Tác giả:

‘Đừng mà Diệp em chỉ vì quá yêu anh nên mới làm như vậy, đừng đối xử với em như vậy... xin anh...' Ngọc Linh quỳ bên chân người đàn ông cao lớn tuấn mỹ khóc lóc, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy sự sợ hãi, phải rồi làm sao mà không sợ được đây, 3 người đàn ông uống xuân dược đang đợi cô ta kia mà. Đây là kết quả của việc cô ta đã làm với Ngọc Lam... ‘Vậy lúc cô làm điều này cô nghĩ đến cảm nhận của Ngọc Lam không?.... cô nghĩ rằng người con gái nào cũng giống như cô tâm địa rắn rết không biết liêm sỉ, khốn nạn không ra gì sao?nhìn lại cô xem cô có bằng một phần vạn của Ngọc Lam hay không, tôi chính là nhìn thấy cô thèm khát đàn ông như vậy đã chuẩn bị cho cô 3 tên đó, đảm bảo cô sẽ hài lòng... đưa cô ta vào trong đi.’ Người đàn ông lạnh nhạt nói, cô mặt xám như tro tàn giãy dụa không cho mấy người kia chạm vào mình, nhưng một người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể thắng được mấy người đàn ông to khỏe được đây, rất nhanh cô ta bị chế trụ và bị lôi vào trong phòng có ba người đàn ông đang đợi…

Chương 3: Thay đổi

Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu? ... Anh Ngu Sao?Tác giả: Mèo Biến TháiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không‘Đừng mà Diệp em chỉ vì quá yêu anh nên mới làm như vậy, đừng đối xử với em như vậy... xin anh...' Ngọc Linh quỳ bên chân người đàn ông cao lớn tuấn mỹ khóc lóc, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy sự sợ hãi, phải rồi làm sao mà không sợ được đây, 3 người đàn ông uống xuân dược đang đợi cô ta kia mà. Đây là kết quả của việc cô ta đã làm với Ngọc Lam... ‘Vậy lúc cô làm điều này cô nghĩ đến cảm nhận của Ngọc Lam không?.... cô nghĩ rằng người con gái nào cũng giống như cô tâm địa rắn rết không biết liêm sỉ, khốn nạn không ra gì sao?nhìn lại cô xem cô có bằng một phần vạn của Ngọc Lam hay không, tôi chính là nhìn thấy cô thèm khát đàn ông như vậy đã chuẩn bị cho cô 3 tên đó, đảm bảo cô sẽ hài lòng... đưa cô ta vào trong đi.’ Người đàn ông lạnh nhạt nói, cô mặt xám như tro tàn giãy dụa không cho mấy người kia chạm vào mình, nhưng một người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể thắng được mấy người đàn ông to khỏe được đây, rất nhanh cô ta bị chế trụ và bị lôi vào trong phòng có ba người đàn ông đang đợi… Đến lúc Tiếu Vi tỉnh lại đã là 7 giờ sáng hôm sau, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị xong đúng lúc bà Hà gọi cô xuống nhà ăn sáng. Mặc dù cô biết là mình như thế này sẽ làm cho bà Hà nghi ngờ nhưng cô vẫn không quen cảm giác được người khác quan tâm chu đáo như thế, ngay cả cha cô cũng không ân cần như vậy. Cô vô cùng mất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, chào buổi sáng với bà Hà. Bà nhìn cô cười cười rồi đưa cho cô một đôi đũa.Thấy con gái mình không được tự nhiên, bà Hà thầm cảm thấy chua xót, đều do bà đã không quan tâm con gái để bây giờ hai mẹ con xa cách thế này. Bà thầm hứa với con gái mình, thề sẽ bù đắp lại cho con. Quyết định như thế bà bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện với con gái mình, không ngờ rằng con gái mình trông như vậy mà nói chuyện rất dễ thương, vô cùng hài hước....Tiếu Vi ngạc nhiên vì bà Hà bỗng dưng bắt chuyện với cô, theo như trong nguyên tác, mẹ của Ngọc Linh không quan tâm lắm tới cô con gái này, dường như đến mức lạnh nhạt rồi cơ, nhưng mà cô cũng không suy nghĩ nhiều, phải nói thật nói chuyện với bà Hà rất vui, giống như trong nguyên tác nói bà là người phóng khoáng, hay đi chu du khắp nơi nên nói chuyện với bà sẽ không bao giờ hết chủ đề.Càng nói chuyện với bà cô lại càng thích bà, chưa kể bà nói hay đến đâu thú vị đến mức nào, bà mang đến cho cô một cảm giác rất kì lạ, cô không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào nhưng cô thích cảm giác này, nó đặc biệt đến mức cô luyến tiếc muốn rời xa.Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, thoáng cái đã hết kì nghỉ hè rồi, Tiếu Vi phải quay lại trường, vô còn chuẩn bị được gặp ‘bọn hắn’ rồi. Bà Hà quyết định không đi du lịch nữa mà ở lại chăm sóc cô, bà nói dù sao cô cũng sắp tốt nghiệp phải có người ở lại chăm sóc cô. Cái này không đúng lúc đầu cô còn thắc mắc vì sao bà lại ở lại, bởi trong nguyên tác, Ngọc Linh tốt nghiệp một mình, không có người thân nào ở bên cạnh chúc mừng cả, thế là bỗng dưng nam chính xuất hiện nói chuyện cùng nữ phụ còn an ủi nữ phụ nữa vậy nên cô ta càng ngày càng xa vào lưới tình. Nhưng rồi Tiếu Vi lại nghĩ đây không phải là một bước tiến để cô không phải tiếp xúc với nam chính sao, rồi cô nhanh chóng ném vấn đề này ra sau đầu.Tiếu Vi không hề biết rằng ‘Ngọc Linh’ thay đổi thế nên bà Hà cũng thay đổi, rồi hiệu ứng cánh bướm sẽ dẫn đến bước rẽ nào cho Tiếu Vi đây...........

