Hàm Mộc Anh, người con gái 23 tuổi với khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười tỏa nắng làm cuốn hút lòng người, nhưng sâu trong cái vẻ đẹp ấy là sự bi thương mà cô đã trải qua… Khi lên 5, Ba Mộc Anh làm ăn thua lỗ bị phá sản của cải trong nhà đều bán sạch, công ti thì bán rẻ lại cho người ta để trả nợ, còn cái xác nhà cũng bị bọn cho vay nặng lãi đến lấy đuổi cả gia đình cô đi. Cuộc sống đã rơi vào cảnh bế tắc tận cùng thì mẹ Mộc Anh lại lấy trộm những đồng tiền còn sót mà Ba cô đã cố gắng giấu đi để có thể trang trải trước mắt cho gia đình vì bà chưa bao giờ phải chịu khốn khổ như vậy, bà muốn đi xa tìm để những thứ thuộc về mình, bỏ lại chồng và đứa con gái nhỏ. Sau 5 năm cuộc sống của 2 Ba con Mộc Anh đã khá hơn nhiều, ba cô được làm bảo vệ ở trường tiểu học mà cô đang theo học, cứ tưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp vui vẻ hơn thì Ba cô lại quyết định đi thêm bước nữa. Nghĩ rằng gia đình sẽ đầm ấm hơn khi có thêm bàn tay của người mẹ nhưng không đó là một sai lầm. Người ba Mộc Anh cưới về là một…
Chương 28
Đi Cùng Nhau Nhé! Bà CôTác giả: Ly GiangTruyện Ngôn TìnhHàm Mộc Anh, người con gái 23 tuổi với khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười tỏa nắng làm cuốn hút lòng người, nhưng sâu trong cái vẻ đẹp ấy là sự bi thương mà cô đã trải qua… Khi lên 5, Ba Mộc Anh làm ăn thua lỗ bị phá sản của cải trong nhà đều bán sạch, công ti thì bán rẻ lại cho người ta để trả nợ, còn cái xác nhà cũng bị bọn cho vay nặng lãi đến lấy đuổi cả gia đình cô đi. Cuộc sống đã rơi vào cảnh bế tắc tận cùng thì mẹ Mộc Anh lại lấy trộm những đồng tiền còn sót mà Ba cô đã cố gắng giấu đi để có thể trang trải trước mắt cho gia đình vì bà chưa bao giờ phải chịu khốn khổ như vậy, bà muốn đi xa tìm để những thứ thuộc về mình, bỏ lại chồng và đứa con gái nhỏ. Sau 5 năm cuộc sống của 2 Ba con Mộc Anh đã khá hơn nhiều, ba cô được làm bảo vệ ở trường tiểu học mà cô đang theo học, cứ tưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp vui vẻ hơn thì Ba cô lại quyết định đi thêm bước nữa. Nghĩ rằng gia đình sẽ đầm ấm hơn khi có thêm bàn tay của người mẹ nhưng không đó là một sai lầm. Người ba Mộc Anh cưới về là một… Chỉ đến khi Tuấn Kiệt dừng xe lại cô mới có cảm giác là mình còn sống. Chưa bao giờ cô lại đi trên một chiếc Mô tô vừa đẹp vừa sang chảnh với tốc độ chóng mặt như vậy. Cô đi nhanh vào văn phòng, ngồi gục mặt xuống bàn, đầu óc quay cuồng. Tất cả những thứ ngon ngọt mà lúc sớm Thiếu Phong cho cô ăn đều đã tan biến, bụng cô hiện giờ chỉ là trống rỗng. Vừa trên xe cô chẳng dám nghĩ ngợi ngợi gì chỉ thầm cầu bình an, trong lòng thì run sợ như đã tiêu hóa sạch thức ăn." Mộc