Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…
Chương 106
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Em chỉ muốn trả thù 6 nụ hôn đã mất_Nghĩ nghĩ một chút, Giai Băng ma quái đáp.Rồi, không để Đằng Dạ phản ứng, môi anh đã bị khoá chặt.Màn đêm đen kịt, tối mực, như muốn che đậy những hành động ám muội.Ban đầu, kế hoạch của Giai Băng chỉ là môi đạp môi, phớt phớt qua. Nhưng, khi cô rút lui, không muốn tiến quân qua sâu vào thành địch vì người thiệt thòi hết thảy chung quy là cô thì “bạn diễn“ nọ đã thoát khỏi kinh diễm, hai vành môi mỏng mềm mịn xuất quỷ nhập thần quấn chặt lấy đôi môi to gan của cô, hàm răng đều mát lạnh răm rắp gặm gặm, cơ hồ đang nhàn nhã thưởng thức một miếng thịt lợn luộc.Nhân lúc đầu óc Giai Băng bị dọa cho đình trệ, chỉ biến trợn tròn đôi mắt đen, chiếc lưỡi của Đằng Dạ uốn ** như rắn nước lách qua hàm răng cô, đi vào bên trong càn quấy.Theo phản xạ, Giai Băng cố thu lưỡi tránh động chạm không đáng có, nhưng lại luôn vô tình vấp phải lưỡi Đằng Dạ, bị lưỡi anh bắt lấy, truy kích.Những cảm giác mới mẻ như làn gió xuân tươi mát như trào vấy trong toàn bộ thân thể của Giai Băng, khiến cô vừa hưng phấn vừa kinh hoảng không rõ ngọn ngành.Lưỡi truy lưỡi, môi cắn môi, đôi tay mảnh dẻ của Giai Băng từ từ chuyển động, ôm lấy gáy Đằng Dạ, đôi chân thon tự biết chiều cao có hạn mà nhướn lên, hung hăng phản kích.Như say như mộng, đôi đồng tử ân ẩn dưới làn mi đen cong rậm của Đằng Dạ trở nên mông lung, mơ màng huyễn hoặc, bàn tay to khoẻ của anh bưng lên mặt Giai Băng, cố giữ cho cô ngoan ngoãn từ bỏ ý định trốn chạy.Dây dưa một hồi, khi bầu không khí bao quanh đã ám muội và nóng bỏng đến cực điểm, hơi thở của Giai Băng cũng đã yếu ớt, mỏng manh đến đáng sợ, đôi môi đỏ ửng của Đằng Dạ mới lưu luyến tách rời.Không hẹn, hai người đều gấp gáp hít thở, điều hoà hô hấp, thân thể dần nóng lên đến kinh người.Chợt, Giai Băng thấy quang cảnh xung quanh thu vào tầm mắt mình trở nên mờ nhạt, như có một tầng sương bao phủ quanh.
-Em chỉ muốn trả thù 6 nụ hôn đã mất_Nghĩ nghĩ một chút, Giai Băng ma quái đáp.
Rồi, không để Đằng Dạ phản ứng, môi anh đã bị khoá chặt.
Màn đêm đen kịt, tối mực, như muốn che đậy những hành động ám muội.
Ban đầu, kế hoạch của Giai Băng chỉ là môi đạp môi, phớt phớt qua. Nhưng, khi cô rút lui, không muốn tiến quân qua sâu vào thành địch vì người thiệt thòi hết thảy chung quy là cô thì “bạn diễn“ nọ đã thoát khỏi kinh diễm, hai vành môi mỏng mềm mịn xuất quỷ nhập thần quấn chặt lấy đôi môi to gan của cô, hàm răng đều mát lạnh răm rắp gặm gặm, cơ hồ đang nhàn nhã thưởng thức một miếng thịt lợn luộc.
Nhân lúc đầu óc Giai Băng bị dọa cho đình trệ, chỉ biến trợn tròn đôi mắt đen, chiếc lưỡi của Đằng Dạ uốn ** như rắn nước lách qua hàm răng cô, đi vào bên trong càn quấy.
Theo phản xạ, Giai Băng cố thu lưỡi tránh động chạm không đáng có, nhưng lại luôn vô tình vấp phải lưỡi Đằng Dạ, bị lưỡi anh bắt lấy, truy kích.
