Tác giả:

-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô…

Chương 58: Động phòng hoa chúc

Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Bên ngoài thấy trần ân bọn tiểu mai hốt hoãng hành lễ- ra ngoài kia bảo nguyễn tổng quản đưa bao đỏ, ở đây có ta được rồiBọn tiểu mai nhìn nhau,cười thầm rồi tạ long ân đi ra ngoàiTrần ân mở cửa phòng tân hôn, Vũ hàn đang đã nghe tiếng động vội hỏi- tiểu mai là ngươi phải không?Hắn cười bước lại gần hơn, vũ hàn nhăn mặt- là chàng, sao giờ chàng lại ở đâyHắn ôm lấy vũ hàn- nàng không vuiVũ hàn lắc đầu, hắn được chí lấy khăn che mặt vũ hàn lên, hôn lên môi vũ hàn rồi hai má vũ hàn chợt hắn nhận ra điều gì vội nói với vũ hàn- vũ hàn, nàng có thể tẩy cái thứ phấn hỉ gì đó đi không ta thật sự không thích những thứ ấy, tachỉ muốn hôn vũ hàn thật của ta thôiVũ hàn nhìn hắn đỏ mặt- nếu chàng muốnVũ hàn lại gần thau nước, lấy ra một lọ đặc dược trôi đi lớp phấn, gương mặt trái xoan phúc hậu dần hiện ra, đôi mắt nâu sâu thẩm với hàn Long mi dài cong, làn da trước kia trắng này lại trở nên hồng hào một sóng mũi cao nhỏ, phía dướimiệng đỏ như bôi son lúc nảy cùng cầm chẻ sâu, thật chẳng khác nào tiên nử giáng trần với tượng phúc thần chỉ có hơn mà chẳng có kémVũ hàn xoay người, trần ân nhăn mặt lại, tuy có hơi bất ngờ- vũ hàn, sao nàng thay dổi nhiều thếVũ hàn nhìn trần ân- chàng cũng thấy vậy saoTrần ân gật đầu- thật sự chẳng có gì giống trước kiaVũ hàn lại nhìn trần ân- chàng không vừa ý sao, hay ghét bỏ taTrần ân nhìn vũ hàn, ôm lấy nàng nói- Con thỏ ngốc nàng muốn chết hay sao nói những lời đó, nàng trở nên xinh hơn là vi phu có phúc chứTrần ân ôm vũ hàn lại bàn tân hôn, mặt nhăn- nhưng là trượng phu của nàng ta sống chết bắt nàng nhất định không được để ai thấy dung mạo thật của nàng biết không?Vũ hàn nhìn trần ân- vì sao, chàng ghét nó ư?Trần ân lắc đầu- miễn là nàng thì ta không ghét gì cả, nhưng dung mạo nàng ra ngoài sẽ bị những nam nhân ngoài kia nhìn ngắm ta không thích, ta thà nàng xấu thật xấu như vậy sẽ chỉ mình ta ngắmVũ hàn thật cười không ra nước mắt, xem cái con chồn nhà ta hôm nay lại ki bo nửa rồi- chàng đừng lo thiếp sẽ không để ai thấy ngoài chàng vì thiếp biết chàng không thích thiếp trang điểm được rồi chứTrấn ân gật đầu ngoan ngoãn- uống rượu giao bôi thôiVu Hàn và trần ân nâng chén rượu ánh mắt nhắm lại hưởng thụ phút giây bên nhauĐặt ly rượu xuống ánh mắt của họ cứ vòng lấy nhau, từng cơn gió bên ngoài kia cũng chẳng làm họ nao núng, cả nhân gian này phút chốc họ chỉ còn đôi uyên ương,mặt vũ hàn đỏ này lại càng đỏ hơn, Trần ân biết vũ hàn rất hồi hợp mà thật sự hắn cũng vậy, hắn có thể xông pha ra chiến trường, dẫn quân bình loạn ra điều cả triều dình, nắm kỹ cương quần thần trong tay làm điên đảo dị giới, vũ hàn sát thủ cả thế giới đều khiếp sợ, giết người như đi dạo thưởng trăng nay hai người rơi vào cảnh này thật không thế nào không ngượngTrần ân thấy mất mặt vội nói- vũ hàn, ta yêu nàngHạnh phúc đơn giản lắm, đó khi một tiếng yêu thôi nhưng phải làm ta giác một nhân kiếp, cho ta thật sự biết giận, cho ta biết nhớ một người chỉ vì một lời nói.cả đêm, ánh mặt trăng ngà đỏ xấu hổ kia ơi! liệu ngươi có sáng bằng tình cảm hài người tối đêm nayTrong khôg gian tiếng nử nhân hạnh phúc đáp trả- thiếp củng vậyNam nhân cười, cả hai tiến vào giấc mộng vĩ nhân đầu đời của một sinh kiếp chuyễn dờicảnh đêm vô tận, phong dạ vô biên, nhất dạ trung trường vĩnh cữu và đầy hạnh phúc.

