Tác giả:

Năm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có…

Chương 184: Rừng mưa nhiệt đới (Năm)

Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc TôiTác giả: Sướng NhiênTruyện Ngôn TìnhNăm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có… "Được, Tiểu Phong, con đã nói như vậy, vậy chú cũng không nên nói thêm gì nữa." Nghiêm Binh thấy vẻ mặt Mộc Vân Phong kiên quyết, cũng không tiện nói thêm nữa, dù sao đó cũng là chuyện của Mộc Vân Phong.Nghĩ đến mục đích đến đây lần này của mình, Nghiêm Binh lại nói: "Tiểu Phong, còn huấn luyện một tháng nữa, con phải khẩn trương lên, Ám Dạ không còn yên ổn nữa rồi. Gần đây không biết bọn họ nhận được tin tức từ đâu, lại bắt đầu phái người tới ám sát đại ca.""Cái gì?" Mộc Vân Phong vừa nghe có người muốn giết sư phụ mình, liền cảm thấy sốt ruột, vẻ mặt vô cùng lo lắng nôn nóng hỏi Nghiêm Binh: "Vậy bây giờ sư phụ con thế nào rồi ạ, ông ấy không sao chứ.""Đại ca không sao cả, con cứ yên tâm. Bọn ta sẽ bảo vệ ông ấy thật tốt, con chỉ cần huấn luyện cho tốt. Huấn luyện ở đây xong, thì sẽ bước vào cửa ải khó khăn nhất rồi." Nghiêm Binh trấn an Mộc Vân Phong. Nhưng nói đến cửa ải huấn luyện khó khăn kia thì cảm thấy lo lắng.Ông không biết Mộc Vân Phong có thể thông qua thử thách của cửa ải cuối cùng  hay không. Bởi vì cửa ải kia nguy hiểm đáng sợ nhất rồi, rất nhiều người vào bên trong rồi không thể trở về.Lúc đầu ông cũng không muốn để cho Mộc Vân Phong đi, nhưng đại ca kiên định nói như vậy đối với Mộc Vân Phong chỉ có lợi chứ không có hại. Ông ấy nói nếu như Mộc Vân Phong thật sự trở thành người đứng đầu Ám Dạ, vậy thì đối mặt với hoàn cảnh đó so với việc huấn luyện kia thì càng nguy hiểm đáng sợ hơn.Bọn họ biết đại ca nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không nỡ."Chú Nghiêm, chú đừng lo lắng, bất kể là khó khăn thế nào Vân Phong cũng sẽ vượt qua được. Mọi người hãy yên tâm, con nhất định sẽ đoạt lại Ám Dạ cho sư phụ." Mộc Vân Phong thấy chân mày của Nghiêm Binh châu lại vẻ vô cùng lo lắng thì lên tiếng an ủi ông.Giống như lời cô đã nói vậy, mặc kệ phía trước là khó khăn gì, cô cũng sẽ không lùi bước, nếu có người ngăn cản con đường của cô, vậy thì cô chỉ tặng cho một chữ, đó chính là giết."Tốt, Tiểu Phong, một tháng này con phải biểu hiện cho tốt vào. Chú về trước chăm sóc cho đại ca, một tháng sau chú lại tới đón con." Thấy mộc Vân Phong  kiên nghị nhưng lo lắng của Nghiêm Binh cũng không giảm bớt. Ông nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm nữa, nên vội vã dặn dò Mộc Vân Phong vài câu rồi xoay người rời đi.Thấy Nghiêm Binh rời đi với vẻ mặt nặng nề, Mộc Vân Phong biết thử thách cuối cùng nhất định đặc biệt nguy hiểm và đáng sợ, bằng không thì lúc cô đã bảo đảm rồi ông cũng sẽ không lo lắng như vậy.Nhưng mà Mộc Vân Phong là ai chứ, là một người chưa bao giờ cúi đầu khuất phục. Coi như thử thách này thật sự rất nguy hiểm đáng sợ thì thế nào, cho dù thế nào cô cũng bình tĩnh xông vào.Tiếng gõ cửa truyền đến, Mộc Vân Phong vừa mở cửa thì thấy sĩ quan phụ tá của thủ trưởng Trần Cương, cô chào sĩ quan kia rồi hỏi: "Phó quan Lâm, tìm tôi có chuyện gì không?""Tiểu Mộc, thủ trưởng cho mời cô." Phó quan Lâm chào đáp lại cô. Sau đó dẫn Mộc Vân Phong đến văn phòng của Trần Cương.Phượng Như Ảnh cũng đang ở trong văn phòng, thấy Mộc Vân Phong bước vào anh liền mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Phong, em đến rồi à."Nhưng Mộc Vân Phong không để ý đến anh, mà đi đến trước mặt Trần Cương, tư thế đứng nghiêm trang, chào một cái rồi nói: "Thủ trưởng, người cho gọi con?""Tiểu Phong, đi ăn cơm với ta." Trần Cương đứng dậy, đi ra ngoài."Vâng." Mộc Vân Phong nhất thời nghĩ không ra tại sao thủ trưởng lại muốn mình đi ăn cơm với ông. Đến khi cô nhìn thấy Phượng Như Ảnh đi bên cạnh mình thì lập tức sáng tỏ.Có lẽ là do Phượng Như Ảnh đề nghị. Vừa nghĩ đến đó là chủ ý của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong rất muốn quay bước bỏ đi, nhưng nhớ đến vừa rồi đã đồng ý với thủ trưởng, đành phải trầm mặc đi đến nhà ăn, nhưng mà vẻ mặt khó chịu với Phượng Như Ảnh.Chẳng mấy chốc lại một tháng trôi qua rồi. Cuối cùng Mộc Vân Phong cũng thông qua những hạng mục sát hạch của huấn luyện lính đặc chủng, sau đó theo Nghiêm Binh rời đi.Cho đến khi đến biên giới Việt Nam, lúc này Nghiêm Binh mới nói với Mộc Vân Phong là hạng mục sát hạch cuối cùng của cô sẽ tiến hành trong rừng rậm nhiệt đới này của Việt Nam. Lúc này, Mộc Vân Phong mới biết tại sao lúc đầu Nghiêm Binh lại lo lắng như vậy.