Những cảm giác mới mẻ như làn gió xuân tươi mát như trào vấy trong toàn bộ thân thể của Giai Băng, khiến cô vừa hưng phấn vừa kinh hoảng không rõ ngọn ngành.
Lưỡi truy lưỡi, môi cắn môi, đôi tay mảnh dẻ của Giai Băng từ từ chuyển động, ôm lấy gáy Đằng Dạ, đôi chân thon tự biết chiều cao có hạn mà nhướn lên, hung hăng phản kích.
Như say như mộng, đôi đồng tử ân ẩn dưới làn mi đen cong rậm của Đằng Dạ trở nên mông lung, mơ màng huyễn hoặc, bàn tay to khoẻ của anh bưng lên mặt Giai Băng, cố giữ cho cô ngoan ngoãn từ bỏ ý định trốn chạy.
Dây dưa một hồi, khi bầu không khí bao quanh đã ám muội và nóng bỏng đến cực điểm, hơi thở của Giai Băng cũng đã yếu ớt, mỏng manh đến đáng sợ, đôi môi đỏ ửng của Đằng Dạ mới lưu luyến tách rời.
Không hẹn, hai người đều gấp gáp hít thở, điều hoà hô hấp, thân thể dần nóng lên đến kinh người.
Chợt, Giai Băng thấy quang cảnh xung quanh thu vào tầm mắt mình trở nên mờ nhạt, như có một tầng sương bao phủ quanh.
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Em chỉ muốn trả thù 6 nụ hôn đã mất_Nghĩ nghĩ một chút, Giai Băng ma quái đáp.Rồi, không để Đằng Dạ phản ứng, môi anh đã bị khoá chặt.Màn đêm đen kịt, tối mực, như muốn che đậy những hành động ám muội.Ban đầu, kế hoạch của Giai Băng chỉ là môi đạp môi, phớt phớt qua. Nhưng, khi cô rút lui, không muốn tiến quân qua sâu vào thành địch vì người thiệt thòi hết thảy chung quy là cô thì “bạn diễn“ nọ đã thoát khỏi kinh diễm, hai vành môi mỏng mềm mịn xuất quỷ nhập thần quấn chặt lấy đôi môi to gan của cô, hàm răng đều mát lạnh răm rắp gặm gặm, cơ hồ đang nhàn nhã thưởng thức một miếng thịt lợn luộc.Nhân lúc đầu óc Giai Băng bị dọa cho đình trệ, chỉ biến trợn tròn đôi mắt đen, chiếc lưỡi của Đằng Dạ uốn ** như rắn nước lách qua hàm răng cô, đi vào bên trong càn quấy.Theo phản xạ, Giai Băng cố thu lưỡi tránh động chạm không đáng có, nhưng lại luôn vô tình vấp phải lưỡi Đằng Dạ, bị lưỡi anh bắt lấy, truy kích.Những cảm giác mới mẻ như làn gió xuân tươi mát như trào vấy trong toàn bộ thân thể của Giai Băng, khiến cô vừa hưng phấn vừa kinh hoảng không rõ ngọn ngành.Lưỡi truy lưỡi, môi cắn môi, đôi tay mảnh dẻ của Giai Băng từ từ chuyển động, ôm lấy gáy Đằng Dạ, đôi chân thon tự biết chiều cao có hạn mà nhướn lên, hung hăng phản kích.Như say như mộng, đôi đồng tử ân ẩn dưới làn mi đen cong rậm của Đằng Dạ trở nên mông lung, mơ màng huyễn hoặc, bàn tay to khoẻ của anh bưng lên mặt Giai Băng, cố giữ cho cô ngoan ngoãn từ bỏ ý định trốn chạy.Dây dưa một hồi, khi bầu không khí bao quanh đã ám muội và nóng bỏng đến cực điểm, hơi thở của Giai Băng cũng đã yếu ớt, mỏng manh đến đáng sợ, đôi môi đỏ ửng của Đằng Dạ mới lưu luyến tách rời.Không hẹn, hai người đều gấp gáp hít thở, điều hoà hô hấp, thân thể dần nóng lên đến kinh người.Chợt, Giai Băng thấy quang cảnh xung quanh thu vào tầm mắt mình trở nên mờ nhạt, như có một tầng sương bao phủ quanh.