Tác giả:

Năm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có…

Chương 158: Gặp lại sư phụ (Bốn)

Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc TôiTác giả: Sướng NhiênTruyện Ngôn TìnhNăm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có… Nhưng nói thế nào thì so với Mộc Vân Phong anh và Phượng Như Ảnh cũng là quan hệ ruột thịt. Nhưng hôm nay em trai ruột của mình lại vì một Mộc Vân Phong không có chút quan hệ máu mủ mà đối xử với mình như vậy, điều này làm sao mà anh chịu nổi. Anh tìm kiếm nhiều năm như vậy là vì cái gì?Vì Phượng Như Ảnh, thậm chí anh giết lầm cha của Mộc Vân Phong. Nhưng hôm nay anh nhận lại được cái gì, nhận lại được chỉ là em trai mà mình yêu thương nhất vì một người ngoài mà lạnh lùng với mình.“Anh cứ nói đi?” Phượng Như Ảnh liếc nhìn cánh tay mình bị Hồng Bưu lôi kéo, lạnh lùng trả lời. Nói thật hiện tại anh cũng không biết rốt cuộc là mình đang tự trách bản thân hay là trách Hồng Bưu.Bởi vì Phượng Như Ảnh cảm thấy nếu không phải mình và Hồng Bưu quen biết nhau, bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Mộc Vân Phong, nếu như không phải hai tên thuộc hạ của Hồng Bưu muốn đuổi giết Mộc Vân Phong, vậy thì cô sẽ không phải chết.Nghĩ đến Mộc Vân Phong đã chết, trái tim Phượng Như Ảnh liền đau đớn, làm cho anh hận cái người rơi xuống vách núi kia sao lại không phải là mình.“Anh mà biết rõ còn muốn hỏi em sao?” Nghe giọng điệu của Phượng Như Ảnh càng lạnh nhạt vì mình lôi kéo tay của em ấy, Hồng Bưu cũng tức giận, gầm nhẹ với Phượng Như Ảnh.Thái độ của Phượng Như Ảnh lúc này giống như một cây kim đâm sâu vào trong trái tim anh, đâm đến đau nhức.“Cô ấy chết rồi.” Phượng Như Ảnh lạnh nhạt hé môi, kẽ răng khẽ phun ra mấy từ nhẹ nhàng, mạnh mẽ rút tay của mình khỏi tay Hồng Bưu, sau đó cũng không quay đầu lại chạy vội xuống núi.Từ trong mắt anh hai giọt nước mắt chảy xuống, bị gió sớm thổi tan.Lời nói của Phượng Như Ảnh tuy nhẹ, thậm chí nếu không nghe kỹ còn tưởng là tiếng gió. Nhưng lại như tảng đá lớn nặng ngàn cân đè nặng trong lòng của Hồng Bưu, khiến anh hít thở không thông, khiến anh luống cuống.Anh nghĩ đến nhiều loại khả năng, thậm chí tính toán đến tình hình xấu nhất đó là Mộc Vân Phong bị đánh trọng thương. Nhưng không nghĩ rằng kết quả lại nghiêm trọng hơn so với dự đoán của anh.Mộc Vân Phong vậy mà lại chết rồi.Giờ phút này anh hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của Phượng Như Ảnh, đừng bảo là Phượng Như Ảnh đối với Mộc Vân Phong như vậy. Trái tim anh cũng đang rất đau đớn.Giờ phút này, anh mới hiểu rõ ràng, khi thấy Phượng Như Ảnh để ý đến Mộc Vân Phong như vậy vì sao trong lòng anh lại không thoải mái. Thì ra là không biết từ lúc nào, Mộc Vân Phong đã chiếm một chỗ trong tim anh rồi.Bằng không anh cũng sẽ không nhường cô hết lần này đến lần khác, biết rõ cô là con gái của kẻ thù, nhưng lúc giao đấu cùng cô mấy lượt lại chưa bao giờ ra tay triệt để.Thì ra lúc đó mặc dù trong lòng anh không thừa nhận, nhưng Mộc Vân Phong cũng đã có một vị trí rồi. Lúc này mới biết cô ấy càn rỡ như vậy, mà anh có thể một lần lại một lần dễ dàng tha thứ cho sự bất kính của cô đối với mình.Nhưng lúc này, Hồng Bưu cũng không tin Mộc Vân Phong thật sự đã chết rồi. Anh cảm thấy người như Mộc Vân Phong thì làm sao có thể dễ dàng nói chết là chết chứ.Vì vậy anh đuổi sát theo, đưa tay kéo Ảnh Băng đang rời đi theo Phượng Như Ảnh lại, vội vàng hỏi: “Em ấy nói thật không? Mộc Vân Phong chết như thế nào?”“Hồng đương gia, anh cảm thấy chuyện như vậy mà lão đại của bọn tôi cần phải lừa anh sao? Anh không thấy lão đại của bọn tôi rất đau lòng sao? Không phải anh cho rằng lão đại của bọn tôi sẽ giả vờ đau lòng chứ?” Ảnh Băng liếc nhìn Hồng Bưu, vốn là không để ý anh ta, nhưng nghĩ tốt xấu gì người ta cũng là đại ca hắc bang. Tuy rằng có chút đốn mạt, nhưng thân phận vẫn còn đó, vì vậy chán nản trả lời câu hỏi của anh ta.Vừa nói, trên mặt còn bày ra vẻ mặt khinh thường. Cũng không phải anh coi khinh Hồng Bưu, mà là anh cảm thấy nhân phẩm của Hồng Bưu có vấn đề.Ảnh Băng cảm thấy một vị đại ca lại quản thúc không được thuộc hạ của mình, để cho bọn họ làm chuyện sai trái. Hoàn toàn không có tư cách, cũng không xứng làm đại ca.

