Tác giả:

Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…

Chương 97

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Phân phó xong xuôi, ai đó cũng rất có tinh thần học tập, noi gương Đằng Dạ lỗ mãn lôi vợ ra xe, phóng về phía nhà hàng xa hoa nhất Hà Nội, Queen.-Tôi cần một lời giải thích!_Trong con hẻm tối cách đồn cảnh sát không xa, một giọng nói ngạo mạn tràn đầy tức giận của phái nữ vang lên, hoàn toàn không ý thức được âm lượng to khủng của mình_Không phải anh nói sẽ giải quyết con nhóc kia sao? Sao giờ nó lại đi cùng Đằng Dạ nhà tôi?Thật lâu, sau âm thanh chanh chua kia, ngoài tiếng thở phì phò của chủ thể, chẳng có thêm bất kì thứ thanh âm nào nữa.-Này! Hạ Lãnh Kiên! Anh điếc sao? Không nghe thấy tôi hỏi à? Hay anh không muốn hợp tác cùng tôi nữa?_Thấy lời nói của mình bị xem nhẹ, Minh Du tiếp tục phóng nước bọt, đôi mắt nâu sắc quắc trong đêm đầy oán giận nhìn về con người đang thong thả dựa tường phía đối diện.-Không đợi được thì tự giải quyết!_Trước tâm tình sắp mất kiên nhẫn của đối phương, Lãnh Kiên đứng thẳng người, ném một câu lạnh lùng rồi đi sâu vào bên trong con hẻm, thấp giọng ra lệnh cho một người khác đã chờ sẵn_Thú dữ dễ cắn bậy, đi theo nó, đừng để nó làm tổn hại bang chủ phu nhân tương lai của ngươi.-Vâng! Bang chủ!_Người được ban lệnh kính cẩn cúi đầu rồi biến mất ngay sau đó. Thân ảnh của Minh Du cũng chẳng còn hiện hữu.-Đại thiếu gia, có cần thông báo cho nhị thiếu gia không?_Ngay khi xác định ngõ hẻm kia đã vắng người, hai bóng đen khác cách đó không xa mới lộ diện.-Không! Cứ để nguê sò đánh nhau, ngư ông chúng ta đắc lợi_Người được gọi là đại thiếu gia cong môi cười quỷ dị, mắt không tự chủ nhìn chăm chăm vào con hẻm.***Trong nhà hàng quốc tế xa hoa tráng lệ Queen, ở tầng 5 cao cấp chỉ dành cho tổng thống và những con người có máu mặt lớn trong xã hội, trên mặt bàn bày biện đầy món ăn sặc sỡ thơm ngon, có hai “động vật“ giống cái đang tích cực nuốt nước bọt, mắt như hoa lên nhìn đống đồ đang vẫy gọi nhưng chưa dám động thủ và hai “dã thú“ đang giao chiến liên miên bằng mắt giữa không trung hơn 30 phút.-Này! Tôi ăn được chưa vậy?_Xót xa cho đám thức ăn sắp nguội, Tử Di liều mạng cất tiếng phản bác, đoạn trừng mắt nhìn Giai Băng, ý bảo "Nói gì đi!"

Phân phó xong xuôi, ai đó cũng rất có tinh thần học tập, noi gương Đằng Dạ lỗ mãn lôi vợ ra xe, phóng về phía nhà hàng xa hoa nhất Hà Nội, Queen.

-Tôi cần một lời giải thích!_Trong con hẻm tối cách đồn cảnh sát không xa, một giọng nói ngạo mạn tràn đầy tức giận của phái nữ vang lên, hoàn toàn không ý thức được âm lượng to khủng của mình_Không phải anh nói sẽ giải quyết con nhóc kia sao? Sao giờ nó lại đi cùng Đằng Dạ nhà tôi?

Thật lâu, sau âm thanh chanh chua kia, ngoài tiếng thở phì phò của chủ thể, chẳng có thêm bất kì thứ thanh âm nào nữa.

-Này! Hạ Lãnh Kiên! Anh điếc sao? Không nghe thấy tôi hỏi à? Hay anh không muốn hợp tác cùng tôi nữa?_Thấy lời nói của mình bị xem nhẹ, Minh Du tiếp tục phóng nước bọt, đôi mắt nâu sắc quắc trong đêm đầy oán giận nhìn về con người đang thong thả dựa tường phía đối diện.

-Không đợi được thì tự giải quyết!_Trước tâm tình sắp mất kiên nhẫn của đối phương, Lãnh Kiên đứng thẳng người, ném một câu lạnh lùng rồi đi sâu vào bên trong con hẻm, thấp giọng ra lệnh cho một người khác đã chờ sẵn_Thú dữ dễ cắn bậy, đi theo nó, đừng để nó làm tổn hại bang chủ phu nhân tương lai của ngươi.