Đến lúc Tiếu Vi tỉnh lại đã là 7 giờ sáng hôm sau, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị xong đúng lúc bà Hà gọi cô xuống nhà ăn sáng. Mặc dù cô biết là mình như thế này sẽ làm cho bà Hà nghi ngờ nhưng cô vẫn không quen cảm giác được người khác quan tâm chu đáo như thế, ngay cả cha cô cũng không ân cần như vậy. Cô vô cùng mất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, chào buổi sáng với bà Hà. Bà nhìn cô cười cười rồi đưa cho cô một đôi đũa.

Thấy con gái mình không được tự nhiên, bà Hà thầm cảm thấy chua xót, đều do bà đã không quan tâm con gái để bây giờ hai mẹ con xa cách thế này. Bà thầm hứa với con gái mình, thề sẽ bù đắp lại cho con. Quyết định như thế bà bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện với con gái mình, không ngờ rằng con gái mình trông như vậy mà nói chuyện rất dễ thương, vô cùng hài hước....

Tiếu Vi ngạc nhiên vì bà Hà bỗng dưng bắt chuyện với cô, theo như trong nguyên tác, mẹ của Ngọc Linh không quan tâm lắm tới cô con gái này, dường như đến mức lạnh nhạt rồi cơ, nhưng mà cô cũng không suy nghĩ nhiều, phải nói thật nói chuyện với bà Hà rất vui, giống như trong nguyên tác nói bà là người phóng khoáng, hay đi chu du khắp nơi nên nói chuyện với bà sẽ không bao giờ hết chủ đề.

Càng nói chuyện với bà cô lại càng thích bà, chưa kể bà nói hay đến đâu thú vị đến mức nào, bà mang đến cho cô một cảm giác rất kì lạ, cô không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào nhưng cô thích cảm giác này, nó đặc biệt đến mức cô luyến tiếc muốn rời xa.

Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, thoáng cái đã hết kì nghỉ hè rồi, Tiếu Vi phải quay lại trường, vô còn chuẩn bị được gặp ‘bọn hắn’ rồi. Bà Hà quyết định không đi du lịch nữa mà ở lại chăm sóc cô, bà nói dù sao cô cũng sắp tốt nghiệp phải có người ở lại chăm sóc cô. Cái này không đúng lúc đầu cô còn thắc mắc vì sao bà lại ở lại, bởi trong nguyên tác, Ngọc Linh tốt nghiệp một mình, không có người thân nào ở bên cạnh chúc mừng cả, thế là bỗng dưng nam chính xuất hiện nói chuyện cùng nữ phụ còn an ủi nữ phụ nữa vậy nên cô ta càng ngày càng xa vào lưới tình. Nhưng rồi Tiếu Vi lại nghĩ đây không phải là một bước tiến để cô không phải tiếp xúc với nam chính sao, rồi cô nhanh chóng ném vấn đề này ra sau đầu.

Tiếu Vi không hề biết rằng ‘Ngọc Linh’ thay đổi thế nên bà Hà cũng thay đổi, rồi hiệu ứng cánh bướm sẽ dẫn đến bước rẽ nào cho Tiếu Vi đây..........

.

Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu? ... Anh Ngu Sao?Tác giả: Mèo Biến TháiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không‘Đừng mà Diệp em chỉ vì quá yêu anh nên mới làm như vậy, đừng đối xử với em như vậy... xin anh...' Ngọc Linh quỳ bên chân người đàn ông cao lớn tuấn mỹ khóc lóc, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy sự sợ hãi, phải rồi làm sao mà không sợ được đây, 3 người đàn ông uống xuân dược đang đợi cô ta kia mà. Đây là kết quả của việc cô ta đã làm với Ngọc Lam... ‘Vậy lúc cô làm điều này cô nghĩ đến cảm nhận của Ngọc Lam không?.... cô nghĩ rằng người con gái nào cũng giống như cô tâm địa rắn rết không biết liêm sỉ, khốn nạn không ra gì sao?nhìn lại cô xem cô có bằng một phần vạn của Ngọc Lam hay không, tôi chính là nhìn thấy cô thèm khát đàn ông như vậy đã chuẩn bị cho cô 3 tên đó, đảm bảo cô sẽ hài lòng... đưa cô ta vào trong đi.’ Người đàn ông lạnh nhạt nói, cô mặt xám như tro tàn giãy dụa không cho mấy người kia chạm vào mình, nhưng một người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể thắng được mấy người đàn ông to khỏe được đây, rất nhanh cô ta bị chế trụ và bị lôi vào trong phòng có ba người đàn ông đang đợi… Đến lúc Tiếu Vi tỉnh lại đã là 7 giờ sáng hôm sau, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị xong đúng lúc bà Hà gọi cô xuống nhà ăn sáng. Mặc dù cô biết là mình như thế này sẽ làm cho bà Hà nghi ngờ nhưng cô vẫn không quen cảm giác được người khác quan tâm chu đáo như thế, ngay cả cha cô cũng không ân cần như vậy. Cô vô cùng mất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, chào buổi sáng với bà Hà. Bà nhìn cô cười cười rồi đưa cho cô một đôi đũa.Thấy con gái mình không được tự nhiên, bà Hà thầm cảm thấy chua xót, đều do bà đã không quan tâm con gái để bây giờ hai mẹ con xa cách thế này. Bà thầm hứa với con gái mình, thề sẽ bù đắp lại cho con. Quyết định như thế bà bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện với con gái mình, không ngờ rằng con gái mình trông như vậy mà nói chuyện rất dễ thương, vô cùng hài hước....Tiếu Vi ngạc nhiên vì bà Hà bỗng dưng bắt chuyện với cô, theo như trong nguyên tác, mẹ của Ngọc Linh không quan tâm lắm tới cô con gái này, dường như đến mức lạnh nhạt rồi cơ, nhưng mà cô cũng không suy nghĩ nhiều, phải nói thật nói chuyện với bà Hà rất vui, giống như trong nguyên tác nói bà là người phóng khoáng, hay đi chu du khắp nơi nên nói chuyện với bà sẽ không bao giờ hết chủ đề.Càng nói chuyện với bà cô lại càng thích bà, chưa kể bà nói hay đến đâu thú vị đến mức nào, bà mang đến cho cô một cảm giác rất kì lạ, cô không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào nhưng cô thích cảm giác này, nó đặc biệt đến mức cô luyến tiếc muốn rời xa.Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, thoáng cái đã hết kì nghỉ hè rồi, Tiếu Vi phải quay lại trường, vô còn chuẩn bị được gặp ‘bọn hắn’ rồi. Bà Hà quyết định không đi du lịch nữa mà ở lại chăm sóc cô, bà nói dù sao cô cũng sắp tốt nghiệp phải có người ở lại chăm sóc cô. Cái này không đúng lúc đầu cô còn thắc mắc vì sao bà lại ở lại, bởi trong nguyên tác, Ngọc Linh tốt nghiệp một mình, không có người thân nào ở bên cạnh chúc mừng cả, thế là bỗng dưng nam chính xuất hiện nói chuyện cùng nữ phụ còn an ủi nữ phụ nữa vậy nên cô ta càng ngày càng xa vào lưới tình. Nhưng rồi Tiếu Vi lại nghĩ đây không phải là một bước tiến để cô không phải tiếp xúc với nam chính sao, rồi cô nhanh chóng ném vấn đề này ra sau đầu.Tiếu Vi không hề biết rằng ‘Ngọc Linh’ thay đổi thế nên bà Hà cũng thay đổi, rồi hiệu ứng cánh bướm sẽ dẫn đến bước rẽ nào cho Tiếu Vi đây...........

Chương 3: Thay đổi