Gió thổi! Ngàn năm xa vắng! Kiếp luân hồi tựa như mây bay. Đến rồi lại đi. Tuyết rơi! Ngàn xưa mênh mang! Trái tim mặn đắng, chìm nổi bơ vơ. ... Hoa lất phất! Ngàn tóc khẽ tung bay! Làn váy nhẹ bung nở, phất trong đêm tối diễm lệ mà tinh khiết tựa hoa lan trong đêm. Ánh mắt khẽ xa xôi. Làn thu thủy khẽ chìm nổi. Tố Lạc khẽ ngước ánh nhìn về phía xa xôi. Một nỗi buồn mênh mang tựa sóng cuộn trào trong lòng. Tuyết rơi rồi! Một tiếng thở nhẹ tựa vĩnh hằng. Đây là mùa tuyết đầu tiên hay chăng mùa tuyết cuối cùng. Sống từng ấy năm, qua bao nhiêu tháng? Nhưng đây vẫn là mùa tuyết duy nhất ở bên chàng. Bên người nàng yêu. Cười nhẹ, nàng hạnh phúc sao. Không, nàng sớm đã biết rằng đời mình chỉ như hoa phù dung, sớm nở tối tàn. Đã sống đến gần một tuổi xuân 18 đầy mơ màng và ngọt ngào của tình yêu. Mà bỗng chốc nhận ra tất cả chỉ là giả dối, là đau lòng, là quặn thắt tim gan. Thẫn thờ, bất lực. Nàng vươn bàn tay trắng ngần lại có chút trong suốt lên đỡ từng hạt tuyết tinh khiết, nhẹ bẫng trong…
Chương 10
Lạc TrôiTác giả: Mĩ Vị Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGió thổi! Ngàn năm xa vắng! Kiếp luân hồi tựa như mây bay. Đến rồi lại đi. Tuyết rơi! Ngàn xưa mênh mang! Trái tim mặn đắng, chìm nổi bơ vơ. ... Hoa lất phất! Ngàn tóc khẽ tung bay! Làn váy nhẹ bung nở, phất trong đêm tối diễm lệ mà tinh khiết tựa hoa lan trong đêm. Ánh mắt khẽ xa xôi. Làn thu thủy khẽ chìm nổi. Tố Lạc khẽ ngước ánh nhìn về phía xa xôi. Một nỗi buồn mênh mang tựa sóng cuộn trào trong lòng. Tuyết rơi rồi! Một tiếng thở nhẹ tựa vĩnh hằng. Đây là mùa tuyết đầu tiên hay chăng mùa tuyết cuối cùng. Sống từng ấy năm, qua bao nhiêu tháng? Nhưng đây vẫn là mùa tuyết duy nhất ở bên chàng. Bên người nàng yêu. Cười nhẹ, nàng hạnh phúc sao. Không, nàng sớm đã biết rằng đời mình chỉ như hoa phù dung, sớm nở tối tàn. Đã sống đến gần một tuổi xuân 18 đầy mơ màng và ngọt ngào của tình yêu. Mà bỗng chốc nhận ra tất cả chỉ là giả dối, là đau lòng, là quặn thắt tim gan. Thẫn thờ, bất lực. Nàng vươn bàn tay trắng ngần lại có chút trong suốt lên đỡ từng hạt tuyết tinh khiết, nhẹ bẫng trong… Gió thổi, mưa giông kéo đến. Và khứu giác dường như ngửi thấy mùi máu tanh tưởi truyền đến. Mà sao lòng hắn vẫn thật tĩnh lặng, êm đềm. Ánh mắt nhìn lên bầu trời, hắn chẳng nhìn thấy gì ngoài mây đen và những hạt mưa xối xả vào mặt buốt dát. Cái chết ư, nó có gì đáng sợ chứ. Bật cười nhàn tản, nó có quan trọng không, hắn chẳng biết nữa, vì đơn giản từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ níu giữ sự sống, nên cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc phải thèm khát nó. Ánh mắt nhìn về phía kia, hắn thật muốn xem, sự sống, niềm khát vọng to lớn ở trong những con người đó-những con người nhỏ bé và thấp hèn- liệu có thể cứu nổi bọn chúng khỏi bàn tay của tử thần. Nhếch miệng, hắn thật muốn xem xem…Gió thổi, mưa cuốn, đất trời bủa vây tăm tối.Tố Lạc bước từng bước nặng trĩu trên nền đất. Chỉ thấy là nặng trịch bết vào giầy dơm là muôn tầng bùn nhão nhoét, ẩm ướt. Và điều đó, làm bước chân của nàng như nặng thêm ngàn cân. Cười nhạt nhẽo, có chút chán chường Tố Lạc đưa bàn tay lên vuốt làn nước trên mặt. Bởi vì sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì từng làn mưa cứ xối xả vào mặt nàng đến là rát buốt, vào mắt nàng đến là khó chịu. Điều đó, làm cho tầm mắt nàng trở nên mơ hồ với từng bóng người và bóng kiếm cứ loang lổ vào nhau. Rồi đan xen và điểm xuyết trong bức tranh đó là những bông hoa máu tươi thắm màm mị hoặc. Thì ra, mạng người cuối cùng cũng chỉ như tờ giấy, chỉ cần một ngọn lửa là cũng đủ để thiêu dụi tất cả. Ánh mắt mờ dần đi, nàng thấy bóng dáng Lưu Phong, người con trai