Tác giả:

Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…

Chương 42

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Lại áp dụng câu châm ngôn "Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" một cách triệt để, Giai Băng xưng hô nhiều đâm ra quen, không còn ngượng miệng khi nhìn thẳng vào mặt Đằng Dạ và gọi "ông xã" như trước nữa.Lạnh lùng liếc nhìn Giai Băng một cái, Đằng Dạ im lặng tiếp tục xem xét đống giấy dày đặc chữ trên tay mình, như thể, giá trị của Giai Băng chẳng bằng một góc của đống giấy tờ đó.-Này! Anh có phải là trẻ con không đấy! Tôi chỉ quên gọi anh ăn mì thôi mà, có phải chọc tiết hay đụng chạm gì đến thân thể vàng ngọc của anh đâu mà anh giận dai thế chứ? Y như con gái!_Nhu không được thì lấy cương xài tạm, Giai Băng cau mày phàn nàn, lời nói lộ rõ nét bực bội. Cô còn chưa giận dai ai đến mức đó mà kẻ này dám áp dụng đối phó với cô.Nhưng, đáp lại Giai Băng chỉ có tiếng lật giấy lạo xạo nhỏ nhoi. Đằng Dạ thực sự quyết tâm hoá kiếp thành "ông Địa" chỉ ngồi im, không nói.-Thôi được! Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, là tôi sai, anh muốn chặt muốn chém gì thì tùy, tôi chịu được hết. Miễn anh đừng làm cái trò h**p đáp tim người như thế nữa, hại nãolắm._Nhu, cương và cuối cùng là quy hàng, Giai Băng cảm thấy bản thân kiêu sa của một Giai Nhân Kỳ người người ngưỡng mộ trong mình ngày càng bị chính mình lấy búa đập nát dần khi ở cạnh khắc tinh trên trời rơi xuống này. Và nhất là...trình độ nịnh nọt, khả năng quy phụng lẫn độ bất nhẫn của cô cũng được cải thiện đáng kể.-Thực sự sẽ làm mọi chuyện?_Như đã chực chờ câu nói sa cơ lợ vận này của Giai Băng từ lâu, Đằng Dạ vừa nghe thấy đã lập tức mở kim khẩu, đôi đồng tự đen rời xa đống giấy tờ nhàm chán, tựa như đồng tử dã thú, sáng rực nhìn chằm chằm sinh vật đang phát ra âm thanh là cô.-...ờ!_Lòng Giai Băng giờ ngập tràn vô vàn hối hận.-Tốt! Em biết một người vợ cần làm gì để chuộc lại lỗi lầm chứ?_Đằng Dạ tinh tế đặt vấn đề, khoé môi dường như đang vẽ 1 đường cong mê hoặc.-Không!_Lắc đầu kịch liệt rũ bỏ đi những ý nghĩ không hề trong sáng đang lởn vởn trong đầu, Giai Băng thận trọng hồi đáp, cầu trời khấn phật cho đầu óc Đằng Dạ không đen tối được như cô.-Tốt, vậy thì chắc sẽ không phản đối nhỉ?_Thuận tay đặt gọn giấy tờ lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, Đằng Dạ lấy tay vỗ vỗ lên phần đệm trống vắng bên cạnh mình_Lại đây!