Bên ngoài thấy trần ân bọn tiểu mai hốt hoãng hành lễ

- ra ngoài kia bảo nguyễn tổng quản đưa bao đỏ, ở đây có ta được rồi

Bọn tiểu mai nhìn nhau,cười thầm rồi tạ long ân đi ra ngoài

Trần ân mở cửa phòng tân hôn, Vũ hàn đang đã nghe tiếng động vội hỏi

- tiểu mai là ngươi phải không?

Hắn cười bước lại gần hơn, vũ hàn nhăn mặt

- là chàng, sao giờ chàng lại ở đây

Hắn ôm lấy vũ hàn

- nàng không vui

Vũ hàn lắc đầu, hắn được chí lấy khăn che mặt vũ hàn lên, hôn lên môi vũ hàn rồi hai má vũ hàn chợt hắn nhận ra điều gì vội nói với vũ hàn

- vũ hàn, nàng có thể tẩy cái thứ phấn hỉ gì đó đi không ta thật sự không thích những thứ ấy, ta

chỉ muốn hôn vũ hàn thật của ta thôi

Vũ hàn nhìn hắn đỏ mặt

- nếu chàng muốn

Vũ hàn lại gần thau nước, lấy ra một lọ đặc dược trôi đi lớp phấn, gương mặt trái xoan phúc hậu dần hiện ra, đôi mắt nâu sâu thẩm với hàn Long mi dài cong, làn da trước kia trắng này lại trở nên hồng hào một sóng mũi cao nhỏ, phía dưới

miệng đỏ như bôi son lúc nảy cùng cầm chẻ sâu, thật chẳng khác nào tiên nử giáng trần với tượng phúc thần chỉ có hơn mà chẳng có kém

Vũ hàn xoay người, trần ân nhăn mặt lại, tuy có hơi bất ngờ

- vũ hàn, sao nàng thay dổi nhiều thế

Vũ hàn nhìn trần ân

- chàng cũng thấy vậy sao

Trần ân gật đầu

- thật sự chẳng có gì giống trước kia

Vũ hàn lại nhìn trần ân

- chàng không vừa ý sao, hay ghét bỏ ta

Trần ân nhìn vũ hàn, ôm lấy nàng nói

- Con thỏ ngốc nàng muốn chết hay sao nói những lời đó, nàng trở nên xinh hơn là vi phu có phúc chứ

Trần ân ôm vũ hàn lại bàn tân hôn, mặt nhăn

- nhưng là trượng phu của nàng ta sống chết bắt nàng nhất định không được để ai thấy dung mạo thật của nàng biết không?

Vũ hàn nhìn trần ân

- vì sao, chàng ghét nó ư?