Anh "Cô ngẩng lên nhìn là Nhất Nam, bàn tay anh đang đặt lên lưng cô vẻ mặt có chút lo lắng." em mệt sao?"" có chút chút ạ " cô cười trừ, gương mặt trắng bệnh. Cô vuốt vuốt lại tóc rồi ngồi thẳng dậy, dạo này không hiểu cô sao nữa mới đi xe mà cô đã không chịu được, ngày trước một ngày cô đi làm thêm đến 4,5 chỗ còn chẳng thấy mệt như này nữa. Đúng là đến lúc nhàn nhã được một tí cái thân cũng không để yên cho cô." Mặt em trông nhợt nhạt quá, hay về nghỉ đi lát anh dạy thay cho" vừa nói vừa đưa bàn tay của mình lên trán cô." nhìn vậy thôi chứ em khỏe lắm " lần này cô đứng hẳn lên, vươn vai, gương mặt trở nên tươi cười " giờ em chỉ cần xuống căng tin ăn gì đó là lại bình thường ngay "" Được, vậy cùng đi vừa lúc anh cũng muốn xuống đó "Anh đã nói vậy thì cô cạn lời luôn, đành đi theo anh chứ biết là thế nào nữa......Ăn xong một cái bánh bao vào một hộp sữa dường như người cô đã khỏe lại thật không còn thấy mệt mỏi như lãy nữa. Biết thế cô đã tự xuống khỏi cần lằng nhằng với anh vậy rồi, thật là ngại cứ mỗi lần như thế này toàn là anh trả tiền dù ít hay nhiều (nhưng tận sâu trong lòng cô lại không thấy vậy vì cứ ăn trực cô lại tiết kiệm được một chút dù ít hay nhiều). Thế là cô đã có thể đi dậy một cách thoải mái nhất rồi..Hiện giờ mọi việc của cô cũng được cô cũng được coi là xuân sẻ về công việc còn về tình cảm thì cũng chưa hẳn. 23 năm qua nói thực cô chưa từng có một mảnh tình vắt vai, hồi trước cũng có một số người để ý như đó là khi cô vẫn còn đi học nên là đã thẳng thừng từ chối không chút để ý. Nghĩ lại giờ mới thấy cái tuổi đẹp nhất của trôi qua thật nhanh mà.Việc ở quán của cô cứ mỗi tháng sẽ được nghỉ hai buổi, hôm nay là thứ bảy chị Nga làm cùng cô cứ giới thiệu cô đi xem mặt, đã chối lên chối xuống rồi cũng không được, cô đành đồng ý dùng sao cũng chỉ là xem mặt, nếu không được thì thôi còn nếu cảm thấy hợp thì càng tốt cô đỡ phải đi tìm ở đâu cho xa vời. Địa điểm sẽ là ở quán luôn có gì cũng dễ dàng hơn.( cảm ơn các bạn đã đọc truyện. có ý kiến gì các bạn hãy cmt phía dưới để mình rút kinh nghiệm nha. thank you nhìu:))
Chỉ đến khi Tuấn Kiệt dừng xe lại cô mới có cảm giác là mình còn sống. Chưa bao giờ cô lại đi trên một chiếc Mô tô vừa đẹp vừa sang chảnh với tốc độ chóng mặt như vậy. Cô đi nhanh vào văn phòng, ngồi gục mặt xuống bàn, đầu óc quay cuồng. Tất cả những thứ ngon ngọt mà lúc sớm Thiếu Phong cho cô ăn đều đã tan biến, bụng cô hiện giờ chỉ là trống rỗng. Vừa trên xe cô chẳng dám nghĩ ngợi ngợi gì chỉ thầm cầu bình an, trong lòng thì run sợ như đã tiêu hóa sạch thức ăn.
" Mộc Anh "
Cô ngẩng lên nhìn là Nhất Nam, bàn tay anh đang đặt lên lưng cô vẻ mặt có chút lo lắng.
" em mệt sao?"