-Làm gì?_Trái với mệnh lệnh của Đằng Dạ, thân thể Giai Băng lại chuyển hẳn sang chế độ "chuồn".-Lại đây rồi biết!_Lời nói Đằng Dạ có điểm mất kiên nhẫn.Đăm chiêu suy nghĩ một lúc, Giai Băng mang tâm lí đề cao cảnh giác tiến lại gần Đằng Dạ, thượng toạ xuống vùng "nguy hiểm".Chỉ chờ có thế, Đằng Dạ trở mạnh, chồm người phủ lên tấm thân nhỏ nhắn không thoát kịp của Giai Băng, ép cô ko còn đường lui mà dính chặt người lên đầu giường như con tem đặc keo.-Này...quân tử động khẩu không động thủ!_Nở nụ cười méo mó như mấy anh bán cá câu khách ngoài chợ, Giai Băng phun đại câu châm ngôn của mấy đại hiệp sợ sống nhục hơn chết vinh trên giang hồ cản bước quân địch. Không được, cô còn trẻ, thanh xuân không thể bị chôn vùi trong cái bụng bầu được.-Quân tử động thủ mới là quân tử khôn!_Đằng Dạ lạnh mặt nói lái vô cùng khéo, đôi môi phong tình quyến rũ lả lướt trên gò má, "chảy" xuống quanh lan nhanh quanh vùng tai của Giai Băng, m*n tr*n khiến các cơ quan xúc cảm trong người cô "rơi tõm" vào trạng thái ngượng ngập không che giấu, đỏ bừng lên gay gắt.-Đằng Dạ..._"Không được, mình phải làm gì đó ngăn chặn việc này!"_...tôi...-Tôi cho em thời hạn 3 ngày..._Phả giọng nói trầm mê hoặc lạnh lẽo lên vùng tai của Giai Băng, khóe môi Đằng Dạ cong nhẹ, chứ như đang chế nhạo bộ dạng nhát gan của cô lúc này hoặc cũng có thể...là thích thú. Nhưng cho xin đi...thứ làm Đằng Dạ thích thú...luôn có một tiêu chuẩn nhất định...-Làm...làm gì...?_Cố gắng đè nén cảm xúc thái quá trong mình, Giai Băng thận trọng hỏi, thực sự muốn nhảy phọt xuống giường chạy trốn ngay lập tức nhưng vô phương, sức mạnh của cô hoàn toàn bị đối phương phủ khuyết. Xem ra...cô cần phải gia nhập các môn phái khác tinh bổ sức mạnh và võ thuật mới được.-Em nghĩ tôi sẽ làm gì?_Sau khi trêu hoa ghẹo nguyệt vành tai nhạy cảm của Giai Băng xong, Đằng Dạ nhanh chóng tấn công về phía boss-tức mặt cô lúc này, nụ cười trên môi như vừa được bàn tay nghệ nhân tạc lại một cách hoàn mĩ càng thêm khoét sâu, lộng lẫy đến đáng sợ.-Liệu tôi đoán đúng anh có lật lọng làm khác đi không chứ? Vì thế, tôi sẽ không đoán gì cả!_Không còn sợ hãi nhiều như lúc trước, Giai Băng bình tĩnh trả treo.-Xem ra lời đồn không phải là sự thổi phòng!_Đằng Dạ bâng quơ nhận xét rồi nghiêm nghị kết thúc đối thoại_Cho em 3 ngày suy nghĩ viết bản kiểm điểm nộp tôi, không được chậm trễ!