không bao giờ chịu khuất phục như con ngựa bất kham đó giờ đây đang như một miếng thịt tươi trực trờ dưới muôn vàn miệng sói. Hoa máu văng ra, chân chàng khụy xuống, ánh mắt vằn tia đau thương, oán hận khôn nguôi. Chàng không cam lòng ư, chắc vậy. Chàng căm hận ư, chắc thế. Chàng có biết không, ta cũng đã từng như thế. Từng không cam lòng, từng căm hận đến khôn tả. Nhưng dù căm hận đến đâu thì ta vẫn chẳng thể làm được gì, vì sao ư. Đơn giản bởi vì người mạnh thì thắng, người yếu thì thua. Thế giới này là một thế giới của quy luật cá lớn ăn cá bé. Là một thế giới của những con dã thú ăn thịt người không thấy xương. Bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, Tố Lạc nắm chặt con dao trong tay. Bước chân kiên định bước về phía trước, để mặc cho cơn mưa như trút kia xả xuống thân mình như muốn xé da xé thịt.Ánh mắt nhìn về từng thân người dần dần bị tóm gọn. Hắn nhếch khóe miệng cười cợt làm cho khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc bừng sáng lên như tu la địa ngục tà mị mà ma quái… Dù là thú họ cũng là một con thú dễ bị thuần phục. Mà đã bị thuần phục thì thứ quà tặng họ được nhận sẽ chỉ là sự chờ đợi của việc bị xơi tái mà thôi. Hơi nhếch miệng cười, ánh mắt hắn đen tối. Tại sao những con người đó, lại ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến mức hắn phát ngán. Thúc nhẹ vào bụng ngựa, hắn dạo ngựa đến gần những thân nguời đang bị trói và quỳ phục dưới đất. Số phận cái kiến thì dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi số phận cái kiến được. Họ cứ cố gắng làm gì. Cố gắng thì cũng chỉ đem lại cho tử thần máu và sinh mệnh của họ mà thôi. Họ không biết sao. Vuốt nhẹ thân kiếm lạnh lẽo, cuộc sống này, thể chế này, không cho và cũng không dung thứ cho cái gọi là khát vọng tự do được tồn tại. Hay có chăng nó chỉ thật sự tồn tại khi nắm trong tay quyền thế và tiền tài… Mạng người và nhân quyền ư, đứng trước những thứ đó, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một thứ rẻ mạt, không đáng cân nhắc…Mưa như trút nước, đất trời dường như còn vương vất mùi tanh nồng của máu tươi, thơm tho mà tươi mới….Ồn ào, ồn ào…-Có chuyện gì vậy- Quay đầu chàng nhìn chằm chằm về phía xa xa, là tiếng náo loạn. Có chuyện gì đó đang xảy ra tại nơi này.-Tướng quân, có chuyện xảy ra rồi…-Chuyện gì.-Ngựa đã bị thả đi hết, lũ sư tử vừa mới được bắt về không biết do ai thả ra, giờ đang làm loạn ở cánh quân thứ bảy…Hồng hộc, lại có một người lính nữa cấp tốc chạy đến, sắc mặt ông ta tái mét:-Tướng quân, cánh quân thứ 3 không hiểu sao lại giống như có dấu hiệu trúng độc…Nhíu chặt mày, đôi đồng mâu Thiệu Đình sắc như chim ưng. Một khí tức sắc bén lạnh lẽo lan tỏa lại có chút dọa người khi mang theo hơi thở ác sát…-Đi…th*c m*nh chân vào bụng ngựa, hắn phi nước đại về phía trước. Chẳng mấy chốc mà bóng dáng cao lớn trên con hắc mã đã biến mất khỏi tầm mắt đầy bóng tối và mưa…
Gió thổi, mưa giông kéo đến. Và khứu giác dường như ngửi thấy mùi máu tanh tưởi truyền đến. Mà sao lòng hắn vẫn thật tĩnh lặng, êm đềm. Ánh mắt nhìn lên bầu trời, hắn chẳng nhìn thấy gì ngoài mây đen và những hạt mưa xối xả vào mặt buốt dát. Cái chết ư, nó có gì đáng sợ chứ. Bật cười nhàn tản, nó có quan trọng không, hắn chẳng biết nữa, vì đơn giản từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ níu giữ sự sống, nên cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc phải thèm khát nó. Ánh mắt nhìn về phía kia, hắn thật muốn xem, sự sống, niềm khát vọng to lớn ở trong những con người đó-những con người nhỏ bé và thấp hèn- liệu có thể cứu nổi bọn chúng khỏi bàn tay của tử thần. Nhếch miệng, hắn thật muốn xem xem…
Gió thổi, mưa cuốn, đất trời bủa vây tăm tối.
