Tác giả:

Năm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có…

Chương 156: Gặp lại sư phụ (Hai)

Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc TôiTác giả: Sướng NhiênTruyện Ngôn TìnhNăm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có… Nếu như vậy, cho dù anh không thể bảo vệ cô chu đáo, nhưng ít ra cũng sẽ không để cho cô phải mất mạng.Sự nuối tiếc chiếm lấy tâm tư của Phượng Như Ảnh, trong lòng anh có bao nhiêu là hối hận, oán hận càng thêm sâu sắc. Bây giờ anh giống như một kẻ điên mất đi tất cả lý trí, mạnh mẽ đá vào A Dũng, anh ta bị đá đến vết thương đầy người, quần áo tả tơi.Ảnh Phong và Ảnh Băng đi theo đứng bên cạnh Phượng Như Ảnh, nhìn bộ dạng nổi điên của lão đại mình, trong lòng không chịu nổi. Bọn họ biết tên A Dũng này đáng chết, rất đáng chết, nhưng lại không muốn lão đại của mình điên cuồng như vậy. Vì vậy tiến lên, mỗi người một bên kéo Phượng Như Ảnh ra rồi nói: "Lão đại, chúng ta đi thôi."Đang căm phẫn Phượng Như Ảnh thấy có người lôi kéo tay của mình, mạnh mẽ quay đầu lại. Ánh mắt sắc bén như dao, cặp mắt khát máu nhìn hai thuộc hạ của mình, đằng đằng sát khí.Ảnh Phong và Ảnh Băng lôi kéo tay của Phượng Như Ảnh, mạnh mẽ chống lại cặp mắt đỏ ngầu của anh, thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người kia của anh, trong lòng cả kinh, buông lỏng tay anh ra. Bọn họ biết lão đại vô cùng tàn nhẫn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hai mắt anh đỏ ngầu như vậy. Có thể thấy được anh căm ghét tên đàn ông dưới đất này nhiều như thế nào, có bao nhiêu là căm phẫn.Lúc họ thấy ánh mắt của Phượng Như Ảnh như muốn ăn thịt người như vậy, thì từ từ lui về phía sau. Bọn họ biết lúc này Phượng Như Ảnh, cho dù bọn họ nói gì, cũng không nghe lọt tai. Cho dù bọn họ làm sao, cũng không thể loại bỏ được oán hận trong lòng anh. Chỉ có thể mặc cho anh từ từ tra tấn tên đàn ông nằm trên đất kia.Biết đâu, như vậy trong lòng của anh sẽ dễ chịu hơn một chút.A Dũng nằm trên đất, lúc bị Phượng Như Ảnh đá trúng một cước kia, thì hoàn toàn chết lặng. Đôi mắt mở thật lớn nhìn xuống dưới vách núi, giống như anh thấy được người anh em của mình bị rơi xuống tan xương nát thịt.Anh biết Phượng Như Ảnh đánh anh, nhưng nỗi đau đó sao có thể so với nỗi đau và hối hận trong lòng. Anh là một người trọng tình cảm, tình cảm với A Kiệt có thể nói là anh em sâu nặng. Bằng không lúc A Kiệt bị Mộc Vân Phong phế đi một tay, anh cũng sẽ không cùng cậu ta tìm Mộc Vân Phong trả thù.Bây giờ bọn họ báo thù, nhưng lại trả một cái giá quá lớn. Mặc dù bọn họ ở trong giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nhưng vẫn quý trọng tính mạng của mình, có thể tiếp tục sống sót, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cái chết.Nhưng A Dũng lại không nghĩ rằng A Kiệt không chết trong tay kẻ địch, mà A Kiệt lại mất mạng trong tay anh.Phượng Như Ảnh ra sức đá lên người A Dũng, vừa nặng vừa tàn nhẫn, thậm chí có thể nghe được tiếng xương gãy trên người anh ta, nhưng A Dũng lại không có một chút phản ứng, giống như người chết mặc cho Phượng Như Ảnh đấm đá tới tấp trên người anh ta.Giống như một tượng gỗ không có linh hồn, chỉ bày trên mặt đất chứ không có cảm giác. Cặp mắt trống rỗng vô hồn, giống như người chết, không thốt ra tiếng nào.Bộ dạng của A Dũng giống như người chết, hoàn toàn làm cho Phượng Như Ảnh thêm giận dữ. Anh ta càng không lên tiếng, Phượng Như Ảnh càng không buông tha cho anh ta, liều mạng đá, cho đến khi Ảnh Phong ở bên cạnh thấy A Dũng thất khiếu(*) đều chảy máu, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: "Lão đại, tên này sẽ nhanh không được nữa rồi."(*) Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng.Nghe tiếng của Ảnh Phong, Phượng Như Ảnh ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn người đàn ông nằm trên đất, quả thật thấy anh ta thất khiếu đều chảy máu, lúc này mới dừng chân lại, nhưng oán giận trong lòng vẫn đang gào thét, làm cho anh không có chỗ phát tiết.Cỡ nào anh cũng muốn rút gân lột da tên này, băm vằm thành bùn. Nhưng có làm như vậy với anh ta, thì Mộc Vân Phong cũng không trở lại nữa rồi.Núi này cao bao nhiêu, sườn dốc sâu bao nhiêu. Phượng Như Ảnh đứng tại vách núi, giống như một pho tượng, cặp mắt nhìn chằm chằm xuống dưới núi. Phía dưới sớm đã không còn bóng dáng của Mộc Vân Phong đâu nữa, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, giống như nơi đây vẫn là một vách núi xinh đẹp. Ngoại trừ tiếng gió vù vù kia, ngoại trừ tiếng chim hót véo von kia, thì không có gì cả.