Lại áp dụng câu châm ngôn "Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" một cách triệt để, Giai Băng xưng hô nhiều đâm ra quen, không còn ngượng miệng khi nhìn thẳng vào mặt Đằng Dạ và gọi "ông xã" như trước nữa.

Lạnh lùng liếc nhìn Giai Băng một cái, Đằng Dạ im lặng tiếp tục xem xét đống giấy dày đặc chữ trên tay mình, như thể, giá trị của Giai Băng chẳng bằng một góc của đống giấy tờ đó.

-Này! Anh có phải là trẻ con không đấy! Tôi chỉ quên gọi anh ăn mì thôi mà, có phải chọc tiết hay đụng chạm gì đến thân thể vàng ngọc của anh đâu mà anh giận dai thế chứ? Y như con gái!_Nhu không được thì lấy cương xài tạm, Giai Băng cau mày phàn nàn, lời nói lộ rõ nét bực bội. Cô còn chưa giận dai ai đến mức đó mà kẻ này dám áp dụng đối phó với cô.

Nhưng, đáp lại Giai Băng chỉ có tiếng lật giấy lạo xạo nhỏ nhoi. Đằng Dạ thực sự quyết tâm hoá kiếp thành "ông Địa" chỉ ngồi im, không nói.

-Thôi được! Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, là tôi sai, anh muốn chặt muốn chém gì thì tùy, tôi chịu được hết. Miễn anh đừng làm cái trò h**p đáp tim người như thế nữa, hại não

lắm._Nhu, cương và cuối cùng là quy hàng, Giai Băng cảm thấy bản thân kiêu sa của một Giai Nhân Kỳ người người ngưỡng mộ trong mình ngày càng bị chính mình lấy búa đập nát dần khi ở cạnh khắc tinh trên trời rơi xuống này. Và nhất là...trình độ nịnh nọt, khả năng quy phụng lẫn độ bất nhẫn của cô cũng được cải thiện đáng kể.

-Thực sự sẽ làm mọi chuyện?_Như đã chực chờ câu nói sa cơ lợ vận này của Giai Băng từ lâu, Đằng Dạ vừa nghe thấy đã lập tức mở kim khẩu, đôi đồng tự đen rời xa đống giấy tờ nhàm chán, tựa như đồng tử dã thú, sáng rực nhìn chằm chằm sinh vật đang phát ra âm thanh là cô.

-...ờ!_Lòng Giai Băng giờ ngập tràn vô vàn hối hận.

-Tốt! Em biết một người vợ cần làm gì để chuộc lại lỗi lầm chứ?_Đằng Dạ tinh tế đặt vấn đề, khoé môi dường như đang vẽ 1 đường cong mê hoặc.

-Không!_Lắc đầu kịch liệt rũ bỏ đi những ý nghĩ không hề trong sáng đang lởn vởn trong đầu, Giai Băng thận trọng hồi đáp, cầu trời khấn phật cho đầu óc Đằng Dạ không đen tối được như cô.

-Tốt, vậy thì chắc sẽ không phản đối nhỉ?_Thuận tay đặt gọn giấy tờ lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, Đằng Dạ lấy tay vỗ vỗ lên phần đệm trống vắng bên cạnh mình_Lại đây!

-Làm gì?_Trái với mệnh lệnh của Đằng Dạ, thân thể Giai Băng lại chuyển hẳn sang chế độ "chuồn".

-Lại đây rồi biết!_Lời nói Đằng Dạ có điểm mất kiên nhẫn.

Đăm chiêu suy nghĩ một lúc, Giai Băng mang tâm lí đề cao cảnh giác tiến lại gần Đằng Dạ, thượng toạ xuống vùng "nguy hiểm".

Chỉ chờ có thế, Đằng Dạ trở mạnh, chồm người phủ lên tấm thân nhỏ nhắn không thoát kịp của Giai Băng, ép cô ko còn đường lui mà dính chặt người lên đầu giường như con tem đặc keo.

-Này...quân tử động khẩu không động thủ!_Nở nụ cười méo mó như mấy anh bán cá câu khách ngoài chợ, Giai Băng phun đại câu châm ngôn của mấy đại hiệp sợ sống nhục hơn chết vinh trên giang hồ cản bước quân địch. Không được, cô còn trẻ, thanh xuân không thể bị chôn vùi trong cái bụng bầu được.

-Quân tử động thủ mới là quân tử khôn!_Đằng Dạ lạnh mặt nói lái vô cùng khéo, đôi môi phong tình quyến rũ lả lướt trên gò má, "chảy" xuống quanh lan nhanh quanh vùng tai của Giai Băng, m*n tr*n khiến các cơ quan xúc cảm trong người cô "rơi tõm" vào trạng thái ngượng ngập không che giấu, đỏ bừng lên gay gắt.

-Đằng Dạ..._"Không được, mình phải làm gì đó ngăn chặn việc này!"_...tôi...

-Tôi cho em thời hạn 3 ngày..._Phả giọng nói trầm mê hoặc lạnh lẽo lên vùng tai của Giai Băng, khóe môi Đằng Dạ cong nhẹ, chứ như đang chế nhạo bộ dạng nhát gan của cô lúc này hoặc cũng có thể...là thích thú. Nhưng cho xin đi...thứ làm Đằng Dạ thích thú...luôn có một tiêu chuẩn nhất định...

