-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô…
Chương 35: Ôm nàng
Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Đợi các đội hộ vệ tuần tra xung quanh báo cáo không có gì bất thường, trần ân xuống ngựa bước gần về xe ngựa thái hậu,kéo màn xe ngựa lên- mẫu hậu, đã đến rồi ạThái hậu đang nói chuyện vũ hàn nghe vậy cũng ngừng nói, nhìn hắn gật đầu bước ra ngoàiThái hậu bước ra ngoài xong, trần ân vẫn giữ tay trên bức màn đợi vũ hàn ra ngoàiMột lúc sau-('-.-) Quạ.... Quạ....... Quạ.....Vẫn chưa thấy vũ hàn ra ngoài, trần ân mặt lạnh- vũ mỹ nhân định cho ta mõi tay chết hay đợi ta vào ôm nàng raVũ hàn tái mặt- trời ơi thì ra hắn đợi vén màn cho mình ra, làm mình tưởng hắn dụ mình ra xong sẽ đưa mỏ hồ ly ra nói " vũ hàn to gan, há lại để trẫm vén màn cho ngươi ra, vũ gia không gia giáo ngươi à" hoặc là" to gan, dám ra ngoài khi trẫm còn vén màn à, người đâu, chém" ủa.... mà ôm cái đầu ngươi- ( nhớ hông lầm ôm mấy lần rồi thì phải) vội từ chối- nô tì không có phúc để hoàng thượng vén màn cho ra ạTrần ân cười phá lên nhảy lên xe ngựa- ý nàng là phải vào ôm nàng raVũ hàn tím mặt - chết....- vũ hàn vội tuôn phóng ra, mất đà lao về phía trước, trần ân đưa tay ôm lấy bên hông vũ hàn rồi giữ chặt lấy cả người vũ hàn, lúc này vũ hàn nằm gọn trong lòng hắn, cả thân hình hắn ngã xuống đất nhưng tay vẫn ôm vũ hàn không để nàng bị thươngBọn tiểu mai, nguyễn công công và hộ vệ hốt hoảng chạy lại- hoàng thương, hoàng thượng- chủ nhânCả đám người chạy lại, trần ân ôm vũ hàn đứng dậy, phủi sạch cát trên thân, vũ hàn cúi đầu nói nhỏ- xin lỗi người, người không sao chứ ạ, nô tì có tộiTrần ân lắc đầu- không sao, được ôm ôm ôm thì dù thế nào ta cũng chịu đượcVũ hàn đỏ mặt, nhìn xem hắn thật sự không sao thì cùng bọn tiểu mai bỏ đi một nước, trần ân cười tươi - thật là đáng yêu-****Thần thần: thật sự hết biết anh ấyQuạ * gật đầu*: duyệt! ghê thật, thả thính mọi nơi, đang làm gì vậyThần thần: thả thính
Đợi các đội hộ vệ tuần tra xung quanh báo cáo không có gì bất thường, trần ân xuống ngựa bước gần về xe ngựa thái hậu,kéo màn xe ngựa lên
- mẫu hậu, đã đến rồi ạ
Thái hậu đang nói chuyện vũ hàn nghe vậy cũng ngừng nói, nhìn hắn gật đầu bước ra ngoài
Thái hậu bước ra ngoài xong, trần ân vẫn giữ tay trên bức màn đợi vũ hàn ra ngoài
Một lúc sau
-('-.-) Quạ.... Quạ....... Quạ.....
