Tác giả:

-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô…

Chương 32: Cái gì! Ngày nào cũng đến

Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Trần ân đang ngồi trong vũ cung, bên ngoài năm người vũ hàn củng về trước cửa, mặt người nào củng tức giận, thấy hắn đang ngồi trong vũ cung bốn người tiểu mai hốt hoảng quỳ xuống- hoàng thượng vạn tuếVũ hàn củng thôi mặt tức giận cười nhìn hắn- hoàng thượng vạn tuếHắn vẫn ngồi lạnh lùng- bình thân hết điNăm nhìn nhau đồng loạt nói- tạ hoàng thượngHắn nhìn vũ hàn- vũ mỹ nhân đi tham quan cung phi, rất đẹp phải không, ta cũng chưa từng đến đó lần nào, thật là nàng có tầm nhìn rộng hơn trẩm rất nhiềuVũ hàn cố cười - không lẽ bây giờ ta giết ngươi-- ân, rất đẹp nha, vô cùng đẹp, vào một lần thôi là nhớ nhau cả đời, nhớ lại đẹp chưaHắn nhìn vũ hàn mà muốn nựng lấy cái má phồng đáng yêu và cái môi nhỏ như cánh đào đang nói dối ấy- vũ mỹ nhân thích là được rồiVũ hàn nhìn hắn- hoàng thượng đến vũ cung có việc chi không ạTrần ân nhìn vũ hàn- phải có chuyện mới được đến đây saoVũ hàn lắc đầu- không ạ, nô tì chỉ sợ không thể đón tiếp chu đáo, còn về hoàng thượng đến đây là phúc nô tì cầu còn không đượcVũ hàn liếc hắn - là ta cầu cho ngươi đau bụng khõi đến - trần ân liếc lại vũ hàn - đừng tưởng ta không biết nàng đang nghĩ gì-- ồ, vũ mỹ nhân rõ rất có lòng phải không nguyễn công côngNguyễn công công gật đầu- đúng vậy thưa hoàng thượngHắn cười tà mị một cái- vậy ta sẽ thành toàn thỉnh cầu vũ mỹ nhân ngày nào ta củng đến đâyVũ hàn cùng bốn người tiểu mai hét lên- cái gì! Ngày nào củng đếnTrần ân hỏi lại- các người không vuiBọn tiểu mai vội nói- không thật là phúc vũ cung mà, phúc lắmVũ hàn vịnh tay vào tiêủ mai để không bị con hồ ly này làm tức chết, miệng nở nụ cười- đúng....đúng là... là phúc mà, phúc mấy đời ấy chứ, mong người....Gằn giọng lên, vũ hàn tiếp-..... Đến thường xuyên

Trần ân đang ngồi trong vũ cung, bên ngoài năm người vũ hàn củng về trước cửa, mặt người nào củng tức giận, thấy hắn đang ngồi trong vũ cung bốn người tiểu mai hốt hoảng quỳ xuống

- hoàng thượng vạn tuế

Vũ hàn củng thôi mặt tức giận cười nhìn hắn

- hoàng thượng vạn tuế

Hắn vẫn ngồi lạnh lùng

- bình thân hết đi

Năm nhìn nhau đồng loạt nói

- tạ hoàng thượng

Hắn nhìn vũ hàn

- vũ mỹ nhân đi tham quan cung phi, rất đẹp phải không, ta cũng chưa từng đến đó lần nào, thật là nàng có tầm nhìn rộng hơn trẩm rất nhiều

Vũ hàn cố cười - không lẽ bây giờ ta giết ngươi-

- ân, rất đẹp nha, vô cùng đẹp, vào một lần thôi là nhớ nhau cả đời, nhớ lại đẹp chưa

Hắn nhìn vũ hàn mà muốn nựng lấy cái má phồng đáng yêu và cái môi nhỏ như cánh đào đang nói dối ấy