"Được, Tiểu Phong, con đã nói như vậy, vậy chú cũng không nên nói thêm gì nữa." Nghiêm Binh thấy vẻ mặt Mộc Vân Phong kiên quyết, cũng không tiện nói thêm nữa, dù sao đó cũng là chuyện của Mộc Vân Phong.

Nghĩ đến mục đích đến đây lần này của mình, Nghiêm Binh lại nói: "Tiểu Phong, còn huấn luyện một tháng nữa, con phải khẩn trương lên, Ám Dạ không còn yên ổn nữa rồi. Gần đây không biết bọn họ nhận được tin tức từ đâu, lại bắt đầu phái người tới ám sát đại ca."

"Cái gì?" Mộc Vân Phong vừa nghe có người muốn giết sư phụ mình, liền cảm thấy sốt ruột, vẻ mặt vô cùng lo lắng nôn nóng hỏi Nghiêm Binh: "Vậy bây giờ sư phụ con thế nào rồi ạ, ông ấy không sao chứ."

"Đại ca không sao cả, con cứ yên tâm. Bọn ta sẽ bảo vệ ông ấy thật tốt, con chỉ cần huấn luyện cho tốt. Huấn luyện ở đây xong, thì sẽ bước vào cửa ải khó khăn nhất rồi." Nghiêm Binh trấn an Mộc Vân Phong. Nhưng nói đến cửa ải huấn luyện khó khăn kia thì cảm thấy lo lắng.

Ông không biết Mộc Vân Phong có thể thông qua thử thách của cửa ải cuối cùng  hay không. Bởi vì cửa ải kia nguy hiểm đáng sợ nhất rồi, rất nhiều người vào bên trong rồi không thể trở về.

Lúc đầu ông cũng không muốn để cho Mộc Vân Phong đi, nhưng đại ca kiên định nói như vậy đối với Mộc Vân Phong chỉ có lợi chứ không có hại. Ông ấy nói nếu như Mộc Vân Phong thật sự trở thành người đứng đầu Ám Dạ, vậy thì đối mặt với hoàn cảnh đó so với việc huấn luyện kia thì càng nguy hiểm đáng sợ hơn.

Bọn họ biết đại ca nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không nỡ.

"Chú Nghiêm, chú đừng lo lắng, bất kể là khó khăn thế nào Vân Phong cũng sẽ vượt qua được. Mọi người hãy yên tâm, con nhất định sẽ đoạt lại Ám Dạ cho sư phụ." Mộc Vân Phong thấy chân mày của Nghiêm Binh châu lại vẻ vô cùng lo lắng thì lên tiếng an ủi ông.

Giống như lời cô đã nói vậy, mặc kệ phía trước là khó khăn gì, cô cũng sẽ không lùi bước, nếu có người ngăn cản con đường của cô, vậy thì cô chỉ tặng cho một chữ, đó chính là giết.