-Làm...làm gì...?_Cố gắng đè nén cảm xúc thái quá trong mình, Giai Băng thận trọng hỏi, thực sự muốn nhảy phọt xuống giường chạy trốn ngay lập tức nhưng vô phương, sức mạnh của cô hoàn toàn bị đối phương phủ khuyết. Xem ra...cô cần phải gia nhập các môn phái khác tinh bổ sức mạnh và võ thuật mới được.

-Em nghĩ tôi sẽ làm gì?_Sau khi trêu hoa ghẹo nguyệt vành tai nhạy cảm của Giai Băng xong, Đằng Dạ nhanh chóng tấn công về phía boss-tức mặt cô lúc này, nụ cười trên môi như vừa được bàn tay nghệ nhân tạc lại một cách hoàn mĩ càng thêm khoét sâu, lộng lẫy đến đáng sợ.

-Liệu tôi đoán đúng anh có lật lọng làm khác đi không chứ? Vì thế, tôi sẽ không đoán gì cả!_Không còn sợ hãi nhiều như lúc trước, Giai Băng bình tĩnh trả treo.

-Xem ra lời đồn không phải là sự thổi phòng!_Đằng Dạ bâng quơ nhận xét rồi nghiêm nghị kết thúc đối thoại_Cho em 3 ngày suy nghĩ viết bản kiểm điểm nộp tôi, không được chậm trễ!