- vũ mỹ nhân thích là được rồi

Vũ hàn nhìn hắn

- hoàng thượng đến vũ cung có việc chi không ạ

Trần ân nhìn vũ hàn

- phải có chuyện mới được đến đây sao

Vũ hàn lắc đầu

- không ạ, nô tì chỉ sợ không thể đón tiếp chu đáo, còn về hoàng thượng đến đây là phúc nô tì cầu còn không được

Vũ hàn liếc hắn - là ta cầu cho ngươi đau bụng khõi đến - trần ân liếc lại vũ hàn - đừng tưởng ta không biết nàng đang nghĩ gì-

- ồ, vũ mỹ nhân rõ rất có lòng phải không nguyễn công công

Nguyễn công công gật đầu

- đúng vậy thưa hoàng thượng

Hắn cười tà mị một cái

- vậy ta sẽ thành toàn thỉnh cầu vũ mỹ nhân ngày nào ta củng đến đây

Vũ hàn cùng bốn người tiểu mai hét lên

- cái gì! Ngày nào củng đến

Trần ân hỏi lại

- các người không vui

Bọn tiểu mai vội nói

- không thật là phúc vũ cung mà, phúc lắm

Vũ hàn vịnh tay vào tiêủ mai để không bị con hồ ly này làm tức chết, miệng nở nụ cười

- đúng....đúng là... là phúc mà, phúc mấy đời ấy chứ, mong người....

Gằn giọng lên, vũ hàn tiếp

-..... Đến thường xuyên

Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Trần ân đang ngồi trong vũ cung, bên ngoài năm người vũ hàn củng về trước cửa, mặt người nào củng tức giận, thấy hắn đang ngồi trong vũ cung bốn người tiểu mai hốt hoảng quỳ xuống- hoàng thượng vạn tuếVũ hàn củng thôi mặt tức giận cười nhìn hắn- hoàng thượng vạn tuếHắn vẫn ngồi lạnh lùng- bình thân hết điNăm nhìn nhau đồng loạt nói- tạ hoàng thượngHắn nhìn vũ hàn- vũ mỹ nhân đi tham quan cung phi, rất đẹp phải không, ta cũng chưa từng đến đó lần nào, thật là nàng có tầm nhìn rộng hơn trẩm rất nhiềuVũ hàn cố cười - không lẽ bây giờ ta giết ngươi-- ân, rất đẹp nha, vô cùng đẹp, vào một lần thôi là nhớ nhau cả đời, nhớ lại đẹp chưaHắn nhìn vũ hàn mà muốn nựng lấy cái má phồng đáng yêu và cái môi nhỏ như cánh đào đang nói dối ấy- vũ mỹ nhân thích là được rồiVũ hàn nhìn hắn- hoàng thượng đến vũ cung có việc chi không ạTrần ân nhìn vũ hàn- phải có chuyện mới được đến đây saoVũ hàn lắc đầu- không ạ, nô tì chỉ sợ không thể đón tiếp chu đáo, còn về hoàng thượng đến đây là phúc nô tì cầu còn không đượcVũ hàn liếc hắn - là ta cầu cho ngươi đau bụng khõi đến - trần ân liếc lại vũ hàn - đừng tưởng ta không biết nàng đang nghĩ gì-- ồ, vũ mỹ nhân rõ rất có lòng phải không nguyễn công côngNguyễn công công gật đầu- đúng vậy thưa hoàng thượngHắn cười tà mị một cái- vậy ta sẽ thành toàn thỉnh cầu vũ mỹ nhân ngày nào ta củng đến đâyVũ hàn cùng bốn người tiểu mai hét lên- cái gì! Ngày nào củng đếnTrần ân hỏi lại- các người không vuiBọn tiểu mai vội nói- không thật là phúc vũ cung mà, phúc lắmVũ hàn vịnh tay vào tiêủ mai để không bị con hồ ly này làm tức chết, miệng nở nụ cười- đúng....đúng là... là phúc mà, phúc mấy đời ấy chứ, mong người....Gằn giọng lên, vũ hàn tiếp-..... Đến thường xuyên

Chương 32: Cái gì! Ngày nào cũng đến