" có chút chút ạ " cô cười trừ, gương mặt trắng bệnh. Cô vuốt vuốt lại tóc rồi ngồi thẳng dậy, dạo này không hiểu cô sao nữa mới đi xe mà cô đã không chịu được, ngày trước một ngày cô đi làm thêm đến 4,5 chỗ còn chẳng thấy mệt như này nữa. Đúng là đến lúc nhàn nhã được một tí cái thân cũng không để yên cho cô.
" Mặt em trông nhợt nhạt quá, hay về nghỉ đi lát anh dạy thay cho" vừa nói vừa đưa bàn tay của mình lên trán cô.
" nhìn vậy thôi chứ em khỏe lắm " lần này cô đứng hẳn lên, vươn vai, gương mặt trở nên tươi cười " giờ em chỉ cần xuống căng tin ăn gì đó là lại bình thường ngay "
" Được, vậy cùng đi vừa lúc anh cũng muốn xuống đó "
Anh đã nói vậy thì cô cạn lời luôn, đành đi theo anh chứ biết là thế nào nữa.
.....
Ăn xong một cái bánh bao vào một hộp sữa dường như người cô đã khỏe lại thật không còn thấy mệt mỏi như lãy nữa. Biết thế cô đã tự xuống khỏi cần lằng nhằng với anh vậy rồi, thật là ngại cứ mỗi lần như thế này toàn là anh trả tiền dù ít hay nhiều (nhưng tận sâu trong lòng cô lại không thấy vậy vì cứ ăn trực cô lại tiết kiệm được một chút dù ít hay nhiều). Thế là cô đã có thể đi dậy một cách thoải mái nhất rồi..
Hiện giờ mọi việc của cô cũng được cô cũng được coi là xuân sẻ về công việc còn về tình cảm thì cũng chưa hẳn. 23 năm qua nói thực cô chưa từng có một mảnh tình vắt vai, hồi trước cũng có một số người để ý như đó là khi cô vẫn còn đi học nên là đã thẳng thừng từ chối không chút để ý. Nghĩ lại giờ mới thấy cái tuổi đẹp nhất của trôi qua thật nhanh mà.
Việc ở quán của cô cứ mỗi tháng sẽ được nghỉ hai buổi, hôm nay là thứ bảy chị Nga làm cùng cô cứ giới thiệu cô đi xem mặt, đã chối lên chối xuống rồi cũng không được, cô đành đồng ý dùng sao cũng chỉ là xem mặt, nếu không được thì thôi còn nếu cảm thấy hợp thì càng tốt cô đỡ phải đi tìm ở đâu cho xa vời. Địa điểm sẽ là ở quán luôn có gì cũng dễ dàng hơn.
( cảm ơn các bạn đã đọc truyện. có ý kiến gì các bạn hãy cmt phía dưới để mình rút kinh nghiệm nha. thank you nhìu:))
Đi Cùng Nhau Nhé! Bà CôTác giả: Ly GiangTruyện Ngôn TìnhHàm Mộc Anh, người con gái 23 tuổi với khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười tỏa nắng làm cuốn hút lòng người, nhưng sâu trong cái vẻ đẹp ấy là sự bi thương mà cô đã trải qua… Khi lên 5, Ba Mộc Anh làm ăn thua lỗ bị phá sản của cải trong nhà đều bán sạch, công ti thì bán rẻ lại cho người ta để trả nợ, còn cái xác nhà cũng bị bọn cho vay nặng lãi đến lấy đuổi cả gia đình cô đi. Cuộc sống đã rơi vào cảnh bế tắc tận cùng thì mẹ Mộc Anh lại lấy trộm những đồng tiền còn sót mà Ba cô đã cố gắng giấu đi để có thể trang trải trước mắt cho gia đình vì bà chưa bao giờ phải chịu khốn khổ như vậy, bà muốn đi xa tìm để những thứ thuộc về mình, bỏ lại chồng và đứa con gái nhỏ. Sau 5 năm cuộc sống của 2 Ba con Mộc Anh đã khá hơn nhiều, ba cô được làm bảo vệ ở trường