Nhưng nói thế nào thì so với Mộc Vân Phong anh và Phượng Như Ảnh cũng là quan hệ ruột thịt. Nhưng hôm nay em trai ruột của mình lại vì một Mộc Vân Phong không có chút quan hệ máu mủ mà đối xử với mình như vậy, điều này làm sao mà anh chịu nổi. Anh tìm kiếm nhiều năm như vậy là vì cái gì?

Vì Phượng Như Ảnh, thậm chí anh giết lầm cha của Mộc Vân Phong. Nhưng hôm nay anh nhận lại được cái gì, nhận lại được chỉ là em trai mà mình yêu thương nhất vì một người ngoài mà lạnh lùng với mình.

“Anh cứ nói đi?” Phượng Như Ảnh liếc nhìn cánh tay mình bị Hồng Bưu lôi kéo, lạnh lùng trả lời. Nói thật hiện tại anh cũng không biết rốt cuộc là mình đang tự trách bản thân hay là trách Hồng Bưu.

Bởi vì Phượng Như Ảnh cảm thấy nếu không phải mình và Hồng Bưu quen biết nhau, bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Mộc Vân Phong, nếu như không phải hai tên thuộc hạ của Hồng Bưu muốn đuổi giết Mộc Vân Phong, vậy thì cô sẽ không phải chết.

Nghĩ đến Mộc Vân Phong đã chết, trái tim Phượng Như Ảnh liền đau đớn, làm cho anh hận cái người rơi xuống vách núi kia sao lại không phải là mình.

“Anh mà biết rõ còn muốn hỏi em sao?” Nghe giọng điệu của Phượng Như Ảnh càng lạnh nhạt vì mình lôi kéo tay của em ấy, Hồng Bưu cũng tức giận, gầm nhẹ với Phượng Như Ảnh.

Thái độ của Phượng Như Ảnh lúc này giống như một cây kim đâm sâu vào trong trái tim anh, đâm đến đau nhức.

“Cô ấy chết rồi.” Phượng Như Ảnh lạnh nhạt hé môi, kẽ răng khẽ phun ra mấy từ nhẹ nhàng, mạnh mẽ rút tay của mình khỏi tay Hồng Bưu, sau đó cũng không quay đầu lại chạy vội xuống núi.

Từ trong mắt anh hai giọt nước mắt chảy xuống, bị gió sớm thổi tan.

Lời nói của Phượng Như Ảnh tuy nhẹ, thậm chí nếu không nghe kỹ còn tưởng là tiếng gió. Nhưng lại như tảng đá lớn nặng ngàn cân đè nặng trong lòng của Hồng Bưu, khiến anh hít thở không thông, khiến anh luống cuống.