-Vâng! Bang chủ!_Người được ban lệnh kính cẩn cúi đầu rồi biến mất ngay sau đó. Thân ảnh của Minh Du cũng chẳng còn hiện hữu.

-Đại thiếu gia, có cần thông báo cho nhị thiếu gia không?_Ngay khi xác định ngõ hẻm kia đã vắng người, hai bóng đen khác cách đó không xa mới lộ diện.

-Không! Cứ để nguê sò đánh nhau, ngư ông chúng ta đắc lợi_Người được gọi là đại thiếu gia cong môi cười quỷ dị, mắt không tự chủ nhìn chăm chăm vào con hẻm.

***

Trong nhà hàng quốc tế xa hoa tráng lệ Queen, ở tầng 5 cao cấp chỉ dành cho tổng thống và những con người có máu mặt lớn trong xã hội, trên mặt bàn bày biện đầy món ăn sặc sỡ thơm ngon, có hai “động vật“ giống cái đang tích cực nuốt nước bọt, mắt như hoa lên nhìn đống đồ đang vẫy gọi nhưng chưa dám động thủ và hai “dã thú“ đang giao chiến liên miên bằng mắt giữa không trung hơn 30 phút.

-Này! Tôi ăn được chưa vậy?_Xót xa cho đám thức ăn sắp nguội, Tử Di liều mạng cất tiếng phản bác, đoạn trừng mắt nhìn Giai Băng, ý bảo "Nói gì đi!"

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Phân phó xong xuôi, ai đó cũng rất có tinh thần học tập, noi gương Đằng Dạ lỗ mãn lôi vợ ra xe, phóng về phía nhà hàng xa hoa nhất Hà Nội, Queen.-Tôi cần một lời giải thích!_Trong con hẻm tối cách đồn cảnh sát không xa, một giọng nói ngạo mạn tràn đầy tức giận của phái nữ vang lên, hoàn toàn không ý thức được âm lượng to khủng của mình_Không phải anh nói sẽ giải quyết con nhóc kia sao? Sao giờ nó lại đi cùng Đằng Dạ nhà tôi?Thật lâu, sau âm thanh chanh chua kia, ngoài tiếng thở phì phò của chủ thể, chẳng có thêm bất kì thứ thanh âm nào nữa.-Này! Hạ Lãnh Kiên! Anh điếc sao? Không nghe thấy tôi hỏi à? Hay anh không muốn hợp tác cùng tôi nữa?_Thấy lời nói của mình bị xem nhẹ, Minh Du tiếp tục phóng nước bọt, đôi mắt nâu sắc quắc trong đêm đầy oán giận nhìn về con người đang thong thả dựa tường phía đối diện.-Không đợi được thì tự giải quyết!_Trước tâm tình sắp mất kiên nhẫn của đối phương, Lãnh Kiên đứng thẳng người, ném một câu lạnh lùng rồi đi sâu vào bên trong con hẻm, thấp giọng ra lệnh cho một người khác đã chờ sẵn_Thú dữ dễ cắn bậy, đi theo nó, đừng để nó làm tổn hại bang chủ phu nhân tương lai của ngươi.-Vâng! Bang chủ!_Người được ban lệnh kính cẩn cúi đầu rồi biến mất ngay sau đó. Thân ảnh của Minh Du cũng chẳng còn hiện hữu.-Đại thiếu gia, có cần thông báo cho nhị thiếu gia không?_Ngay khi xác định ngõ hẻm kia đã vắng người, hai bóng đen khác cách đó không xa mới lộ diện.-Không! Cứ để nguê sò đánh nhau, ngư ông chúng ta đắc lợi_Người được gọi là đại thiếu gia cong môi cười quỷ dị, mắt không tự chủ nhìn chăm chăm vào con hẻm.***Trong nhà hàng quốc tế xa hoa tráng lệ Queen, ở tầng 5 cao cấp chỉ dành cho tổng thống và những con người có máu mặt lớn trong xã hội, trên mặt bàn bày biện đầy món ăn sặc sỡ thơm ngon, có hai “động vật“ giống cái đang tích cực nuốt nước bọt, mắt như hoa lên nhìn đống đồ đang vẫy gọi nhưng chưa dám động thủ và hai “dã thú“ đang giao chiến liên miên bằng mắt giữa không trung hơn 30 phút.-Này! Tôi ăn được chưa vậy?_Xót xa cho đám thức ăn sắp nguội, Tử Di liều mạng cất tiếng phản bác, đoạn trừng mắt nhìn Giai Băng, ý bảo "Nói gì đi!"

Chương 97