Tác giả:

-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô…

Chương 43: Sợ....

Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Hắn thấy vũ hàn trông về xa xăm, mặt trở nên vô cùng lãnh cảm, nhìn quần áo vũ hàn rất mỏng mà gió đêm nay lại cứ cuộn gầm, hắn bước lên ôm từ phía sau - vũ hàn, nếu nàng lạnh hãy để ta được ở bên sưởi ấm cho nàng được khôngVũ hàn vẫn không quấy đầu lại- không lạnhTrần ân nắm lấy đôi tay tê cóng của vũ hàn, nhưng thứ hắn quan tâm là hắn biết nàng đang nhớ lại quá khứ của mình liệu hắn có thể thấy nàng đang suy nghĩ gì không! nàng quá kín đáo và dè dặc- tay nàng lạnh vậy mà còn bảo không lạnh, vũ hàn, nghe ta, những chuyện quá khứ bỏ qua hết được không? Ngày mai bình minh lại lên, nàng sẽ không còn một mình nửaVũ hàn vẫn nhìn xa xăm- ngày mai rồi bình minh sẽ lại lên là trên thế giới này, nhưng ta.....Vũ hàn định nói mình không thuộc thế giới này, điều làm nàng sợ không chỉ là quá khứ mà còn hiện tại, nàng sợ mất đi tất cả những gì mình đang có, nó không thuộc về nàng nhưng nó lại là tất cả những gì nàng cần nàng mong ước, vũ hàn nước mắt rơi xuống, trần ân đưa bàn tay lên lau khô những giọt nước mắtThứ ta sợ vĩnh viễn là thứ ta thích nhất sẽ biến mất, nó biến mất tưởng chừng như giấc mơ một giấc mơ mà ai cũng muốn mình mãi mãi mộng trường niên- ta không càn biết quá khứ nàng có gì nhưng bây giờ ta chỉ cần biết ta đang có nàng trong vòng tay mình, và nàng cũng vậy chỉ cần nàng nhớ nàng luôn có taÂm vang trong lời nói hắn như đánh thức những vì sao đang ngủ quên để bừng toả sáng cũng như lòng nàng cũng đang bừng tỉnh, hắn ấm áp thật.

Hắn thấy vũ hàn trông về xa xăm, mặt trở nên vô cùng lãnh cảm, nhìn quần áo vũ hàn rất mỏng mà gió đêm nay lại cứ cuộn gầm, hắn bước lên ôm từ phía sau 

- vũ hàn, nếu nàng lạnh hãy để ta được ở bên sưởi ấm cho nàng được không

Vũ hàn vẫn không quấy đầu lại

- không lạnh

Trần ân nắm lấy đôi tay tê cóng của vũ hàn, nhưng thứ hắn quan tâm là hắn biết nàng đang nhớ lại quá khứ của mình liệu hắn có thể thấy nàng đang suy nghĩ gì không! nàng quá kín đáo và dè dặc

- tay nàng lạnh vậy mà còn bảo không lạnh, vũ hàn, nghe ta, những chuyện quá khứ bỏ qua hết được không? Ngày mai bình minh lại lên, nàng sẽ không còn một mình nửa

Vũ hàn vẫn nhìn xa xăm

- ngày mai rồi bình minh sẽ lại lên là trên thế giới này, nhưng ta.....

Vũ hàn định nói mình không thuộc thế giới này, điều làm nàng sợ không chỉ là quá khứ mà còn hiện tại, nàng sợ mất đi tất cả những gì mình đang có, nó không thuộc về nàng nhưng nó lại là tất cả những gì nàng cần nàng mong ước, vũ hàn nước mắt rơi xuống, trần ân đưa bàn tay lên lau khô những giọt nước mắt

Thứ ta sợ vĩnh viễn là thứ ta thích nhất sẽ biến mất, nó biến mất tưởng chừng như giấc mơ một giấc mơ mà ai cũng muốn mình mãi mãi mộng trường niên

- ta không càn biết quá khứ nàng có gì nhưng bây giờ ta chỉ cần biết ta đang có nàng trong vòng tay mình, và nàng cũng vậy chỉ cần nàng nhớ nàng luôn có ta

Âm vang trong lời nói hắn như đánh thức những vì sao đang ngủ quên để bừng toả sáng cũng như lòng nàng cũng đang bừng tỉnh, hắn ấm áp thật.

Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Hắn thấy vũ hàn trông về xa xăm, mặt trở nên vô cùng lãnh cảm, nhìn quần áo vũ hàn rất mỏng mà gió đêm nay lại cứ cuộn gầm, hắn bước lên ôm từ phía sau - vũ hàn, nếu nàng lạnh hãy để ta được ở bên sưởi ấm cho nàng được khôngVũ hàn vẫn không quấy đầu lại- không lạnhTrần ân nắm lấy đôi tay tê cóng của vũ hàn, nhưng thứ hắn quan tâm là hắn biết nàng đang nhớ lại quá khứ của mình liệu hắn có thể thấy nàng đang suy nghĩ gì không! nàng quá kín đáo và dè dặc- tay nàng lạnh vậy mà còn bảo không lạnh, vũ hàn, nghe ta, những chuyện quá khứ bỏ qua hết được không? Ngày mai bình minh lại lên, nàng sẽ không còn một mình nửaVũ hàn vẫn nhìn xa xăm- ngày mai rồi bình minh sẽ lại lên là trên thế giới này, nhưng ta.....Vũ hàn định nói mình không thuộc thế giới này, điều làm nàng sợ không chỉ là quá khứ mà còn hiện tại, nàng sợ mất đi tất cả những gì mình đang có, nó không thuộc về nàng nhưng nó lại là tất cả những gì nàng cần nàng mong ước, vũ hàn nước mắt rơi xuống, trần ân đưa bàn tay lên lau khô những giọt nước mắtThứ ta sợ vĩnh viễn là thứ ta thích nhất sẽ biến mất, nó biến mất tưởng chừng như giấc mơ một giấc mơ mà ai cũng muốn mình mãi mãi mộng trường niên- ta không càn biết quá khứ nàng có gì nhưng bây giờ ta chỉ cần biết ta đang có nàng trong vòng tay mình, và nàng cũng vậy chỉ cần nàng nhớ nàng luôn có taÂm vang trong lời nói hắn như đánh thức những vì sao đang ngủ quên để bừng toả sáng cũng như lòng nàng cũng đang bừng tỉnh, hắn ấm áp thật.

Chương 43: Sợ....