Tác giả:

-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô…

Chương 37: Lời nhắn từ thiên cơ

Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Vũ hàn vẫn chăm chú nghe trần ân nói xong- họ thần kì vậy sao? Vậy họ là aiPhía sau bổng nhiên có âm thanh vọng lên- họ là phúc thần và hoạ thầnTrần ân quay về- đại sưVị đại sư gật đầu- bần tăng tiếp đón trể mong hoàng thượng trách trộiTrần ân vội đở lời- không sao, ngài khoẽ chứĐại sư vội đáp-bần tăng vẫn ổn tạ hoàng thượng quan tâm, bệnh của hoàng thượng thế nào rồi ạTrần ân gật đầu- vẫn như xưaĐại sư nhìn trần ân- thật là khó cho người rồiTrần ân chỉ về vũ hàn- người đó là vũ hàn con gái vũ thừa tướngĐại sư tiếp tục nhìn về vũ hàn, hơi đơ người- hoàng thượng, người có thể để cho ta nói chuyện với cô nương này một lát khôngTrần ân nhìn về vũ hàn, thấy vũ hàn không phản đối nên gật đầu- ta đợi nàng ngoài đại sãnhtrần ân quay ra khõi đại điện khép cửa lại- đại sư có chuyện gì ạĐại sư hướng về vũ hàn- tiểu thư là con gái của vũ phu nhân và vũ thừa tướngVũ hàn cúi người- vâng ạÔng lắc đầu, liếc nhìn hư không- đã đến lúc trời đất xoay chuyễn, nhân gian lại rơi vào đẫm máu của ngàn năm trước và 18năm trước, 4 giới lại lao vào vòng xoáy tận diệt khổ tận cam laiVũ hàn khó hiểu- ngài nói vây là sao ạĐại sư lắc đầu-thiên cơ đã định, bần tăng không thể đoán trước, nhưng.....Vũ hàn nhìn đại sư- nhưng sao ạÔng vẫn trông về khoãng hư vô- ta có một lời nhắc nhởVũ hàn hỏi lại- cho taĐại sư lắc đầu- không phải tiểu thư mà là...... Vũ phu nhân(Tôi không phải người viết truyện này)

Vũ hàn vẫn chăm chú nghe trần ân nói xong

- họ thần kì vậy sao? Vậy họ là ai

Phía sau bổng nhiên có âm thanh vọng lên

- họ là phúc thần và hoạ thần

Trần ân quay về

- đại sư

Vị đại sư gật đầu

- bần tăng tiếp đón trể mong hoàng thượng trách trội

Trần ân vội đở lời

- không sao, ngài khoẽ chứ

Đại sư vội đáp

-bần tăng vẫn ổn tạ hoàng thượng quan tâm, bệnh của hoàng thượng thế nào rồi ạ

Trần ân gật đầu

- vẫn như xưa

Đại sư nhìn trần ân

- thật là khó cho người rồi

Trần ân chỉ về vũ hàn

- người đó là vũ hàn con gái vũ thừa tướng

Đại sư tiếp tục nhìn về vũ hàn, hơi đơ người

- hoàng thượng, người có thể để cho ta nói chuyện với cô nương này một lát không

Trần ân nhìn về vũ hàn, thấy vũ hàn không phản đối nên gật đầu

- ta đợi nàng ngoài đại sãnh

trần ân quay ra khõi đại điện khép cửa lại

- đại sư có chuyện gì ạ

Đại sư hướng về vũ hàn

- tiểu thư là con gái của vũ phu nhân và vũ thừa tướng

Vũ hàn cúi người

- vâng ạ

Ông lắc đầu, liếc nhìn hư không

- đã đến lúc trời đất xoay chuyễn, nhân gian lại rơi vào đẫm máu của ngàn năm trước và 18

năm trước, 4 giới lại lao vào vòng xoáy tận diệt khổ tận cam lai

Vũ hàn khó hiểu

- ngài nói vây là sao ạ

Đại sư lắc đầu

-thiên cơ đã định, bần tăng không thể đoán trước, nhưng.....

Vũ hàn nhìn đại sư

- nhưng sao ạ

Ông vẫn trông về khoãng hư vô

- ta có một lời nhắc nhở

Vũ hàn hỏi lại

- cho ta

Đại sư lắc đầu

- không phải tiểu thư mà là...... Vũ phu nhân

(Tôi không phải người viết truyện này)

Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Vũ hàn vẫn chăm chú nghe trần ân nói xong- họ thần kì vậy sao? Vậy họ là aiPhía sau bổng nhiên có âm thanh vọng lên- họ là phúc thần và hoạ thầnTrần ân quay về- đại sưVị đại sư gật đầu- bần tăng tiếp đón trể mong hoàng thượng trách trộiTrần ân vội đở lời- không sao, ngài khoẽ chứĐại sư vội đáp-bần tăng vẫn ổn tạ hoàng thượng quan tâm, bệnh của hoàng thượng thế nào rồi ạTrần ân gật đầu- vẫn như xưaĐại sư nhìn trần ân- thật là khó cho người rồiTrần ân chỉ về vũ hàn- người đó là vũ hàn con gái vũ thừa tướngĐại sư tiếp tục nhìn về vũ hàn, hơi đơ người- hoàng thượng, người có thể để cho ta nói chuyện với cô nương này một lát khôngTrần ân nhìn về vũ hàn, thấy vũ hàn không phản đối nên gật đầu- ta đợi nàng ngoài đại sãnhtrần ân quay ra khõi đại điện khép cửa lại- đại sư có chuyện gì ạĐại sư hướng về vũ hàn- tiểu thư là con gái của vũ phu nhân và vũ thừa tướngVũ hàn cúi người- vâng ạÔng lắc đầu, liếc nhìn hư không- đã đến lúc trời đất xoay chuyễn, nhân gian lại rơi vào đẫm máu của ngàn năm trước và 18năm trước, 4 giới lại lao vào vòng xoáy tận diệt khổ tận cam laiVũ hàn khó hiểu- ngài nói vây là sao ạĐại sư lắc đầu-thiên cơ đã định, bần tăng không thể đoán trước, nhưng.....Vũ hàn nhìn đại sư- nhưng sao ạÔng vẫn trông về khoãng hư vô- ta có một lời nhắc nhởVũ hàn hỏi lại- cho taĐại sư lắc đầu- không phải tiểu thư mà là...... Vũ phu nhân(Tôi không phải người viết truyện này)

Chương 37: Lời nhắn từ thiên cơ