-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô…
Chương 40: 1000 năm đẫm máu, 18 năm đảm máu, 3 năm nửa......
Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Vũ hàn vừa ra trần ân bước lại gần- nàng trong rất kém có gì sao?Vũ hàn lắc đầu- ta không sao hoàng thượng đừng loTrần ân gật đầu, vũ hàn tiếp tục nói- ngài có thể cho ta biết sao ngài và đại sư biết nhau khôngTrần ân nói- lúc nhỏ ta từng đến đây, ta cũng như nàng vào đại điện lúc đó đại sư lại gần ta, nói ta là người được truyền thừa tiên khí cổ xưa chôn dấu thật sâu mà cả ông củng không biết nó là gì, có thể là một loại phép thuật cổ đã thất truyền từ ngàn năm, à, đại sư ấy làm trụ trì tính tới nay đã hơn mười tám năm rồi Vũ hàn thật thoáng nghĩ lần trước rõ ràng độc chướng khí hắn mắc phải mạnh hơn rất nhiều so với với vợ chồng thái hậu,nhưng vẫn không bị gì ngoài những cơn đau nhứt tận xương vào ngày trăng sáng, thì ra là tiên khí cổ xưa này phò trợ, nhưng Vũ hàn lại ngây ra - lại là 18 năm trước -- 18 năm trước có chuyện gì vậy hoàng thượng? Trần ân ngẩng đầu lên ậm ừ cố nhớ rồi nói-theo ta nhớ thì phụ hoàng có nói ta năm đó là năm thành hôn của song thân nàngVũ hàn ngạc nhiên- cha mẹ taTrần ân gật đầu, mọi chuyện đang dần rối lên, vũ hàn chợt cảm thấy đầu ong ong lên như muốn nổ tung, chân bổng nhiên run lên, cả người nàng bắt đầu xoay vòng, chao đảo, trần ân vội đỡ lấy vũ hàn - lại vậy nửa, sao lâu lâu cơ thể mình lại cứ như muốn tan rã vậy-, trần ân lộ ra vẻ lo lắng nói- nàng nên về phòng nghĩ đi, mẫu hậu ta vẫn còn đang nghỉ nên nàng cũng nghỉ đi đi đường dài như vậy chắc nàng cũng đả đủ mệtVũ hàn gật đầu nhìn hắn-người không có việc gì làm saoHắn chợt nhớ mình nói đến để do thám dân tình nhưng buổi giờ lại bám đuôi nàng suốt hơi đỏ mặt nói nhỏ lại chút-lát ta đi do thám dân tình một chútVũ hàn gật đầu-người đi đi trể rồiTrần ân không vui rõ là đuổi người-bọn tiểu mai đang chờ nàng ngoài kia, ta đỡ nàng lại chỗ đó rồi điVũ hàn gật đầu cho trần ân đỡ nàng rồi hắn quay đi, vũ hàn cùng bọn tiểu mai củng trở về phòng trong lòng nàng không có gì ngoài câu hỏi- hai mươi tuổi vận đổi sao dời...... 1000 năm đẩm máu, 18 năm lại có cuộc chiến đẫm máu, và ba năm nửa có phải chăng lại là " đẩm máu"Vũ hàn lắc lắc đầu trấn tỉnh lại bước tiếp từng bước chân nặng nề, một tiên khí chết chóc như đang dần tăng lên trong thế giới này, "sự đẩm máu" mùi máu tanh và khung cảnh trờ đất đổ vỡ như đang vùng dậy sau 18 năm ngủ yên.
Vũ hàn vừa ra trần ân bước lại gần
- nàng trong rất kém có gì sao?
Vũ hàn lắc đầu
- ta không sao hoàng thượng đừng lo
Trần ân gật đầu, vũ hàn tiếp tục nói
- ngài có thể cho ta biết sao ngài và đại sư biết nhau không
Trần ân nói
- lúc nhỏ ta từng đến đây, ta cũng như nàng vào đại điện lúc đó đại sư lại gần ta, nói ta là người được truyền thừa tiên khí cổ xưa chôn dấu thật sâu mà cả ông củng không biết nó là gì, có thể là một loại phép thuật cổ đã thất truyền từ ngàn năm, à, đại sư ấy làm trụ trì tính tới nay đã hơn mười tám năm rồi
Vũ hàn thật thoáng nghĩ lần trước rõ ràng độc chướng khí hắn mắc phải mạnh hơn rất nhiều so với với vợ chồng thái hậu,nhưng vẫn không bị gì ngoài những cơn đau nhứt tận xương vào ngày trăng sáng,
thì ra là tiên khí cổ xưa này phò trợ, nhưng Vũ hàn lại ngây ra - lại là 18 năm trước -
- 18 năm trước có chuyện gì vậy hoàng thượng?