Tố Lạc bước từng bước nặng trĩu trên nền đất. Chỉ thấy là nặng trịch bết vào giầy dơm là muôn tầng bùn nhão nhoét, ẩm ướt. Và điều đó, làm bước chân của nàng như nặng thêm ngàn cân. Cười nhạt nhẽo, có chút chán chường Tố Lạc đưa bàn tay lên vuốt làn nước trên mặt. Bởi vì sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì từng làn mưa cứ xối xả vào mặt nàng đến là rát buốt, vào mắt nàng đến là khó chịu. Điều đó, làm cho tầm mắt nàng trở nên mơ hồ với từng bóng người và bóng kiếm cứ loang lổ vào nhau. Rồi đan xen và điểm xuyết trong bức tranh đó là những bông hoa máu tươi thắm màm mị hoặc. Thì ra, mạng người cuối cùng cũng chỉ như tờ giấy, chỉ cần một ngọn lửa là cũng đủ để thiêu dụi tất cả. Ánh mắt mờ dần đi, nàng thấy bóng dáng Lưu Phong, người con trai không bao giờ chịu khuất phục như con ngựa bất kham đó giờ đây đang như một miếng thịt tươi trực trờ dưới muôn vàn miệng sói. Hoa máu văng ra, chân chàng khụy xuống, ánh mắt vằn tia đau thương, oán hận khôn nguôi. Chàng không cam lòng ư, chắc vậy. Chàng căm hận ư, chắc thế. Chàng có biết không, ta cũng đã từng như thế. Từng không cam lòng, từng căm hận đến khôn tả. Nhưng dù căm hận đến đâu thì ta vẫn chẳng thể làm được gì, vì sao ư. Đơn giản bởi vì người mạnh thì thắng, người yếu thì thua. Thế giới này là một thế giới của quy luật cá lớn ăn cá bé. Là một thế giới của những con dã thú ăn thịt người không thấy xương. Bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, Tố Lạc nắm chặt con dao trong tay. Bước chân kiên định bước về phía trước, để mặc cho cơn mưa như trút kia xả xuống thân mình như muốn xé da xé thịt.
Ánh mắt nhìn về từng thân người dần dần bị tóm gọn. Hắn nhếch khóe miệng cười cợt làm cho khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc bừng sáng lên như tu la địa ngục tà mị mà ma quái… Dù là thú họ cũng là một con thú dễ bị thuần phục. Mà đã bị thuần phục thì thứ quà tặng họ được nhận sẽ chỉ là sự chờ đợi của việc bị xơi tái mà thôi. Hơi nhếch miệng cười, ánh mắt hắn đen tối. Tại sao những con người đó, lại ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến mức hắn phát ngán. Thúc nhẹ vào bụng ngựa, hắn dạo ngựa đến gần những thân nguời đang bị trói và quỳ phục dưới đất. Số phận cái kiến thì dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi số phận cái kiến được. Họ cứ cố gắng làm gì. Cố gắng thì cũng chỉ đem lại cho tử thần máu và sinh mệnh của họ mà thôi. Họ không biết sao. Vuốt nhẹ thân kiếm lạnh lẽo, cuộc sống này, thể chế này, không cho và cũng không dung thứ cho cái gọi là khát vọng tự do được tồn tại. Hay có chăng nó chỉ thật sự tồn tại khi nắm trong tay quyền thế và tiền tài… Mạng người và nhân quyền ư, đứng trước những thứ đó, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một thứ rẻ mạt, không đáng cân nhắc…
Mưa như trút nước, đất trời dường như còn vương vất mùi tanh nồng của máu tươi, thơm tho mà tươi mới….