Anh nghĩ đến nhiều loại khả năng, thậm chí tính toán đến tình hình xấu nhất đó là Mộc Vân Phong bị đánh trọng thương. Nhưng không nghĩ rằng kết quả lại nghiêm trọng hơn so với dự đoán của anh.

Mộc Vân Phong vậy mà lại chết rồi.

Giờ phút này anh hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của Phượng Như Ảnh, đừng bảo là Phượng Như Ảnh đối với Mộc Vân Phong như vậy. Trái tim anh cũng đang rất đau đớn.

Giờ phút này, anh mới hiểu rõ ràng, khi thấy Phượng Như Ảnh để ý đến Mộc Vân Phong như vậy vì sao trong lòng anh lại không thoải mái. Thì ra là không biết từ lúc nào, Mộc Vân Phong đã chiếm một chỗ trong tim anh rồi.

Bằng không anh cũng sẽ không nhường cô hết lần này đến lần khác, biết rõ cô là con gái của kẻ thù, nhưng lúc giao đấu cùng cô mấy lượt lại chưa bao giờ ra tay triệt để.

Thì ra lúc đó mặc dù trong lòng anh không thừa nhận, nhưng Mộc Vân Phong cũng đã có một vị trí rồi. Lúc này mới biết cô ấy càn rỡ như vậy, mà anh có thể một lần lại một lần dễ dàng tha thứ cho sự bất kính của cô đối với mình.

Nhưng lúc này, Hồng Bưu cũng không tin Mộc Vân Phong thật sự đã chết rồi. Anh cảm thấy người như Mộc Vân Phong thì làm sao có thể dễ dàng nói chết là chết chứ.

Vì vậy anh đuổi sát theo, đưa tay kéo Ảnh Băng đang rời đi theo Phượng Như Ảnh lại, vội vàng hỏi: “Em ấy nói thật không? Mộc Vân Phong chết như thế nào?”

“Hồng đương gia, anh cảm thấy chuyện như vậy mà lão đại của bọn tôi cần phải lừa anh sao? Anh không thấy lão đại của bọn tôi rất đau lòng sao? Không phải anh cho rằng lão đại của bọn tôi sẽ giả vờ đau lòng chứ?” Ảnh Băng liếc nhìn Hồng Bưu, vốn là không để ý anh ta, nhưng nghĩ tốt xấu gì người ta cũng là đại ca hắc bang. Tuy rằng có chút đốn mạt, nhưng thân phận vẫn còn đó, vì vậy chán nản trả lời câu hỏi của anh ta.

Vừa nói, trên mặt còn bày ra vẻ mặt khinh thường. Cũng không phải anh coi khinh Hồng Bưu, mà là anh cảm thấy nhân phẩm của Hồng Bưu có vấn đề.

Ảnh Băng cảm thấy một vị đại ca lại quản thúc không được thuộc hạ của mình, để cho bọn họ làm chuyện sai trái. Hoàn toàn không có tư cách, cũng không xứng làm đại ca.

Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc TôiTác giả: Sướng NhiênTruyện Ngôn TìnhNăm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có… Nhưng nói thế nào thì so với Mộc Vân Phong anh và Phượng Như Ảnh cũng là quan hệ ruột thịt. Nhưng hôm nay em trai ruột của mình lại vì một Mộc Vân Phong không có chút quan hệ máu mủ mà đối xử với mình như vậy, điều này làm sao mà anh chịu nổi. Anh tìm kiếm nhiều năm như vậy là vì cái gì?Vì Phượng Như Ảnh, thậm chí anh giết lầm cha của Mộc Vân Phong. Nhưng hôm nay anh nhận lại được cái gì, nhận lại được chỉ là em trai mà mình yêu thương nhất vì một người ngoài mà lạnh lùng với mình.“Anh cứ nói đi?” Phượng Như Ảnh liếc nhìn cánh tay mình bị Hồng Bưu lôi kéo, lạnh lùng trả lời. Nói thật hiện tại anh cũng không biết rốt cuộc là mình đang tự trách bản thân hay là trách Hồng Bưu.Bởi vì Phượng Như Ảnh cảm thấy nếu không phải mình và Hồng Bưu quen biết nhau, bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Mộc Vân Phong, nếu như không phải hai tên thuộc hạ của Hồng Bưu muốn đuổi giết Mộc Vân Phong, vậy thì cô sẽ không phải chết.Nghĩ đến Mộc Vân Phong đã chết, trái tim Phượng Như Ảnh liền đau đớn, làm cho anh hận cái người rơi xuống vách núi kia sao lại không phải là mình.“Anh mà biết rõ còn muốn hỏi em sao?” Nghe giọng điệu của Phượng Như Ảnh càng lạnh nhạt vì mình lôi kéo tay của em ấy, Hồng Bưu cũng tức giận, gầm nhẹ với Phượng Như Ảnh.Thái độ của Phượng Như Ảnh lúc này giống như một cây kim đâm sâu vào trong trái tim anh, đâm đến đau nhức.“Cô ấy chết rồi.” Phượng Như Ảnh lạnh nhạt hé môi, kẽ răng khẽ phun ra mấy từ nhẹ nhàng, mạnh mẽ rút tay của mình khỏi tay Hồng Bưu, sau đó cũng không quay đầu lại chạy vội xuống núi.Từ trong mắt anh hai giọt nước mắt chảy xuống, bị gió sớm thổi tan.Lời nói của Phượng Như Ảnh tuy nhẹ, thậm chí nếu không nghe kỹ còn tưởng là tiếng gió. Nhưng lại như tảng đá lớn nặng ngàn cân đè nặng trong lòng của Hồng Bưu, khiến anh hít thở không thông, khiến anh luống cuống.Anh nghĩ đến nhiều loại khả năng, thậm chí tính toán đến tình hình xấu nhất đó là Mộc Vân Phong bị đánh trọng thương. Nhưng không nghĩ rằng kết quả lại nghiêm trọng hơn so với dự đoán của anh.Mộc Vân Phong vậy mà lại chết rồi.Giờ phút này anh hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của Phượng Như Ảnh, đừng bảo là Phượng Như Ảnh đối với Mộc Vân Phong như vậy. Trái tim anh cũng đang rất đau đớn.Giờ phút này, anh mới hiểu rõ ràng, khi thấy Phượng Như Ảnh để ý đến Mộc Vân Phong như vậy vì sao trong lòng anh lại không thoải mái. Thì ra là không biết từ lúc nào, Mộc Vân Phong đã chiếm một chỗ trong tim anh rồi.Bằng không anh cũng sẽ không nhường cô hết lần này đến lần khác, biết rõ cô là con gái của kẻ thù, nhưng lúc giao đấu cùng cô mấy lượt lại chưa bao giờ ra tay triệt để.Thì ra lúc đó mặc dù trong lòng anh không thừa nhận, nhưng Mộc Vân Phong cũng đã có một vị trí rồi. Lúc này mới biết cô ấy càn rỡ như vậy, mà anh có thể một lần lại một lần dễ dàng tha thứ cho sự bất kính của cô đối với mình.Nhưng lúc này, Hồng Bưu cũng không tin Mộc Vân Phong thật sự đã chết rồi. Anh cảm thấy người như Mộc Vân Phong thì làm sao có thể dễ dàng nói chết là chết chứ.Vì vậy anh đuổi sát theo, đưa tay kéo Ảnh Băng đang rời đi theo Phượng Như Ảnh lại, vội vàng hỏi: “Em ấy nói thật không? Mộc Vân Phong chết như thế nào?”“Hồng đương gia, anh cảm thấy chuyện như vậy mà lão đại của bọn tôi cần phải lừa anh sao? Anh không thấy lão đại của bọn tôi rất đau lòng sao? Không phải anh cho rằng lão đại của bọn tôi sẽ giả vờ đau lòng chứ?” Ảnh Băng liếc nhìn Hồng Bưu, vốn là không để ý anh ta, nhưng nghĩ tốt xấu gì người ta cũng là đại ca hắc bang. Tuy rằng có chút đốn mạt, nhưng thân phận vẫn còn đó, vì vậy chán nản trả lời câu hỏi của anh ta.Vừa nói, trên mặt còn bày ra vẻ mặt khinh thường. Cũng không phải anh coi khinh Hồng Bưu, mà là anh cảm thấy nhân phẩm của Hồng Bưu có vấn đề.Ảnh Băng cảm thấy một vị đại ca lại quản thúc không được thuộc hạ của mình, để cho bọn họ làm chuyện sai trái. Hoàn toàn không có tư cách, cũng không xứng làm đại ca.

Chương 158: Gặp lại sư phụ (Bốn)