Trần ân ngẩng đầu lên ậm ừ cố nhớ rồi nói
-theo ta nhớ thì phụ hoàng có nói ta năm đó là năm thành hôn của song thân nàng
Vũ hàn ngạc nhiên
- cha mẹ ta
Trần ân gật đầu, mọi chuyện đang dần rối lên, vũ hàn chợt cảm thấy đầu ong ong lên như muốn nổ tung, chân bổng nhiên run lên, cả người nàng bắt đầu xoay vòng, chao đảo, trần ân vội đỡ lấy vũ hàn - lại vậy nửa, sao lâu lâu cơ thể mình lại cứ như muốn tan rã vậy-, trần ân lộ ra vẻ lo lắng nói
- nàng nên về phòng nghĩ đi, mẫu hậu ta vẫn còn đang nghỉ nên nàng cũng nghỉ đi đi đường dài như vậy chắc nàng cũng đả đủ mệt
Vũ hàn gật đầu nhìn hắn
-người không có việc gì làm sao
Hắn chợt nhớ mình nói đến để do thám dân tình nhưng buổi giờ lại bám đuôi nàng suốt hơi đỏ mặt nói nhỏ lại chút
-lát ta đi do thám dân tình một chút
Vũ hàn gật đầu
-người đi đi trể rồi
Trần ân không vui rõ là đuổi người
-bọn tiểu mai đang chờ nàng ngoài kia, ta đỡ nàng lại chỗ đó rồi đi
Vũ hàn gật đầu cho trần ân đỡ nàng rồi hắn quay đi, vũ hàn cùng bọn tiểu mai củng trở về phòng trong lòng nàng không có gì ngoài câu hỏi
- hai mươi tuổi vận đổi sao dời......
1000 năm đẩm máu, 18 năm lại có cuộc chiến đẫm máu, và ba năm nửa có phải chăng lại là " đẩm máu"
Vũ hàn lắc lắc đầu trấn tỉnh lại bước tiếp từng bước chân nặng nề, một tiên khí chết chóc như đang dần tăng lên trong thế giới này, "sự đẩm máu" mùi máu tanh và khung cảnh trờ đất đổ vỡ như đang vùng dậy sau 18 năm ngủ yên.
Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Vũ hàn vừa ra trần ân bước lại gần- nàng trong rất kém có gì sao?Vũ hàn lắc đầu- ta không sao hoàng thượng đừng loTrần ân gật đầu, vũ hàn tiếp tục nói- ngài có thể cho ta biết sao ngài và đại sư biết nhau khôngTrần ân nói- lúc nhỏ ta từng đến đây, ta cũng như nàng vào đại điện lúc đó đại sư lại gần ta, nói ta là người được truyền thừa tiên khí cổ xưa chôn dấu thật sâu mà cả ông củng không biết nó là gì, có thể là một loại phép thuật cổ đã thất truyền từ ngàn năm, à, đại sư ấy làm trụ trì tính tới nay đã hơn mười tám năm rồi Vũ hàn thật thoáng nghĩ lần trước rõ ràng độc chướng khí hắn mắc phải mạnh hơn rất nhiều so với với vợ chồng thái hậu,nhưng vẫn không bị gì ngoài những cơn đau nhứt tận xương vào ngày trăng sáng, thì ra là tiên khí cổ xưa này phò trợ, nhưng Vũ hàn lại ngây ra - lại là 18 năm trước -- 18 năm trước có chuyện gì vậy hoàng thượng? Trần ân ngẩng đầu lên ậm ừ cố nhớ rồi nói-theo ta nhớ thì phụ hoàng có nói ta năm đó là năm thành hôn của song thân nàngVũ hàn ngạc nhiên- cha mẹ taTrần ân gật đầu, mọi chuyện đang dần rối lên, vũ hàn chợt cảm thấy đầu ong ong lên như muốn nổ tung, chân bổng nhiên run lên, cả người nàng bắt đầu xoay vòng, chao đảo, trần ân vội đỡ lấy vũ hàn - lại vậy nửa, sao lâu lâu cơ thể mình lại cứ như muốn tan rã vậy-, trần ân lộ ra vẻ lo lắng nói- nàng nên về phòng nghĩ đi, mẫu hậu ta vẫn còn đang nghỉ nên nàng cũng nghỉ đi đi đường dài như vậy chắc nàng cũng đả đủ mệtVũ hàn gật đầu nhìn hắn-người không có việc gì làm saoHắn chợt nhớ mình nói đến để do thám dân tình nhưng buổi giờ lại bám đuôi nàng suốt hơi đỏ mặt nói nhỏ lại chút-lát ta đi do thám dân tình một chútVũ hàn gật đầu-người đi đi trể rồiTrần ân không vui rõ là đuổi người-bọn tiểu mai đang chờ nàng ngoài kia, ta đỡ nàng lại chỗ đó rồi điVũ hàn gật đầu cho trần ân đỡ nàng rồi hắn quay đi, vũ hàn cùng bọn tiểu mai củng trở về phòng trong lòng nàng không có gì ngoài câu hỏi- hai mươi tuổi vận đổi sao dời...... 1000 năm đẩm máu, 18 năm lại có cuộc chiến đẫm máu, và ba năm nửa có phải chăng lại là " đẩm máu"Vũ hàn lắc lắc đầu trấn tỉnh lại bước tiếp từng bước chân nặng nề, một tiên khí chết chóc như đang dần tăng lên trong thế giới này, "sự đẩm máu" mùi máu tanh và khung cảnh trờ đất đổ vỡ như đang vùng dậy sau 18 năm ngủ yên.