"Tốt, Tiểu Phong, một tháng này con phải biểu hiện cho tốt vào. Chú về trước chăm sóc cho đại ca, một tháng sau chú lại tới đón con." Thấy mộc Vân Phong  kiên nghị nhưng lo lắng của Nghiêm Binh cũng không giảm bớt. Ông nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm nữa, nên vội vã dặn dò Mộc Vân Phong vài câu rồi xoay người rời đi.

Thấy Nghiêm Binh rời đi với vẻ mặt nặng nề, Mộc Vân Phong biết thử thách cuối cùng nhất định đặc biệt nguy hiểm và đáng sợ, bằng không thì lúc cô đã bảo đảm rồi ông cũng sẽ không lo lắng như vậy.

Nhưng mà Mộc Vân Phong là ai chứ, là một người chưa bao giờ cúi đầu khuất phục. Coi như thử thách này thật sự rất nguy hiểm đáng sợ thì thế nào, cho dù thế nào cô cũng bình tĩnh xông vào.

Tiếng gõ cửa truyền đến, Mộc Vân Phong vừa mở cửa thì thấy sĩ quan phụ tá của thủ trưởng Trần Cương, cô chào sĩ quan kia rồi hỏi: "Phó quan Lâm, tìm tôi có chuyện gì không?"

"Tiểu Mộc, thủ trưởng cho mời cô." Phó quan Lâm chào đáp lại cô. Sau đó dẫn Mộc Vân Phong đến văn phòng của Trần Cương.

Phượng Như Ảnh cũng đang ở trong văn phòng, thấy Mộc Vân Phong bước vào anh liền mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Phong, em đến rồi à."

Nhưng Mộc Vân Phong không để ý đến anh, mà đi đến trước mặt Trần Cương, tư thế đứng nghiêm trang, chào một cái rồi nói: "Thủ trưởng, người cho gọi con?"

"Tiểu Phong, đi ăn cơm với ta." Trần Cương đứng dậy, đi ra ngoài.

"Vâng." Mộc Vân Phong nhất thời nghĩ không ra tại sao thủ trưởng lại muốn mình đi ăn cơm với ông. Đến khi cô nhìn thấy Phượng Như Ảnh đi bên cạnh mình thì lập tức sáng tỏ.

Có lẽ là do Phượng Như Ảnh đề nghị. Vừa nghĩ đến đó là chủ ý của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong rất muốn quay bước bỏ đi, nhưng nhớ đến vừa rồi đã đồng ý với thủ trưởng, đành phải trầm mặc đi đến nhà ăn, nhưng mà vẻ mặt khó chịu với Phượng Như Ảnh.

Chẳng mấy chốc lại một tháng trôi qua rồi. Cuối cùng Mộc Vân Phong cũng thông qua những hạng mục sát hạch của huấn luyện lính đặc chủng, sau đó theo Nghiêm Binh rời đi.

Cho đến khi đến biên giới Việt Nam, lúc này Nghiêm Binh mới nói với Mộc Vân Phong là hạng mục sát hạch cuối cùng của cô sẽ tiến hành trong rừng rậm nhiệt đới này của Việt Nam. Lúc này, Mộc Vân Phong mới biết tại sao lúc đầu Nghiêm Binh lại lo lắng như vậy.

Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc TôiTác giả: Sướng NhiênTruyện Ngôn TìnhNăm năm trước, thành phố A. Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị. Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son. Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực. Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có… "Được, Tiểu Phong, con đã nói như vậy, vậy chú cũng không nên nói thêm gì nữa." Nghiêm Binh thấy vẻ mặt Mộc Vân Phong kiên quyết, cũng không tiện nói thêm nữa, dù sao đó cũng là chuyện của Mộc Vân Phong.Nghĩ đến mục đích đến đây lần này của mình, Nghiêm Binh lại nói: "Tiểu Phong, còn huấn luyện một tháng nữa, con phải khẩn trương lên, Ám Dạ không còn yên ổn nữa rồi. Gần đây không biết bọn họ nhận được tin tức từ đâu, lại bắt đầu phái người tới ám sát đại ca.""Cái gì?" Mộc Vân Phong vừa nghe có người muốn giết sư phụ mình, liền cảm thấy sốt ruột, vẻ mặt vô cùng lo lắng nôn nóng hỏi Nghiêm Binh: "Vậy bây giờ sư phụ con thế nào rồi ạ, ông ấy không sao chứ.""Đại ca không sao cả, con cứ yên tâm. Bọn ta sẽ bảo vệ ông ấy thật tốt, con chỉ cần huấn luyện cho tốt. Huấn luyện ở đây xong, thì sẽ bước vào cửa ải khó khăn nhất rồi." Nghiêm Binh trấn an Mộc Vân Phong. Nhưng nói đến cửa ải huấn luyện khó khăn kia thì cảm thấy lo lắng.Ông không biết Mộc Vân Phong có thể thông qua thử thách của cửa ải cuối cùng  hay không. Bởi vì cửa ải kia nguy hiểm đáng sợ nhất rồi, rất nhiều người vào bên trong rồi không thể trở về.Lúc đầu ông cũng không muốn để cho Mộc Vân Phong đi, nhưng đại ca kiên định nói như vậy đối với Mộc Vân Phong chỉ có lợi chứ không có hại. Ông ấy nói nếu như Mộc Vân Phong thật sự trở thành người đứng đầu Ám Dạ, vậy thì đối mặt với hoàn cảnh đó so với việc huấn luyện kia thì càng nguy hiểm đáng sợ hơn.Bọn họ biết đại ca nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không nỡ."Chú Nghiêm, chú đừng lo lắng, bất kể là khó khăn thế nào Vân Phong cũng sẽ vượt qua được. Mọi người hãy yên tâm, con nhất định sẽ đoạt lại Ám Dạ cho sư phụ." Mộc Vân Phong thấy chân mày của Nghiêm Binh châu lại vẻ vô cùng lo lắng thì lên tiếng an ủi ông.Giống như lời cô đã nói vậy, mặc kệ phía trước là khó khăn gì, cô cũng sẽ không lùi bước, nếu có người ngăn cản con đường của cô, vậy thì cô chỉ tặng cho một chữ, đó chính là giết."Tốt, Tiểu Phong, một tháng này con phải biểu hiện cho tốt vào. Chú về trước chăm sóc cho đại ca, một tháng sau chú lại tới đón con." Thấy mộc Vân Phong  kiên nghị nhưng lo lắng của Nghiêm Binh cũng không giảm bớt. Ông nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm nữa, nên vội vã dặn dò Mộc Vân Phong vài câu rồi xoay người rời đi.Thấy Nghiêm Binh rời đi với vẻ mặt nặng nề, Mộc Vân Phong biết thử thách cuối cùng nhất định đặc biệt nguy hiểm và đáng sợ, bằng không thì lúc cô đã bảo đảm rồi ông cũng sẽ không lo lắng như vậy.Nhưng mà Mộc Vân Phong là ai chứ, là một người chưa bao giờ cúi đầu khuất phục. Coi như thử thách này thật sự rất nguy hiểm đáng sợ thì thế nào, cho dù thế nào cô cũng bình tĩnh xông vào.Tiếng gõ cửa truyền đến, Mộc Vân Phong vừa mở cửa thì thấy sĩ quan phụ tá của thủ trưởng Trần Cương, cô chào sĩ quan kia rồi hỏi: "Phó quan Lâm, tìm tôi có chuyện gì không?""Tiểu Mộc, thủ trưởng cho mời cô." Phó quan Lâm chào đáp lại cô. Sau đó dẫn Mộc Vân Phong đến văn phòng của Trần Cương.Phượng Như Ảnh cũng đang ở trong văn phòng, thấy Mộc Vân Phong bước vào anh liền mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Phong, em đến rồi à."Nhưng Mộc Vân Phong không để ý đến anh, mà đi đến trước mặt Trần Cương, tư thế đứng nghiêm trang, chào một cái rồi nói: "Thủ trưởng, người cho gọi con?""Tiểu Phong, đi ăn cơm với ta." Trần Cương đứng dậy, đi ra ngoài."Vâng." Mộc Vân Phong nhất thời nghĩ không ra tại sao thủ trưởng lại muốn mình đi ăn cơm với ông. Đến khi cô nhìn thấy Phượng Như Ảnh đi bên cạnh mình thì lập tức sáng tỏ.Có lẽ là do Phượng Như Ảnh đề nghị. Vừa nghĩ đến đó là chủ ý của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong rất muốn quay bước bỏ đi, nhưng nhớ đến vừa rồi đã đồng ý với thủ trưởng, đành phải trầm mặc đi đến nhà ăn, nhưng mà vẻ mặt khó chịu với Phượng Như Ảnh.Chẳng mấy chốc lại một tháng trôi qua rồi. Cuối cùng Mộc Vân Phong cũng thông qua những hạng mục sát hạch của huấn luyện lính đặc chủng, sau đó theo Nghiêm Binh rời đi.Cho đến khi đến biên giới Việt Nam, lúc này Nghiêm Binh mới nói với Mộc Vân Phong là hạng mục sát hạch cuối cùng của cô sẽ tiến hành trong rừng rậm nhiệt đới này của Việt Nam. Lúc này, Mộc Vân Phong mới biết tại sao lúc đầu Nghiêm Binh lại lo lắng như vậy.

Chương 184: Rừng mưa nhiệt đới (Năm)