tiểu học mà cô đang theo học, cứ tưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp vui vẻ hơn thì Ba cô lại quyết định đi thêm bước nữa. Nghĩ rằng gia đình sẽ đầm ấm hơn khi có thêm bàn tay của người mẹ nhưng không đó là một sai lầm. Người ba Mộc Anh cưới về là một… Chỉ đến khi Tuấn Kiệt dừng xe lại cô mới có cảm giác là mình còn sống. Chưa bao giờ cô lại đi trên một chiếc Mô tô vừa đẹp vừa sang chảnh với tốc độ chóng mặt như vậy. Cô đi nhanh vào văn phòng, ngồi gục mặt xuống bàn, đầu óc quay cuồng. Tất cả những thứ ngon ngọt mà lúc sớm Thiếu Phong cho cô ăn đều đã tan biến, bụng cô hiện giờ chỉ là trống rỗng. Vừa trên xe cô chẳng dám nghĩ ngợi ngợi gì chỉ thầm cầu bình an, trong lòng thì run sợ như đã tiêu hóa sạch thức ăn." Mộc Anh "Cô ngẩng lên nhìn là Nhất Nam, bàn tay anh đang đặt lên lưng cô vẻ mặt có chút lo lắng." em mệt sao?"" có chút chút ạ " cô cười trừ, gương mặt trắng bệnh. Cô vuốt vuốt lại tóc rồi ngồi thẳng dậy, dạo này không hiểu cô sao nữa mới đi xe mà cô đã không chịu được, ngày trước một ngày cô đi làm thêm đến 4,5 chỗ còn chẳng thấy mệt như này nữa. Đúng là đến lúc nhàn nhã được một tí cái thân cũng không để yên cho cô." Mặt em trông nhợt nhạt quá, hay về nghỉ đi lát anh dạy thay cho" vừa nói vừa đưa bàn tay của mình lên trán cô." nhìn vậy thôi chứ em khỏe lắm " lần này cô đứng hẳn lên, vươn vai, gương mặt trở nên tươi cười " giờ em chỉ cần xuống căng tin ăn gì đó là lại bình thường ngay "" Được, vậy cùng đi vừa lúc anh cũng muốn xuống đó "Anh đã nói vậy thì cô cạn lời luôn, đành đi theo anh chứ biết là thế nào nữa......Ăn xong một cái bánh bao vào một hộp sữa dường như người cô đã khỏe lại thật không còn thấy mệt mỏi như lãy nữa. Biết thế cô đã tự xuống khỏi cần lằng nhằng với anh vậy rồi, thật là ngại cứ mỗi lần như thế này toàn là anh trả tiền dù ít hay nhiều (nhưng tận sâu trong lòng cô lại không thấy vậy vì cứ ăn trực cô lại tiết kiệm được một chút dù ít hay nhiều). Thế là cô đã có thể đi dậy một cách thoải mái nhất rồi..Hiện giờ mọi việc của cô cũng được cô cũng được coi là xuân sẻ về công việc còn về tình cảm thì cũng chưa hẳn. 23 năm qua nói thực cô chưa từng có một mảnh tình vắt vai, hồi trước cũng có một số người để ý như đó là khi cô vẫn còn đi học nên là đã thẳng thừng từ chối không chút để ý. Nghĩ lại giờ mới thấy cái tuổi đẹp nhất của trôi qua thật nhanh mà.Việc ở quán của cô cứ mỗi tháng sẽ được nghỉ hai buổi, hôm nay là thứ bảy chị Nga làm cùng cô cứ giới thiệu cô đi xem mặt, đã chối lên chối xuống rồi cũng không được, cô đành đồng ý dùng sao cũng chỉ là xem mặt, nếu không được thì thôi còn nếu cảm thấy hợp thì càng tốt cô đỡ phải đi tìm ở đâu cho xa vời. Địa điểm sẽ là ở quán luôn có gì cũng dễ dàng hơn.( cảm ơn các bạn đã đọc truyện. có ý kiến gì các bạn hãy cmt phía dưới để mình rút kinh nghiệm nha. thank you nhìu:))