Ồn ào, ồn ào…
-Có chuyện gì vậy- Quay đầu chàng nhìn chằm chằm về phía xa xa, là tiếng náo loạn. Có chuyện gì đó đang xảy ra tại nơi này.
-Tướng quân, có chuyện xảy ra rồi…
-Chuyện gì.
-Ngựa đã bị thả đi hết, lũ sư tử vừa mới được bắt về không biết do ai thả ra, giờ đang làm loạn ở cánh quân thứ bảy…
Hồng hộc, lại có một người lính nữa cấp tốc chạy đến, sắc mặt ông ta tái mét:
-Tướng quân, cánh quân thứ 3 không hiểu sao lại giống như có dấu hiệu trúng độc…
Nhíu chặt mày, đôi đồng mâu Thiệu Đình sắc như chim ưng. Một khí tức sắc bén lạnh lẽo lan tỏa lại có chút dọa người khi mang theo hơi thở ác sát…
-Đi…
th*c m*nh chân vào bụng ngựa, hắn phi nước đại về phía trước. Chẳng mấy chốc mà bóng dáng cao lớn trên con hắc mã đã biến mất khỏi tầm mắt đầy bóng tối và mưa…
Lạc TrôiTác giả: Mĩ Vị Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGió thổi! Ngàn năm xa vắng! Kiếp luân hồi tựa như mây bay. Đến rồi lại đi. Tuyết rơi! Ngàn xưa mênh mang! Trái tim mặn đắng, chìm nổi bơ vơ. ... Hoa lất phất! Ngàn tóc khẽ tung bay! Làn váy nhẹ bung nở, phất trong đêm tối diễm lệ mà tinh khiết tựa hoa lan trong đêm. Ánh mắt khẽ xa xôi. Làn thu thủy khẽ chìm nổi. Tố Lạc khẽ ngước ánh nhìn về phía xa xôi. Một nỗi buồn mênh mang tựa sóng cuộn trào trong lòng. Tuyết rơi rồi! Một tiếng thở nhẹ tựa vĩnh hằng. Đây là mùa tuyết đầu tiên hay chăng mùa tuyết cuối cùng. Sống từng ấy năm, qua bao nhiêu tháng? Nhưng đây vẫn là mùa tuyết duy nhất ở bên chàng. Bên người nàng yêu. Cười nhẹ, nàng hạnh phúc sao. Không, nàng sớm đã biết rằng đời mình chỉ như hoa phù dung, sớm nở tối tàn. Đã sống đến gần một tuổi xuân 18 đầy mơ màng và ngọt ngào của tình yêu. Mà bỗng chốc nhận ra tất cả chỉ là giả dối, là đau lòng, là quặn thắt tim gan. Thẫn thờ, bất lực. Nàng vươn bàn tay trắng ngần lại có chút trong suốt lên đỡ từng hạt tuyết tinh khiết, nhẹ bẫng trong… Gió thổi, mưa giông kéo đến. Và khứu giác dường như ngửi thấy mùi máu tanh tưởi truyền đến. Mà sao lòng hắn vẫn thật tĩnh lặng, êm đềm. Ánh mắt nhìn lên bầu trời, hắn chẳng nhìn thấy gì ngoài mây đen và những hạt mưa xối xả vào mặt buốt dát. Cái chết ư, nó có gì đáng sợ chứ. Bật cười nhàn tản, nó có quan trọng không, hắn chẳng biết nữa, vì đơn giản từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ níu giữ sự sống, nên cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc phải thèm khát nó. Ánh mắt nhìn về phía kia, hắn thật muốn xem, sự sống, niềm khát vọng to lớn ở trong những con người đó-những con người nhỏ bé và thấp hèn- liệu có thể cứu nổi bọn chúng khỏi bàn tay của tử thần. Nhếch miệng, hắn thật muốn xem xem…Gió thổi, mưa cuốn, đất trời bủa vây tăm tối.Tố Lạc bước từng bước nặng trĩu trên nền đất. Chỉ thấy là nặng trịch bết vào giầy dơm là muôn tầng bùn nhão nhoét, ẩm ướt. Và điều đó, làm bước chân của nàng như nặng thêm ngàn cân. Cười nhạt nhẽo, có chút chán chường Tố Lạc đưa bàn tay lên vuốt làn nước trên mặt. Bởi vì sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì từng làn mưa cứ xối xả vào mặt nàng đến là rát buốt, vào mắt nàng đến là khó chịu. Điều đó, làm cho tầm mắt nàng trở nên mơ hồ với từng bóng người và bóng kiếm cứ loang lổ vào nhau. Rồi đan xen và điểm xuyết trong bức tranh đó là những bông hoa máu tươi thắm màm mị hoặc. Thì ra, mạng người cuối cùng cũng chỉ như tờ giấy, chỉ cần một ngọn lửa là cũng đủ để thiêu dụi tất cả. Ánh mắt mờ dần đi, nàng thấy bóng dáng Lưu Phong, người con trai không bao giờ chịu khuất phục như con ngựa bất kham đó giờ đây đang như một miếng thịt tươi trực trờ dưới muôn vàn miệng sói. Hoa máu văng ra, chân chàng khụy xuống, ánh mắt vằn tia đau thương, oán hận khôn nguôi. Chàng không cam lòng ư, chắc vậy. Chàng căm hận ư, chắc thế. Chàng có biết không, ta cũng đã từng như thế. Từng không cam lòng, từng căm hận đến khôn tả. Nhưng dù căm hận đến đâu thì ta vẫn chẳng thể làm được gì, vì sao ư. Đơn giản bởi vì người mạnh thì thắng, người yếu thì thua. Thế giới này là một thế giới của quy luật cá lớn ăn cá bé. Là một thế giới của những con dã thú ăn thịt người không thấy xương. Bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, Tố Lạc nắm chặt con dao trong tay. Bước chân kiên định bước về phía trước, để mặc cho cơn mưa như trút kia xả xuống thân mình như muốn xé da xé thịt.Ánh mắt nhìn về từng thân người dần dần bị tóm gọn. Hắn nhếch khóe miệng cười cợt làm cho khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc bừng sáng lên như tu la địa ngục tà mị mà ma quái… Dù là thú họ cũng là một con thú dễ bị thuần phục. Mà đã bị thuần phục thì thứ quà tặng họ được nhận sẽ chỉ là sự chờ đợi của việc bị xơi tái mà thôi. Hơi nhếch miệng cười, ánh mắt hắn đen tối. Tại sao những con người đó, lại ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến mức hắn phát ngán. Thúc nhẹ vào bụng ngựa, hắn dạo ngựa đến gần những thân nguời đang bị trói và quỳ phục dưới đất. Số phận cái kiến thì dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi số phận cái kiến được. Họ cứ cố gắng làm gì. Cố gắng thì cũng chỉ đem lại cho tử thần máu và sinh mệnh của họ mà thôi. Họ không biết sao. Vuốt nhẹ thân kiếm lạnh lẽo, cuộc sống này, thể chế này, không cho và cũng không dung thứ cho cái gọi là khát vọng tự do được tồn tại. Hay có chăng nó chỉ thật sự tồn tại khi nắm trong tay quyền thế và tiền tài… Mạng người và nhân quyền ư, đứng trước những thứ đó, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một thứ rẻ mạt, không đáng cân nhắc…Mưa như trút nước, đất trời dường như còn vương vất mùi tanh nồng của máu tươi, thơm tho mà tươi mới….Ồn ào, ồn ào…-Có chuyện gì vậy- Quay đầu chàng nhìn chằm chằm về phía xa xa, là tiếng náo loạn. Có chuyện gì đó đang xảy ra tại nơi này.-Tướng quân, có chuyện xảy ra rồi…-Chuyện gì.-Ngựa đã bị thả đi hết, lũ sư tử vừa mới được bắt về không biết do ai thả ra, giờ đang làm loạn ở cánh quân thứ bảy…Hồng hộc, lại có một người lính nữa cấp tốc chạy đến, sắc mặt ông ta tái mét:-Tướng quân, cánh quân thứ 3 không hiểu sao lại giống như có dấu hiệu trúng độc…Nhíu chặt mày, đôi đồng mâu Thiệu Đình sắc như chim ưng. Một khí tức sắc bén lạnh lẽo lan tỏa lại có chút dọa người khi mang theo hơi thở ác sát…-Đi…th*c m*nh chân vào bụng ngựa, hắn phi nước đại về phía trước. Chẳng mấy chốc mà bóng dáng cao lớn trên con hắc mã đã biến mất khỏi tầm mắt đầy bóng tối và mưa…