Vẫn chưa thấy vũ hàn ra ngoài, trần ân mặt lạnh
- vũ mỹ nhân định cho ta mõi tay chết hay đợi ta vào ôm nàng ra
Vũ hàn tái mặt- trời ơi thì ra hắn đợi vén màn cho mình ra, làm mình tưởng hắn dụ mình ra xong sẽ đưa mỏ hồ ly ra nói " vũ hàn to gan, há lại để trẫm vén màn cho ngươi ra, vũ gia không gia giáo ngươi à" hoặc là" to gan, dám ra ngoài khi trẫm còn vén màn à, người đâu, chém" ủa.... mà ôm cái đầu ngươi- ( nhớ hông lầm ôm mấy lần rồi thì phải) vội từ chối
- nô tì không có phúc để hoàng thượng vén màn cho ra ạ
Trần ân cười phá lên nhảy lên xe ngựa
- ý nàng là phải vào ôm nàng ra
Vũ hàn tím mặt - chết....- vũ hàn vội tuôn phóng ra, mất đà lao về phía trước, trần ân đưa tay ôm lấy bên hông vũ hàn rồi giữ chặt lấy cả người vũ hàn, lúc này vũ hàn nằm gọn trong lòng hắn, cả thân hình hắn ngã xuống đất nhưng tay vẫn ôm vũ hàn không để nàng bị thương
Bọn tiểu mai, nguyễn công công và hộ vệ hốt hoảng chạy lại
- hoàng thương, hoàng thượng
- chủ nhân
Cả đám người chạy lại, trần ân ôm vũ hàn đứng dậy, phủi sạch cát trên thân, vũ hàn cúi đầu nói nhỏ
- xin lỗi người, người không sao chứ ạ, nô tì có tội
Trần ân lắc đầu
- không sao, được ôm ôm ôm thì dù thế nào ta cũng chịu được
Vũ hàn đỏ mặt, nhìn xem hắn thật sự không sao thì cùng bọn tiểu mai bỏ đi một nước, trần ân cười tươi - thật là đáng yêu-
****
Thần thần: thật sự hết biết anh ấy
Quạ * gật đầu*: duyệt! ghê thật, thả thính mọi nơi, đang làm gì vậy
Thần thần: thả thính
Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Đợi các đội hộ vệ tuần tra xung quanh báo cáo không có gì bất thường, trần ân xuống ngựa bước gần về xe ngựa thái hậu,kéo màn xe ngựa lên- mẫu hậu, đã đến rồi ạThái hậu đang nói chuyện vũ hàn nghe vậy cũng ngừng nói, nhìn hắn gật đầu bước ra ngoàiThái hậu bước ra ngoài xong, trần ân vẫn giữ tay trên bức màn đợi vũ hàn ra ngoàiMột lúc sau-('-.-) Quạ.... Quạ....... Quạ.....Vẫn chưa thấy vũ hàn ra ngoài, trần ân mặt lạnh- vũ mỹ nhân định cho ta mõi tay chết hay đợi ta vào ôm nàng raVũ hàn tái mặt- trời ơi thì ra hắn đợi vén màn cho mình ra, làm mình tưởng hắn dụ mình ra xong sẽ đưa mỏ hồ ly ra nói " vũ hàn to gan, há lại để trẫm vén màn cho ngươi ra, vũ gia không gia giáo ngươi à" hoặc là" to gan, dám ra ngoài khi trẫm còn vén màn à, người đâu, chém" ủa.... mà ôm cái đầu ngươi- ( nhớ hông lầm ôm mấy lần rồi thì phải) vội từ chối- nô tì không có phúc để hoàng thượng vén màn cho ra ạTrần ân cười phá lên nhảy lên xe ngựa- ý nàng là phải vào ôm nàng raVũ hàn tím mặt - chết....- vũ hàn vội tuôn phóng ra, mất đà lao về phía trước, trần ân đưa tay ôm lấy bên hông vũ hàn rồi giữ chặt lấy cả người vũ hàn, lúc này vũ hàn nằm gọn trong lòng hắn, cả thân hình hắn ngã xuống đất nhưng tay vẫn ôm vũ hàn không để nàng bị thươngBọn tiểu mai, nguyễn công công và hộ vệ hốt hoảng chạy lại- hoàng thương, hoàng thượng- chủ nhânCả đám người chạy lại, trần ân ôm vũ hàn đứng dậy, phủi sạch cát trên thân, vũ hàn cúi đầu nói nhỏ- xin lỗi người, người không sao chứ ạ, nô tì có tộiTrần ân lắc đầu- không sao, được ôm ôm ôm thì dù thế nào ta cũng chịu đượcVũ hàn đỏ mặt, nhìn xem hắn thật sự không sao thì cùng bọn tiểu mai bỏ đi một nước, trần ân cười tươi - thật là đáng yêu-****Thần thần: thật sự hết biết anh ấyQuạ * gật đầu*: duyệt! ghê thật, thả thính mọi nơi, đang làm gì vậyThần thần: thả thính