Nếu như vậy, cho dù anh không thể bảo vệ cô chu đáo, nhưng ít ra cũng sẽ không để cho cô phải mất mạng.

Sự nuối tiếc chiếm lấy tâm tư của Phượng Như Ảnh, trong lòng anh có bao nhiêu là hối hận, oán hận càng thêm sâu sắc. Bây giờ anh giống như một kẻ điên mất đi tất cả lý trí, mạnh mẽ đá vào A Dũng, anh ta bị đá đến vết thương đầy người, quần áo tả tơi.

Ảnh Phong và Ảnh Băng đi theo đứng bên cạnh Phượng Như Ảnh, nhìn bộ dạng nổi điên của lão đại mình, trong lòng không chịu nổi. Bọn họ biết tên A Dũng này đáng chết, rất đáng chết, nhưng lại không muốn lão đại của mình điên cuồng như vậy. Vì vậy tiến lên, mỗi người một bên kéo Phượng Như Ảnh ra rồi nói: "Lão đại, chúng ta đi thôi."

Đang căm phẫn Phượng Như Ảnh thấy có người lôi kéo tay của mình, mạnh mẽ quay đầu lại. Ánh mắt sắc bén như dao, cặp mắt khát máu nhìn hai thuộc hạ của mình, đằng đằng sát khí.

Ảnh Phong và Ảnh Băng lôi kéo tay của Phượng Như Ảnh, mạnh mẽ chống lại cặp mắt đỏ ngầu của anh, thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người kia của anh, trong lòng cả kinh, buông lỏng tay anh ra. Bọn họ biết lão đại vô cùng tàn nhẫn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hai mắt anh đỏ ngầu như vậy. Có thể thấy được anh căm ghét tên đàn ông dưới đất này nhiều như thế nào, có bao nhiêu là căm phẫn.

Lúc họ thấy ánh mắt của Phượng Như Ảnh như muốn ăn thịt người như vậy, thì từ từ lui về phía sau. Bọn họ biết lúc này Phượng Như Ảnh, cho dù bọn họ nói gì, cũng không nghe lọt tai. Cho dù bọn họ làm sao, cũng không thể loại bỏ được oán hận trong lòng anh. Chỉ có thể mặc cho anh từ từ tra tấn tên đàn ông nằm trên đất kia.

Biết đâu, như vậy trong lòng của anh sẽ dễ chịu hơn một chút.

A Dũng nằm trên đất, lúc bị Phượng Như Ảnh đá trúng một cước kia, thì hoàn toàn chết lặng. Đôi mắt mở thật lớn nhìn xuống dưới vách núi, giống như anh thấy được người anh em của mình bị rơi xuống tan xương nát thịt.