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Lại áp dụng câu châm ngôn "Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" một cách triệt để, Giai Băng xưng hô nhiều đâm ra quen, không còn ngượng miệng khi nhìn thẳng vào mặt Đằng Dạ và gọi "ông xã" như trước nữa.Lạnh lùng liếc nhìn Giai Băng một cái, Đằng Dạ im lặng tiếp tục xem xét đống giấy dày đặc chữ trên tay mình, như thể, giá trị của Giai Băng chẳng bằng một góc của đống giấy tờ đó.-Này! Anh có phải là trẻ con không đấy! Tôi chỉ quên gọi anh ăn mì thôi mà, có phải chọc tiết hay đụng chạm gì đến thân thể vàng ngọc của anh đâu mà anh giận dai thế chứ? Y như con gái!_Nhu không được thì lấy cương xài tạm, Giai Băng cau mày phàn nàn, lời nói lộ rõ nét bực bội. Cô còn chưa giận dai ai đến mức đó mà kẻ này dám áp dụng đối phó với cô.Nhưng, đáp lại Giai Băng chỉ có tiếng lật giấy lạo xạo nhỏ nhoi. Đằng Dạ thực sự quyết tâm hoá kiếp thành "ông Địa" chỉ ngồi im, không nói.-Thôi được! Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, là tôi sai, anh muốn chặt muốn chém gì thì tùy, tôi chịu được hết. Miễn anh đừng làm cái trò h**p đáp tim người như thế nữa, hại nãolắm._Nhu, cương và cuối cùng là quy hàng, Giai Băng cảm thấy bản thân kiêu sa của một Giai Nhân Kỳ người người ngưỡng mộ trong mình ngày càng bị chính mình lấy búa đập nát dần khi ở cạnh khắc tinh trên trời rơi xuống này. Và nhất là...trình độ nịnh nọt, khả năng quy phụng lẫn độ bất nhẫn của cô cũng được cải thiện đáng kể.-Thực sự sẽ làm mọi chuyện?_Như đã chực chờ câu nói sa cơ lợ vận này của Giai Băng từ lâu, Đằng Dạ vừa nghe thấy đã lập tức mở kim khẩu, đôi đồng tự đen rời xa đống giấy tờ nhàm chán, tựa như đồng tử dã thú, sáng rực nhìn chằm chằm sinh vật đang phát ra âm thanh là cô.-...ờ!_Lòng Giai Băng giờ ngập tràn vô vàn hối hận.-Tốt! Em biết một người vợ cần làm gì để chuộc lại lỗi lầm chứ?_Đằng Dạ tinh tế đặt vấn đề, khoé môi dường như đang vẽ 1 đường cong mê hoặc.-Không!_Lắc đầu kịch liệt rũ bỏ đi những ý nghĩ không hề trong sáng đang lởn vởn trong đầu, Giai Băng thận trọng hồi đáp, cầu trời khấn phật cho đầu óc Đằng Dạ không đen tối được như cô.-Tốt, vậy thì chắc sẽ không phản đối nhỉ?_Thuận tay đặt gọn giấy tờ lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, Đằng Dạ lấy tay vỗ vỗ lên phần đệm trống vắng bên cạnh mình_Lại đây!-Làm gì?_Trái với mệnh lệnh của Đằng Dạ, thân thể Giai Băng lại chuyển hẳn sang chế độ "chuồn".-Lại đây rồi biết!_Lời nói Đằng Dạ có điểm mất kiên nhẫn.Đăm chiêu suy nghĩ một lúc, Giai Băng mang tâm lí đề cao cảnh giác tiến lại gần Đằng Dạ, thượng toạ xuống vùng "nguy hiểm".Chỉ chờ có thế, Đằng Dạ trở mạnh, chồm người phủ lên tấm thân nhỏ nhắn không thoát kịp của Giai Băng, ép cô ko còn đường lui mà dính chặt người lên đầu giường như con tem đặc keo.-Này...quân tử động khẩu không động thủ!_Nở nụ cười méo mó như mấy anh bán cá câu khách ngoài chợ, Giai Băng phun đại câu châm ngôn của mấy đại hiệp sợ sống nhục hơn chết vinh trên giang hồ cản bước quân địch. Không được, cô còn trẻ, thanh xuân không thể bị chôn vùi trong cái bụng bầu được.-Quân tử động thủ mới là quân tử khôn!_Đằng Dạ lạnh mặt nói lái vô cùng khéo, đôi môi phong tình quyến rũ lả lướt trên gò má, "chảy" xuống quanh lan nhanh quanh vùng tai của Giai Băng, m*n tr*n khiến các cơ quan xúc cảm trong người cô "rơi tõm" vào trạng thái ngượng ngập không che giấu, đỏ bừng lên gay gắt.-Đằng Dạ..._"Không được, mình phải làm gì đó ngăn chặn việc này!"_...tôi...-Tôi cho em thời hạn 3 ngày..._Phả giọng nói trầm mê hoặc lạnh lẽo lên vùng tai của Giai Băng, khóe môi Đằng Dạ cong nhẹ, chứ như đang chế nhạo bộ dạng nhát gan của cô lúc này hoặc cũng có thể...là thích thú. Nhưng cho xin đi...thứ làm Đằng Dạ thích thú...luôn có một tiêu chuẩn nhất định...-Làm...làm gì...?_Cố gắng đè nén cảm xúc thái quá trong mình, Giai Băng thận trọng hỏi, thực sự muốn nhảy phọt xuống giường chạy trốn ngay lập tức nhưng vô phương, sức mạnh của cô hoàn toàn bị đối phương phủ khuyết. Xem ra...cô cần phải gia nhập các môn phái khác tinh bổ sức mạnh và võ thuật mới được.-Em nghĩ tôi sẽ làm gì?_Sau khi trêu hoa ghẹo nguyệt vành tai nhạy cảm của Giai Băng xong, Đằng Dạ nhanh chóng tấn công về phía boss-tức mặt cô lúc này, nụ cười trên môi như vừa được bàn tay nghệ nhân tạc lại một cách hoàn mĩ càng thêm khoét sâu, lộng lẫy đến đáng sợ.-Liệu tôi đoán đúng anh có lật lọng làm khác đi không chứ? Vì thế, tôi sẽ không đoán gì cả!_Không còn sợ hãi nhiều như lúc trước, Giai Băng bình tĩnh trả treo.-Xem ra lời đồn không phải là sự thổi phòng!_Đằng Dạ bâng quơ nhận xét rồi nghiêm nghị kết thúc đối thoại_Cho em 3 ngày suy nghĩ viết bản kiểm điểm nộp tôi, không được chậm trễ!

Chương 42