Trần ân lắc đầu

- miễn là nàng thì ta không ghét gì cả, nhưng dung mạo nàng ra ngoài sẽ bị những nam nhân ngoài kia nhìn ngắm ta không thích, ta thà nàng xấu thật xấu như vậy sẽ chỉ mình ta ngắm

Vũ hàn thật cười không ra nước mắt, xem cái con chồn nhà ta hôm nay lại ki bo nửa rồi

- chàng đừng lo thiếp sẽ không để ai thấy ngoài chàng vì thiếp biết chàng không thích thiếp trang điểm được rồi chứ

Trấn ân gật đầu ngoan ngoãn

- uống rượu giao bôi thôi

Vu Hàn và trần ân nâng chén rượu ánh mắt nhắm lại hưởng thụ phút giây bên nhau

Đặt ly rượu xuống ánh mắt của họ cứ vòng lấy nhau, từng cơn gió bên ngoài kia cũng chẳng làm họ nao núng, cả nhân gian này phút chốc họ chỉ còn đôi uyên ương,

mặt vũ hàn đỏ này lại càng đỏ hơn, Trần ân biết vũ hàn rất hồi hợp mà thật sự hắn cũng vậy, hắn có thể xông pha ra chiến trường, dẫn quân bình loạn ra điều cả triều dình, nắm kỹ cương quần thần trong tay làm điên đảo dị giới, vũ hàn sát thủ cả thế giới đều khiếp sợ, giết người như đi dạo thưởng trăng nay hai người rơi vào cảnh này thật không thế nào không ngượng

Trần ân thấy mất mặt vội nói

- vũ hàn, ta yêu nàng

Hạnh phúc đơn giản lắm, đó khi một tiếng yêu thôi nhưng phải làm ta giác một nhân kiếp, cho ta thật sự biết giận, cho ta biết nhớ một người chỉ vì một lời nói.

cả đêm, ánh mặt trăng ngà đỏ xấu hổ kia ơi! liệu ngươi có sáng bằng tình cảm hài người tối đêm nay

Trong khôg gian tiếng nử nhân hạnh phúc đáp trả

- thiếp củng vậy

Nam nhân cười, cả hai tiến vào giấc mộng vĩ nhân đầu đời của một sinh kiếp chuyễn dời

cảnh đêm vô tận, phong dạ vô biên, nhất dạ trung trường vĩnh cữu và đầy hạnh phúc.

Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?Tác giả: vũ thầnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-như hàn! -vâng! chào chị! Thư kí cho tổng giám đốc thần bí,cô bé hồn nhiên trả lời, 16 tuổi, cũng chính là người chủ bí ẩn của tập đoàn khét tiếng này, nơi ẩn dấu thân phận thật sự của cô- một sát thủ cấp S do chính phủ đào tạo. 16 tuổi mà ai biết được cô đã chịu đựng quá những gì của cuộc sống này, cuộc sống của cô đến lúc trưởng thành là một chặn đường đấu tránh sinh tồn đầy máu, đau thương, và sự lạnh lùng cả của cô và của thế giới này. Cô là một trẻ mồ côi và có năng lực đặc biệt, đó là năng khiếu nghệ thuật cổ điển bẩm sinh, nó như thần chú thanh tẩy vạn vật, và một khái niệm mang tên khúc thần mà ngay cả cô không biết sao mình biết, một khái niệm mà cô mù mịt. Với thiên chất thông minh, tinh thông tướng số,cô thì thừa biết nó có một quan hệ nào đó với cô và cái ấn kí phượng hoàng trên ngực mình một ấn kí đặc biệt, nhưng mà một người mồ côi, bị xã hội khinh bỉ, thì cần gì năng lực ấy, một cuộc sống từ khi bắt đầu cũng đâu khác gì chết nên dần những chuyện ấy như một thứ để cô… Bên ngoài thấy trần ân bọn tiểu mai hốt hoãng hành lễ- ra ngoài kia bảo nguyễn tổng quản đưa bao đỏ, ở đây có ta được rồiBọn tiểu mai nhìn nhau,cười thầm rồi tạ long ân đi ra ngoàiTrần ân mở cửa phòng tân hôn, Vũ hàn đang đã nghe tiếng động vội hỏi- tiểu mai là ngươi phải không?Hắn cười bước lại gần hơn, vũ hàn nhăn mặt- là chàng, sao giờ chàng lại ở đâyHắn ôm lấy vũ hàn- nàng không vuiVũ hàn lắc đầu, hắn được chí lấy khăn che mặt vũ hàn lên, hôn lên môi vũ hàn rồi hai má vũ hàn chợt hắn nhận ra điều gì vội nói với vũ hàn- vũ hàn, nàng có thể tẩy cái thứ phấn hỉ gì đó đi không ta thật sự không thích những thứ ấy, tachỉ muốn hôn vũ hàn thật của ta thôiVũ hàn nhìn hắn đỏ mặt- nếu chàng muốnVũ hàn lại gần thau nước, lấy ra một lọ đặc dược trôi đi lớp phấn, gương mặt trái xoan phúc hậu dần hiện ra, đôi mắt nâu sâu thẩm với hàn Long mi dài cong, làn da trước kia trắng này lại trở nên hồng hào một sóng mũi cao nhỏ, phía dướimiệng đỏ như bôi son lúc nảy cùng cầm chẻ sâu, thật chẳng khác nào tiên nử giáng trần với tượng phúc thần chỉ có hơn mà chẳng có kémVũ hàn xoay người, trần ân nhăn mặt lại, tuy có hơi bất ngờ- vũ hàn, sao nàng thay dổi nhiều thếVũ hàn nhìn trần ân- chàng cũng thấy vậy saoTrần ân gật đầu- thật sự chẳng có gì giống trước kiaVũ hàn lại nhìn trần ân- chàng không vừa ý sao, hay ghét bỏ taTrần ân nhìn vũ hàn, ôm lấy nàng nói- Con thỏ ngốc nàng muốn chết hay sao nói những lời đó, nàng trở nên xinh hơn là vi phu có phúc chứTrần ân ôm vũ hàn lại bàn tân hôn, mặt nhăn- nhưng là trượng phu của nàng ta sống chết bắt nàng nhất định không được để ai thấy dung mạo thật của nàng biết không?Vũ hàn nhìn trần ân- vì sao, chàng ghét nó ư?Trần ân lắc đầu- miễn là nàng thì ta không ghét gì cả, nhưng dung mạo nàng ra ngoài sẽ bị những nam nhân ngoài kia nhìn ngắm ta không thích, ta thà nàng xấu thật xấu như vậy sẽ chỉ mình ta ngắmVũ hàn thật cười không ra nước mắt, xem cái con chồn nhà ta hôm nay lại ki bo nửa rồi- chàng đừng lo thiếp sẽ không để ai thấy ngoài chàng vì thiếp biết chàng không thích thiếp trang điểm được rồi chứTrấn ân gật đầu ngoan ngoãn- uống rượu giao bôi thôiVu Hàn và trần ân nâng chén rượu ánh mắt nhắm lại hưởng thụ phút giây bên nhauĐặt ly rượu xuống ánh mắt của họ cứ vòng lấy nhau, từng cơn gió bên ngoài kia cũng chẳng làm họ nao núng, cả nhân gian này phút chốc họ chỉ còn đôi uyên ương,mặt vũ hàn đỏ này lại càng đỏ hơn, Trần ân biết vũ hàn rất hồi hợp mà thật sự hắn cũng vậy, hắn có thể xông pha ra chiến trường, dẫn quân bình loạn ra điều cả triều dình, nắm kỹ cương quần thần trong tay làm điên đảo dị giới, vũ hàn sát thủ cả thế giới đều khiếp sợ, giết người như đi dạo thưởng trăng nay hai người rơi vào cảnh này thật không thế nào không ngượngTrần ân thấy mất mặt vội nói- vũ hàn, ta yêu nàngHạnh phúc đơn giản lắm, đó khi một tiếng yêu thôi nhưng phải làm ta giác một nhân kiếp, cho ta thật sự biết giận, cho ta biết nhớ một người chỉ vì một lời nói.cả đêm, ánh mặt trăng ngà đỏ xấu hổ kia ơi! liệu ngươi có sáng bằng tình cảm hài người tối đêm nayTrong khôg gian tiếng nử nhân hạnh phúc đáp trả- thiếp củng vậyNam nhân cười, cả hai tiến vào giấc mộng vĩ nhân đầu đời của một sinh kiếp chuyễn dờicảnh đêm vô tận, phong dạ vô biên, nhất dạ trung trường vĩnh cữu và đầy hạnh phúc.

Chương 58: Động phòng hoa chúc