Anh biết Phượng Như Ảnh đánh anh, nhưng nỗi đau đó sao có thể so với nỗi đau và hối hận trong lòng. Anh là một người trọng tình cảm, tình cảm với A Kiệt có thể nói là anh em sâu nặng. Bằng không lúc A Kiệt bị Mộc Vân Phong phế đi một tay, anh cũng sẽ không cùng cậu ta tìm Mộc Vân Phong trả thù.

Bây giờ bọn họ báo thù, nhưng lại trả một cái giá quá lớn. Mặc dù bọn họ ở trong giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nhưng vẫn quý trọng tính mạng của mình, có thể tiếp tục sống sót, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cái chết.

Nhưng A Dũng lại không nghĩ rằng A Kiệt không chết trong tay kẻ địch, mà A Kiệt lại mất mạng trong tay anh.

Phượng Như Ảnh ra sức đá lên người A Dũng, vừa nặng vừa tàn nhẫn, thậm chí có thể nghe được tiếng xương gãy trên người anh ta, nhưng A Dũng lại không có một chút phản ứng, giống như người chết mặc cho Phượng Như Ảnh đấm đá tới tấp trên người anh ta.

Giống như một tượng gỗ không có linh hồn, chỉ bày trên mặt đất chứ không có cảm giác. Cặp mắt trống rỗng vô hồn, giống như người chết, không thốt ra tiếng nào.

Bộ dạng của A Dũng giống như người chết, hoàn toàn làm cho Phượng Như Ảnh thêm giận dữ. Anh ta càng không lên tiếng, Phượng Như Ảnh càng không buông tha cho anh ta, liều mạng đá, cho đến khi Ảnh Phong ở bên cạnh thấy A Dũng thất khiếu(*) đều chảy máu, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: "Lão đại, tên này sẽ nhanh không được nữa rồi."

(*) Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng.

Nghe tiếng của Ảnh Phong, Phượng Như Ảnh ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn người đàn ông nằm trên đất, quả thật thấy anh ta thất khiếu đều chảy máu, lúc này mới dừng chân lại, nhưng oán giận trong lòng vẫn đang gào thét, làm cho anh không có chỗ phát tiết.

Cỡ nào anh cũng muốn rút gân lột da tên này, băm vằm thành bùn. Nhưng có làm như vậy với anh ta, thì Mộc Vân Phong cũng không trở lại nữa rồi.

Núi này cao bao nhiêu, sườn dốc sâu bao nhiêu. Phượng Như Ảnh đứng tại vách núi, giống như một pho tượng, cặp mắt nhìn chằm chằm xuống dưới núi. Phía dưới sớm đã không còn bóng dáng của Mộc Vân Phong đâu nữa, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, giống như nơi đây vẫn là một vách núi xinh đẹp. Ngoại trừ tiếng gió vù vù kia, ngoại trừ tiếng chim hót véo von kia, thì không có gì cả.

Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc TôiTác giả: Sướng NhiênTruyện Ngôn TìnhNăm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có… Nếu như vậy, cho dù anh không thể bảo vệ cô chu đáo, nhưng ít ra cũng sẽ không để cho cô phải mất mạng.Sự nuối tiếc chiếm lấy tâm tư của Phượng Như Ảnh, trong lòng anh có bao nhiêu là hối hận, oán hận càng thêm sâu sắc. Bây giờ anh giống như một kẻ điên mất đi tất cả lý trí, mạnh mẽ đá vào A Dũng, anh ta bị đá đến vết thương đầy người, quần áo tả tơi.Ảnh Phong và Ảnh Băng đi theo đứng bên cạnh Phượng Như Ảnh, nhìn bộ dạng nổi điên của lão đại mình, trong lòng không chịu nổi. Bọn họ biết tên A Dũng này đáng chết, rất đáng chết, nhưng lại không muốn lão đại của mình điên cuồng như vậy. Vì vậy tiến lên, mỗi người một bên kéo Phượng Như Ảnh ra rồi nói: "Lão đại, chúng ta đi thôi."Đang căm phẫn Phượng Như Ảnh thấy có người lôi kéo tay của mình, mạnh mẽ quay đầu lại. Ánh mắt sắc bén như dao, cặp mắt khát máu nhìn hai thuộc hạ của mình, đằng đằng sát khí.Ảnh Phong và Ảnh Băng lôi kéo tay của Phượng Như Ảnh, mạnh mẽ chống lại cặp mắt đỏ ngầu của anh, thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người kia của anh, trong lòng cả kinh, buông lỏng tay anh ra. Bọn họ biết lão đại vô cùng tàn nhẫn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hai mắt anh đỏ ngầu như vậy. Có thể thấy được anh căm ghét tên đàn ông dưới đất này nhiều như thế nào, có bao nhiêu là căm phẫn.Lúc họ thấy ánh mắt của Phượng Như Ảnh như muốn ăn thịt người như vậy, thì từ từ lui về phía sau. Bọn họ biết lúc này Phượng Như Ảnh, cho dù bọn họ nói gì, cũng không nghe lọt tai. Cho dù bọn họ làm sao, cũng không thể loại bỏ được oán hận trong lòng anh. Chỉ có thể mặc cho anh từ từ tra tấn tên đàn ông nằm trên đất kia.Biết đâu, như vậy trong lòng của anh sẽ dễ chịu hơn một chút.A Dũng nằm trên đất, lúc bị Phượng Như Ảnh đá trúng một cước kia, thì hoàn toàn chết lặng. Đôi mắt mở thật lớn nhìn xuống dưới vách núi, giống như anh thấy được người anh em của mình bị rơi xuống tan xương nát thịt.Anh biết Phượng Như Ảnh đánh anh, nhưng nỗi đau đó sao có thể so với nỗi đau và hối hận trong lòng. Anh là một người trọng tình cảm, tình cảm với A Kiệt có thể nói là anh em sâu nặng. Bằng không lúc A Kiệt bị Mộc Vân Phong phế đi một tay, anh cũng sẽ không cùng cậu ta tìm Mộc Vân Phong trả thù.Bây giờ bọn họ báo thù, nhưng lại trả một cái giá quá lớn. Mặc dù bọn họ ở trong giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nhưng vẫn quý trọng tính mạng của mình, có thể tiếp tục sống sót, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cái chết.Nhưng A Dũng lại không nghĩ rằng A Kiệt không chết trong tay kẻ địch, mà A Kiệt lại mất mạng trong tay anh.Phượng Như Ảnh ra sức đá lên người A Dũng, vừa nặng vừa tàn nhẫn, thậm chí có thể nghe được tiếng xương gãy trên người anh ta, nhưng A Dũng lại không có một chút phản ứng, giống như người chết mặc cho Phượng Như Ảnh đấm đá tới tấp trên người anh ta.Giống như một tượng gỗ không có linh hồn, chỉ bày trên mặt đất chứ không có cảm giác. Cặp mắt trống rỗng vô hồn, giống như người chết, không thốt ra tiếng nào.Bộ dạng của A Dũng giống như người chết, hoàn toàn làm cho Phượng Như Ảnh thêm giận dữ. Anh ta càng không lên tiếng, Phượng Như Ảnh càng không buông tha cho anh ta, liều mạng đá, cho đến khi Ảnh Phong ở bên cạnh thấy A Dũng thất khiếu(*) đều chảy máu, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: "Lão đại, tên này sẽ nhanh không được nữa rồi."(*) Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng.Nghe tiếng của Ảnh Phong, Phượng Như Ảnh ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn người đàn ông nằm trên đất, quả thật thấy anh ta thất khiếu đều chảy máu, lúc này mới dừng chân lại, nhưng oán giận trong lòng vẫn đang gào thét, làm cho anh không có chỗ phát tiết.Cỡ nào anh cũng muốn rút gân lột da tên này, băm vằm thành bùn. Nhưng có làm như vậy với anh ta, thì Mộc Vân Phong cũng không trở lại nữa rồi.Núi này cao bao nhiêu, sườn dốc sâu bao nhiêu. Phượng Như Ảnh đứng tại vách núi, giống như một pho tượng, cặp mắt nhìn chằm chằm xuống dưới núi. Phía dưới sớm đã không còn bóng dáng của Mộc Vân Phong đâu nữa, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, giống như nơi đây vẫn là một vách núi xinh đẹp. Ngoại trừ tiếng gió vù vù kia, ngoại trừ tiếng chim hót véo von kia, thì không có gì cả.

Chương 156: Gặp lại sư phụ (Hai)