớm, những giọt sương ướt át trong lành óng ánh như thủy tinh nương theo cơn gió buổi sớm đang thổi lất phất, chuyển động lăn qua lăn lại, giống như một khối mã não thanh thuần, xinh đẹp mê người.

Theo Mộc Vân Phong từ giữa xuyên qua, những giọt sương nho nhỏ kia nhỏ giọt xuống, ướt giày của cô, ướt gấu quần của cô. Cơn gió lạnh thổi qua khuôn mặt khiến cho Mộc Vân Phong bất giác rùng mình, vì vậy bước chân nhanh hơn leo l*n đ*nh núi.

Một mạch leo l*n đ*nh núi, đứng ở đỉnh núi có độ cao vừa phải, giương mắt nhìn khắp bốn phía có vô số ngọn núi nhỏ nhấp nhô chạy dài lọt vào tầm mắt của Mộc Vân Phong. Một màu xanh bao phủ khắp những ngọn núi nhỏ san sát nhau, gần ngay trước mắt nhưng lại cảm thấy xa tít chân trời. Một tầng sương mù nhẹ nhàng vờn quanh người Mộc Vân Phong, ánh nắng mai từng chút chiếu vào, làm cho đám sương mù ngày càng nhạt đi.

Xa xa nhìn lại, là thành phố bận rộn, là những tòa nhà cao tầng san sát nhau giờ phút này sao lại nhỏ bé như vậy, giống như chỉ cần một bàn tay là có thể thu hết vào trong rồi. Giờ phút này, rốt cuộc Mộc Vân Phong cũng cảm nhận được ý tứ trong thơ của người xưa “Hội phong lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu”(*).

(*) Có thể hiểu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Đứng trên ngọn núi cao nhất, để nhìn khái quát được những ngọn núi nhỏ hơn.

Ánh sáng phía chân trời đang dâng lên, mặt trời vàng rực bắt đầu vượt ra khỏi đường chân trời, bùng cháy khắp không gian bao la. Ánh sáng kia chiếu rọi khắp đất trời, đỉnh núi Mộc Vân Phong đứng bị hào quang vây bọc lấy, đắm chìm giữa ánh nắng chói chang, giống như mộng ảo phảng phất bồng bềnh khát khao được như thần tiên bay lên trời.

Bình minh buổi sớm, ánh sáng chiếu rọi, mặt trời mọc, mỹ nhân.

Một màn này rơi vào trong tầm mắt của hai người đàn ông đang leo l*n đ*nh núi đánh sâu vào thị giác tràn đầy rung động. Bọn họ luôn cho rằng Mộc Vân Phong là một người đẹp hiếm thấy, nhưng cho tới bây giờ không có một khoảnh khắc nào làm cho người ta có thể ngưỡng mộ và cảm thấy cao vời vợi không thể chạm vào giống như vậy.

Giống như cô chính là vị thần tiên cao cao tại thượng trên mây kia, mà bọn họ thì chỉ xứng kết đôi với những người phàm tục bị người khác giẫm đạp dưới chân.

Ánh sáng tỏa ra, mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời. Mộc Vân Phong đứng một mình trên đỉnh núi, quần áo phấp phới theo gió, một đôi mắt đen như ngọc bình tĩnh phẳng lặng vô cùng, sâu xa như biển. Cô nhìn hai người đàn ông cách mình mười mấy mét, trong mắt xẹt qua ánh sáng đìu hiu.

Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc TôiTác giả: Sướng NhiênTruyện Ngôn TìnhNăm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có… Nếu không phải do Mộc Vân Phong, thì có lẽ là bọn họ không bao giờ biết đến con đường núi thấp ngoằn ngoèo tương thông với nơi cao vút tận mây này.Bây giờ gần lên đến đỉnh núi, lại vừa đúng vào lúc sáng sớm, tầm nhìn lân cận cũng không cao, chỉ có thể thấy một đám mây vờn quanh chỗ núi cao này.Ngay cả những chỏm núi thấp cũng không thấy được, đừng nói chi là con đường núi thấp ngoằn ngoèo kia."Đúng rồi, nếu như không đi theo cô gái kia, chúng ta thật sự không biết đến ngọn núi nối liền này." A Dũng cũng cảm thán, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Mộc Vân Phong ở phía trước.Thấy Mộc Vân Phong lại bắt đầu chậm rãi trèo lên, cũng đứng lên đưa tay kéo A Kiệt rồi nói: "Chúng ta nên đi thôi, cũng đừng để cô gái kia trốn thoát được."A Kiệt từ từ đứng dậy theo A Dũng, ngước mắt thấy Mộc Vân Phong đã leo được một đoạn ngắn rồi, cất bước leo lên núi.Bọn họ đã cực khổ đuổi theo Mộc Vân Phong một buổi tối rồi, không muốn quay đầu lại cũng không vớt vát được gì còn để cho cô trốn thoát được.Giờ phút này Mộc Vân Phong, cũng không có tâm tư mà quan tâm hai người phía sau nghĩ gì, cô chỉ chuyên tâm nghĩ đến mau lên một chút để đến đỉnh núi sau đó muốn nghỉ ngơi thật tốt, khôi phục tốt thể lực rồi mới dạy dỗ hai tên đàn ông chết tiệt kia.Lúc đầu Mộc Vân Phong vẫn cho là chỉ có phụ nữ mới hẹp hòi, mới có thù phải trả, không nghĩ rằng đàn ông cũng giống như vậy.Hai người đàn ông đuổi theo phía sau kia, không cần nghĩ Mộc Vân Phong cũng biết sao bọn họ lại đuổi theo.Sắc trời càng ngày càng sáng, cỏ cây hoa lá trên núi hòa vào buổi sáng sớm, những giọt sương ướt át trong lành óng ánh như thủy tinh nương theo cơn gió buổi sớm đang thổi lất phất, chuyển động lăn qua lăn lại, giống như một khối mã não thanh thuần, xinh đẹp mê người.Theo Mộc Vân Phong từ giữa xuyên qua, những giọt sương nho nhỏ kia nhỏ giọt xuống, ướt giày của cô, ướt gấu quần của cô. Cơn gió lạnh thổi qua khuôn mặt khiến cho Mộc Vân Phong bất giác rùng mình, vì vậy bước chân nhanh hơn leo l*n đ*nh núi.Một mạch leo l*n đ*nh núi, đứng ở đỉnh núi có độ cao vừa phải, giương mắt nhìn khắp bốn phía có vô số ngọn núi nhỏ nhấp nhô chạy dài lọt vào tầm mắt của Mộc Vân Phong. Một màu xanh bao phủ khắp những ngọn núi nhỏ san sát nhau, gần ngay trước mắt nhưng lại cảm thấy xa tít chân trời. Một tầng sương mù nhẹ nhàng vờn quanh người Mộc Vân Phong, ánh nắng mai từng chút chiếu vào, làm cho đám sương mù ngày càng nhạt đi.Xa xa nhìn lại, là thành phố bận rộn, là những tòa nhà cao tầng san sát nhau giờ phút này sao lại nhỏ bé như vậy, giống như chỉ cần một bàn tay là có thể thu hết vào trong rồi. Giờ phút này, rốt cuộc Mộc Vân Phong cũng cảm nhận được ý tứ trong thơ của người xưa “Hội phong lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu”(*).(*) Có thể hiểu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Đứng trên ngọn núi cao nhất, để nhìn khái quát được những ngọn núi nhỏ hơn.Ánh sáng phía chân trời đang dâng lên, mặt trời vàng rực bắt đầu vượt ra khỏi đường chân trời, bùng cháy khắp không gian bao la. Ánh sáng kia chiếu rọi khắp đất trời, đỉnh núi Mộc Vân Phong đứng bị hào quang vây bọc lấy, đắm chìm giữa ánh nắng chói chang, giống như mộng ảo phảng phất bồng bềnh khát khao được như thần tiên bay lên trời.Bình minh buổi sớm, ánh sáng chiếu rọi, mặt trời mọc, mỹ nhân.Một màn này rơi vào trong tầm mắt của hai người đàn ông đang leo l*n đ*nh núi đánh sâu vào thị giác tràn đầy rung động. Bọn họ luôn cho rằng Mộc Vân Phong là một người đẹp hiếm thấy, nhưng cho tới bây giờ không có một khoảnh khắc nào làm cho người ta có thể ngưỡng mộ và cảm thấy cao vời vợi không thể chạm vào giống như vậy.Giống như cô chính là vị thần tiên cao cao tại thượng trên mây kia, mà bọn họ thì chỉ xứng kết đôi với những người phàm tục bị người khác giẫm đạp dưới chân.Ánh sáng tỏa ra, mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời. Mộc Vân Phong đứng một mình trên đỉnh núi, quần áo phấp phới theo gió, một đôi mắt đen như ngọc bình tĩnh phẳng lặng vô cùng, sâu xa như biển. Cô nhìn hai người đàn ông cách mình mười mấy mét, trong mắt xẹt qua ánh sáng đìu hiu.

Chương 148: Giao đấu trên đỉnh núi (Bốn)